Giờ phút này, ảnh bộ.
Đột nhiên có thế lực bên ngoài tham gia vào , làm cho Tô Lăng Trạch vừa mới trở về kinh đô trở nên cảnh giác, để cho Hách Liên Diệc tiếp tục cải trang hắn quỳ lăng, mà hắn không kịp nghỉ ngơi liền tiến hành một loạt điều tra bên trong.
Nhanh chóng phái người đi dò xét nhóm người thần bí đột nhập vào hầm băng của lão thái hậu kia.
Hai ngày sau, thời điểm kết quả điều tra được đưa tới, Tô Lăng Trạch nắm chặt mật thư mỏng manh hé ra kia, đứng ở đầu cửa sổ suốt hai canh giờ, vẫn không nhúc nhích.
Hào Châu, gia tộc lánh đời, Quân gia.
Ngắn ngủn vài dòng, nhấc lên gợn sóng thật lớn trong lòng Tô Lăng Trạch.
Dương Thành quỳ gối bên chân Tô Lăng Trạch, Tô Lăng Trạch đứng ở đầu cửa sổ bao lâu, hắn liền quỳ bấy lâu, đến khi thân thể giống như đã hóa đá của Tô Lăng Trạch xoay lại, Dương Thành mới thấp giọng áy náy, hai tay nắm chặt nắm chặt thành quyền, nói: "Chủ tử, đều là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ không điều tra rõ ràng, cho rằng là người của hoàng thượng, chủ tử, xin chủ tử trách phạt!"
Dung mạo anh tuấn giấu dưới lớp mặt nạ của Tô Lăng Trạch khẽ chuyện, hắn cúi mắt, liếc mắt nhìn mật thư vẫn nắm trong tay, giọng nói khàn khàn:
"Ta xây dựng hầm băng này, là để an bài cho thân thể hoàng tổ mẫu, không phải để sát hại người nhà của hắn." Tiếng nói khàn khàn giống như khô nứt đã lâu, nhưng ngữ điệu thoát ra nghe vào tai Dương Thành, lại như sấm đánh như cũ.
" Chủ tử." Thanh âm của Dương Thành hơi nghẹn ngào: "Ngài không cần tự trách, là lỗi của thuộc hạ, Lam tử là hảo huynh đệ của ta, dạy ta thuật tính toán tài tình, cho dù thân là nữ nhi, thuộc hạ cũng sẽ lao đến tương trợ nàng như chủ tử coi trọng, là thuộc hạ thất trách, phạm sai lầm lớn."
Hắn vạn lần không ngờ tới, ngày đó người chết dưới cơ quan, lại là mẫu thân của lam huynh đệ.
Nếu như nói hắn biết được......
Dương Thành tự trách, vạn phần áy náy.
Chủ tử đi bôn ba đường xa, từng bước từng bước một là muốn tìm Lam tử trở về, lại bởi vì một cái sơ sẩy của hắn, đem phần tình cảm nảy sinh này, cắt đứt.
Tô Lăng Trạch không nói gì.
Trên mặt hờ hững, đã sớm nhìn không ra cảm xúc, con ngươi đen giấu dưới mặt nạ lại như ao tù nước đọng, tĩnh mịch nặng nề.
Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết.
Không trách Dương Thành và Hách Liên Diệc, chỉ vì bọn hắn tận trung làm hết phận sự diệt trừ hậu họa.
Mà có lẽ, nơi kia, vốn không nên tồn tại.
Tô Lăng Trạch giương mắt giương mắt, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài.
Tiểu nô tài.
Khi ta hiểu được sự dung túng bá đạo đói với ngươi là xuất phát từ cái gì gọi là yêu kia.
Khi ta cố gắng muốn giữ ngươi bên người vì sợ rằng ngươi sẽ giống như hoàng tổ mẫu vĩnh viễn cách xa ta.
Phải chăng đã muốn, quay về hư không như lúc trước.
Khẽ nắm chặt tay, hắn rũ mắt xuống, mật thư trong tay trong nháy mắt bị nát vụn, bay xuống, hóa thành tro bụi.
" Chủ tử."
Đang lúc này, một hắc y ảnh thấp giọng thông báo: "Nguyên nhân cái chết của lão thái hậu, đã tra được." Hắn đem toàn bộ căn cứ chính xác đã điều tra được đến trước mặt Tô Lăng Trạch, nhưng Tô Lăng Trạch không tiếp nhận.
Bởi vì, hắn chỉ cần một đáp án.
"Ai."
Ngữ điệu khàn khàn từ cổ họng phun ra.
Đầu của hắc y vệ cúi xuống sát hơn, không chút tình cảm nói ra hai chữ: "Hoàng thượng."