Nghĩ tới đây, Tô Lăng Trạch bỏ hết mọi ý nghĩ trong đầu, giả vờ hừ một tiếng: "Rất đau, xem ra kĩ thuật của ngươi cũng chả ra gì."
"..." Khóe miệng Quân Lam Tuyết co quắp một cái, hắn còn muốn ý kiến sao?
Nhanh chóng thi châm vào toàn bộ huyệt vị sau lưng hắn, Quân Lam Tuyết trực tiếp bỏ lại một câu: "Chờ một nén nhang sau mới có thể lấy xuống."
Nói xong, cũng không để ý đến hắn, bình tĩnh xoay người, thong dong rời đi.
Chân vừa nhấc lên, Tô Lăng Trạch chợt vươn tay, cầm chặt bàn tay trắng nõn, độ ấm nhẹ nhàng truyền đến lòng bàn tay nàng, ấm áp, tựa như ánh nắng, lại như nhung lụa.
Không thể tin được mà ngẩn ra, thân thể Quân Lam Tuyết cứng ngắc trong nháy mắt.
"Ngươi làm cái gì, buông tay ra." Giọng nói của nàng trở nên nghiêm túc.
Tô Lăng Trạch không trả lời, chẳng qua là đem tay của nàng, nắm chặt hơn một chút, lòng bàn tay không khỏi thấm ra mồ hôi, lại vẫn không buông tay, ngón rat nắm chặt có chút run rẩy.
Quân Lam Tuyết không thể gỡ ra, không khỏi tức giận quay đầu lại, giọng nói mang đầy tính cảnh cáo: "Tô Lăng Trạch."
Hắn kéo Quân Lam Tuyết. kéo đến trước người mình, chậm rãi đứng lên.
Quân Lam Tuyết cảm giác được việc hắn dựa vào quá gần, hơi thở tỏa ra ở phía sau, như có như không phun vào gáy nàng, có chút nhột, khiến tim nàng rối loạn mấy nhịp.
Tô Lăng Trạch lại vào lúc này, đam nàng kéo qua, hai người mặt đối mặt, ở giữa lấy thùng nước làm vạch ngăn cách, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn mang theo mấy phần mùi thuốc.
Da mặt Quân Lam Tuyết bên dưới lớp mặt nạ da người, không nhịn được đỏ lên.
"Ly huynh." Giọng nói của Tô Lăng Trạch trở nên trầm thấp, mặc dù biết rõ nàng là Quân Lam Tuyết, cũng không thể gọi ra cái tên trong lòng vẫn luôn hoài niệm.
Chẳng qua là, thỉnh thoảng tâm tình cũng sẽ không nhịn được, hắn không muốn nhìn thấy nàng quay lưng về phía hắn mà rời đi, vì thế, theo bản năng hắn giữ nàng lại.
Giữ lại, cũng không muốn buông tay nữa.
" Ở nơi này, bồi ta một lần, được không?" Tô Lăng Trạch hạ mắt nhìn hàng mi khẽ run của nàng, thấp giọng mở miệng.
Khoảng cách xa xôi nhất giữa bọn họ, chính là khi biết rõ là nàng, hắn lại không thể nhận thức, biết rõ rằng hắn đã nhận ra nàng, nàng lại vẫn muốn làm như không biết.
Nàng than nhẹ một tiếng như có như không, lẩm bẩm nói: "Ngươi cần gì như thế." Đôi mắt như được phủ một tầng sương mù.
Tô Lăng Trạch, quả nhiên đã nhận ra nàng, Quân Lam Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
Tô Lăng Trạch nhàn nhạt cúi đầu, không dứt khoát: "Có thể vãn hồi, chỉ cần thử một lần, nếu như vẫn không thể, cũng không có gì hối hận."
"Một đoạn đường đã đứt, thứ còn lại vĩnh viễn sẽ là lỗ hổng, ai cũng không thể hàn gắn được điều đó."
" Tiểu nô tài, vì sao ngươi lại không cho ta một cơ hội nào." Rốt cuộc Tô Lăng Trạch ảo não mở miệng, không hề che dấu tình cảm mong đợi của mình đối với nàng.
Chẳng lẽ, ngay cả cơ hội đền bù cho nàng cũng không được sao?
Một tiếng này đã trở thành 'Tiểu nô tài' mà không còn là 'Ly huynh'.
Quân Lam Tuyết có chút hoảng hốt, cho dù đã biết hắn đã nhận ra mình, vậy mà khi được nghe hắn gọi nàng vẫn cõ hút hoảng hốt.
Đã lâu không được nghe cái tên đó, lại vẫn không hề xa lạ như cũ.
"Ngươi cảm thấy, cơ hội này còn cần thiết có thêm sao?" Thời điểm Quân gia bị diệt, lòng của nàng đã chết, làm sao nàng có thể ở chung một chỗ với cừu nhân của mình? Làm sao có thể?
"Tiểu nô tài, ngươi cũng hiểu rõ ta." Tô Lăng Trạch chợt nghiêng thân về phía trước, cánh mũi dán lên gương mặt nóng bừng của nàng, giọng nói nhẹ nhàng nỉ non, lại giống như tuyên cáo, hoặc như một loại cam kết: "Nếu ta muốn, chỉ cần không chừa một thủ đoạn nào, cho dù hủy cả thiên hạ này, ta cũng phải có được."
Quân Lam Tuyết vẫn không nhúc nhích, chẳng qua chỉ thản nhiên nói: "Tô Lăng Trạch, ngươi cũng hiểu ta, có ân báo ân, có thù báo thù, cho dù là thủ đoạn âm hiểm, ta cũng sẽ trả lại tất cả."
"Được." Ánh mắt Tô Lăng Trạch trầm xuống mấy phần. "Rất tốt."
Đã thế, hắn mỏi mắt mong chờ.