Ngày thứ năm, Thủy Nhược tỉnh lại.
Quân Lam Tuyết vội vàng chạy sang: "Thủy Nhược, rốt cuộc ngươi đã tỉnh! Ngươi có biết thời gian ngươi hôn mê dài bao lâu, ngươi hù chết ta cùng Vô Nham, ngươi có khỏe không? Miệng vết thương có đau hay không? Còn có.... Không thoải máu hay không?"
Thủy Nhược trừng mắt nhìn, chất phác nhìn nàng: "Ta nói tiểu cô nãi nãi, ta chỉ cảm thấy là mới vừa ngủ dậy một giấc, tại sao lại phát hiện ngươi trở nên dài dòng như vậy rồi...."
"Vừa ngủ một giấc! Ngươi gọi cái này là mới ngủ một giấc?" Quân Lam Tuyết thật muốn hừ vào vẻ mặt nàng: "Ngươi có biết ngươi hôn mê bao lâu không, năm ngày, ngươi hôn mê suốt thời gian năm ngày, ta còn tưởng rằng, còn tưởng rằng....."
Tưởng rằng nàng sẽ không tỉnh lại nữa.
Đáy lòng Quân Lam Tuyết chùng xuống, chóp mũi hơi lên men, nàng nhìn tay phải Thủy Nhược bị quấn thật nhiều băng vải, nhưng băng gạc lại rỗng tuếch, cái gì cũng không có, áy náy trong lòng lại một lần nữa ăn mòn nàng.
"Thủy Nhược." Khúc Vô Nham đã đi tới, cúi đầu chăm chú nhìn sắc mặt của nàng, nói: "Thân thể cảm thấy như thế nào?"
Thủy Nhược liếc mắt nhìn tay phải trống trơn của mình, ngẩng đầu cười cười: "Vô Nham đại ca, tệ nhất bất quá cũng chỉ là như thế, chỉ cần còn có một cái mạng ở lại là đủ rồi."
Quân Lam Tuyết bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Thủy Nhược, gắt gao nắm, giọng nói buồn bã phát ra từ trong cổ họng: "Thực xin lỗi, đều là ta......"
Vẻ mặt Thủy Nhược có chút tái nhợt lắc đầu, lần khẽ động này dường như ảnh hưởng đến vết thương, đau đến mức nàng hít một hơi, lại tủm tỉm cười như cũ nói: "Tiểu cô nãi nãi, cái này thì có cái gì cần xin lỗi, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thấy người gặp nạn, có thể nào thấy chết mà không cứu được."
Khúc Vô Nham than nhẹ một tiếng, khẽ cầm tay Quân Lam Tuyết, yên lặng an ủi.
Thấy bộ dáng nàng như vậy, Thủy Nhược hừ một tiếng, giọng nói mặc dù suy yếu, nhưng lại âm vang hữu lực như cũ: "Làm gì lại mang bộ dạng muốn khóc lại không khóc như vậy, lão nương còn chưa có chết đâu, nếu thật sự muốn xin lỗi ta, về sau gặp phải mỹ nam, tặng cho lão nương đầu tiên là được, lão nương hiện tại cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người nam nhân, mau tìm tới cho ta một người để chà đạp đi."
Nghe vậy, trong lòng Quân Lam Tuyết ấm áp, áy náy dần bị khai thông, nín khóc mỉm cười.
"Sẽ có." Nàng khẳng định nói, những thứ Thủy Nhược muốn kia, nhất định sẽ có.
"Nếu Thủy Nhược đã tỉnh lại, vậy chúng ta liền quay lại Hào Châu đi, miễn cho bá phụ sốt ruột chờ chúng ta, cho rằng nhóm chúng ta xảy ra chuyện." Khúc Vô Nham đề nghị nói.
Thân thể Thủy Nhược cứng đờ một chút.
Quân Lam Tuyết không đồng ý đưa mắt liếc nhìn Khúc Vô Nham một cái: "Không được, Thủy Nhược vừa mói tỉnh lại, thân thể còn rất suy yếu, cứ nghỉ ngơi một hai ngày nữa đi."
Thủy Nhược vì cứu nàng đã mất đi một cánh tay, nàng không thể vì mình mà lên đường, để cho thân thể bị thương của Thủy Nhược lưu lại di chứng gì.
Quân Lam Tuyết là người hiện đại, chuyện coi trọng nhất là giai đoạn sau khi bị thương, nếu không cẩn thận để lại mầm bệnh, về sau đối với thân thể không tốt, nàng không muốn Thủy Nhược bởi vì bây giờ không chú ý, về sau lại mang một thân bệnh ốm đau.
Khúc Vô Nham bất đắc dĩ nói: "Một khi đã như vậy, nghe theo Tuyết Nhi cũng tốt, Thủy Nhược, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."
Hắn đã quên cảm tình giữa Tuyết Nhi cùng Thủy Nhược vốn đã tốt, nay lại phát sinh chuyện như vậy, sợ là Tuyết Nhi cũng tự trách cùng lo lắng đến hỏng rồi đi.
Nhìn Quân Lam Tuyết tựa hồ gầy đi một vòng, Khúc Vô Nham cảm thấy có chút hơi đau lòng.
Thủy Nhược cười có chút suy yếu, lại bất ngờ không phản bác lời nói của Khúc Vô Nham, chỉ nói: "Yên tâm, mạng ta cứng lắm, không có việc gì, không phải có câu nói cái gì kia, tai họa sống ngàn năm, lão nương tai họa như vậy, muốn chết còn không có dễ vậy đâu, đúng không."
Quân Lam Tuyết bị giọng điệu của nàng làm cho nở nụ cười, nhưng vẫn phụng phịu nói: "Không cần mở miệng ra một cái là nói đến chết chóc, ta không cho phép ngươi lại nói như vậy, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta cùng Vô Nham sẽ không quấy rầy ngươi, nếu còn không thoải mái, nhất định phải nói cho chúng ta biết không."