Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 99: Q.2 - Chương 99: Chương 37.1: Tự mình hại mình




Từng trận gió lạnh, băng truyết đầy trời.

Nhóm người Quân Lam Tuyết rốt cuộc cũng tới đỉnh Thiên Sơn.

Quân Lam Tuyết đã từng qua, nếu dựa trên tính toán của thế kỉ 21, độ cao của nơi này so với mực nước biển cũng không cao lắm, nhưng bởi nguyên nhân địa thế tuyết rơi hàng năm, một năm bốn mùa đều là tuyết.

Đỉnh Thiên Sơn, cả một thế giới băng tuyết trên đỉnh núi, tựa như gắn liền với bầu trời, ở trong thế giới tuyết trắng đầy trời, trước mắt bỗng nhiên được mở rộng.

Chỉ thấy dưới chân núi một mảng xanh biếc trập trùng, hồ nước xanh thăm thẳm dưới ánh sáng mặt trời tươi đẹp, đang tản ra ánh sáng rực rỡ, băng tuyết gắn liền với hồ nước, xinh đẹp vạn phần.

Sóng gợn lăn tăn, lộng lẫy.

Mà ở giữa hồ nước kia, một thân hình màu trắng đang uốn lượn ở trong đó, tung hoành ngang dọc, để mặc những gợn sóng nhấp nhô.

Thiên địa vạn vật, duy ngã độc tôn.

"Tuyết Thiềm!" Thủy Nhược thét một tiếng kinh hãi, bị tình cảnh trước mắt làm chấn động đến há to miệng.

Quân Lam Tuyết cũng có chút kinh ngạc chu môi: "Thật là một con....." Cóc lớn.

Chẳng qua con cóc cả người trắng như ngọc, thân thể vô cùng lớn, này..... Chính là Thiên Sơn Tuyết thiềm? Được mệnh danh là thiên hạ Độc Vương Tuyết thiềm?

Toàn bộ đại lục có bao nhiêu tòa Tuyết Sơn, Khúc Vô Nham bôn ba gần một năm mới biết được Tuyết thiềm ở phía đông trên Thiên Sơn, không thể ngờ vận khí của bọn họ lại tốt như vậy, vừa lên đến đỉnh núi liền thấy.

"Ai nói, Tuyết thiềm khó tìm! Chúng ta vừa lên núi đã phát hiện, vận khí của những người kia cũng quá kém đi?" Thủy Nhược ra sức bĩu môi, nhịn không được thán phục nói.

Khúc Vô Nham nhìn hồ nước xanh sâu thăm thẳm dưới đỉnh Thiên Sơn sừng sững, nhìn Tuyết thiềm to lớn kia, không khỏi nhíu mày: "Đều không phải là do vận khí những người đó không tốt, mà là những người tìm được Tuyết thiềm đều chết hết, cho nên thiên hạ không ai biết rốt cuộc nó ở chỗ nào."

Tìm được nó đều chết hết?

Vừa nghe Khúc Vô Nham nói như vậy, Quân Lam Tuyết cùng Thủy Nhược rùng mình một cái theo bản năng.

Điều này chứng tỏ cái gì, chứng minh rằng Tuyết thiềm này..... Khó đối phó.

Cho nên quả thật không phải là khó tìm, mà là từng người tìm được nó, đều không có cơ hội đem tin tức truyền đi.

"Cẩn thận." Hắc diện nhân chậm rãi lên tiếng, khẽ nắm chặt tay tiểu thư đồng, lại hối hận một lần nữa, không nên mang nàng theo người lên núi.

Tiểu thư đồng cũng bị Tuyết thiềm làm cho kinh ngạc, vội vàng nói: "Chủ tử, ngươi phải cẩn thận một chút, Vô Nham ca ca các ngươi đều phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không cần chết, nếu các ngươi chết, ta sẽ không nhặt xác cho các ngươi, ta sẽ trực tiếp chạy trốn."

"Miệng quạ đen!" Thủy Nhược trừng mắt liếc nàng một cái, mắt đẹp như hung thần ác sát.

Tiểu thư đồng không để ý tới nàng, mà chính là nói được làm được, trực tiếp bỏ tay hắc diện nhân ra, tự mình chạy trốn ra xa đi quan sát cuộc chiến.

Hắc diện nhân thấy nàng đi xa, ngược lại càng thêm yên tâm.

Tựa hồ cảm nhận được động tĩnh bên này, thân thể khổng lồ trong hồ của Tuyết thiềm, đôi mắt xanh biếc thâm trầm nhìn về hướng bọn họ.

Vua của Tuyết Sơn, bá chủ một phương.

Ở trong này, nó chính là lão đại, nó chính là bá chủ, không cho phép bất cứ ai xâm phạm vào bên trong lãnh địa của nó, kẻ xâm nhập, chết.

"Nó cảm nhận được chúng ta, cẩn thận." Sắc mặt Khúc Vô Nham hơi trầm xuống, đúng là từ khi Quân Lam Tuyết quen biết hắn tới nay, lần đầu tiên nghiêm trọng như vậy.

"Đúng rồi." Thủy Nhược bỗng nhiên nói: "Hôm nay ngày mấy?"

Hắc diện nhân liếc nhìn Quân Lam Tuyết một cái, không trả lời.

Khúc Vô Nham nói: "Uyên sử năm 48 ngày hai mươi mốt tháng bảy." Hắn quay đầu, khóe môi hơi nhếch lên: "Sinh nhật Tuyết Nhi sắp đến rồi."

"Sinh nhật?" Quân Lam Tuyết nhớ đến lúc trước khi chưa rời khỏi Quân gia, Quân Mạc Thiên cũng từng nói với nàng như vậy, nàng thật sự cũng không biết sinh nhật mình là khi nào.

"Đúng vậy a, ngày mười bảy tháng tám, đó là sinh nhật ngươi." Đến lúc đó hắn sẽ tặng nàng lễ vật tốt nhất trên đời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.