Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 104: Q.2 - Chương 104: Chương 38.2




Ồ....." Quân Tiểu Ngôn lúc này mới bẹp miệng, không có biện pháp, mạng nhỏ nằm trong tay người khác, hắn không dám không nghe theo.

Chỉ là bệnh của nương làm sao vậy?

Còn phải đưa đến kinh đô?

A a, kinh đô, địa bàn của Vương gia đại thúc, chớ sợ chớ sợ, còn có Vương gia đại thúc sẽ bảo vệ hắn.

Nghĩ đến như vậy, Quân Tiểu Ngôn nhất thời an tâm không ít, yên tĩnh lạnh lẽo như vậy, Quân Tiểu Ngôn bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng.

Phụ thân đã nhiều lần thận trọng cảnh báo hắn.

Để cho mình cùng đại trưởng lão tuyệt đối không được ở chung một chỗ, hoặc là cùng Quân Nhất Châu ở cùng một chỗ.

Hiện tại làm sao có thể bảo đại trưởng lão mang chính mình đi kinh đô?

Người tiểu quỷ Quân Tiểu Ngôn lập tức cảm thấy đáy lòng lạnh lạnh, giống như một cơn gió lạnh thổi thẳng vào lòng hắn.

Kỳ lạ, nhất định có gì đó cổ quái!

Hắn nhất định là muốn giết mình diệt khẩu!

Quân Tiểu Ngôn rất sợ chết, vừa nghĩ như vậy, cả người đều rùng mình một cái, tròng mắt vừa chuyển, yếu ớt hướng về phía đại trưởng lão mở miệng: "Đại trưởng lão gia gia. Tiểu Ngôn, bụng Tiểu Ngôn đột nhiên đau quá, buổi tối ăn quá nhiều mỡ gà nhỏ nướng rồi, muốn đi nhà xí....."

Ánh mắt đại trưởng lão âm u rốt cuộc chuyển về hướng Quân Tiểu Ngôn, cả người Quân Tiểu Ngôn run lên, ủy khuất mím môi: "Trưởng lão gia gia, thực xin lỗi, nhất định người ta sẽ đi rất nhanh, bằng không, bằng không, bằng không ta sẽ không nhịn được....."

Vừa dứt lời, giống như muốn chứng thực lời nói của hắn, một cái rắm siêu cấp vang lên trong bóng đêm.

Quân Tiểu Ngôn vội vàng che mũi, đáng thương nhìn đại trưởng lão, nếu không thả? Nếu không thả? Ta xông chết ngươi!

Cũng may trước khi hắn ngủ ăn nhiều tỏi, cố nặn cũng có thể thải ra vài cái.

Thấy Quân Tiểu Ngôn thật sự giống như không nhịn được, đại trưởng lão ghét bỏ đem hắn ném lên trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Nhanh một chút."

"Sẽ sẽ đại trưởng lão gia gia đợi một chút nha." Quân Tiểu Ngôn vừa rơi xuống đất, lập tức kéo quần ngồi xuống đất.

Đại trưởng lão vừa thấy động tác của hắn, nhất thời đen mặt, tức giận nói: "Xa một chút đi!"

Quân Tiểu Ngôn mắt to sắng ngời, ai nha đây chính là ngài bảo ta ra xa một chút, ta đây cũng chỉ ra xa một chút, vừa nói vừa hướng về phía không xa chạy tới, sau đó hỏi: "Trưởng lão gia gia, ta ở trong này được không?"

Nói xong, vừa dứt lời, một tiếng phụt vang lại truyền đến từ phía Quân Tiểu Ngôn đằng kia.

Phảng phất truyền đến mùi quái dị làm cho đại trưởng lão nhíu mày thật chặt, vì không muốn ngửi thấy mùi thối khó ngửi kia, hắn lạnh lùng nói: "Lại xa một chút."

"Vâng vâng vâng, người ta đi xa thêm một chút." Quân Tiểu Ngôn lại lóe lên, bóng dáng nhỏ nhắn đã rơi vào trong rừng, biến mất không thấy.

Ban đêm giữa núi rừng nặng mùi ẩm ướt, lúc cây khô dần át đi mùi khó ngửi này, sắc mặt đại trưởng lão mới hơi tốt hơn chút, lạnh lùng hô: "Xong chưa, không nên lãng phí thời gian đi đường."

Giọng nói lẳng lặng quanh quẩn trong rừng, nửa ngày lại không có một người đáp lời.

Đại trưởng lão biến sắc, thả người tìm về phía Quân Tiểu Ngôn rời đi, lại không còn bóng dáng Quân Tiểu Ngôn.

Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi.

Được, tiểu quỷ ngươi được lắm, lão phu đã xem thường ngươi! Hắn cũng không tin, không tìm thấy xú tiểu tử giảo hoạt này!

Nhưng, thời gian hắn tìm một canh giờ đều đem toàn bộ rừng cây lật tìm toàn bộ một lần, lại vẫn không nhìn thấy Quân Tiểu Ngôn, một tiểu quỷ võ công còn chưa thành thục, có thể chạy đi chỗ nào?

Hắn lại vẫn không tìm được, Quân Tiểu Ngôn tung tích không rõ

Uyên sử ngày hai mươi mốt tháng bảy năm thứ bốn mươi tám.

Ngày Thất hoàng tử Vương triều Tĩnh Uyên Tô Chỉ Trần được phong Vương.

Thất hoàng tử Tô Chỉ Trần, do hoàng hậu sinh ra, trời sinh tính tình thẹn thùng, rất có phong độ của người có tri thức, là một tài tử nổi danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.