Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 50: Q.2 - Chương 50: Giáo huấn!




Quân Lam Tuyết vẫn cho rằng, nàng mất tích nửa năm mới trở về gia tộc, thể theo việc Khúc Vô Nham và Quân Tiểu Ngôn cố chấp tìm nàng lâu như vậy thì địa vị trong Quân gia của nàng sẽ không đến nỗi thấp chứ.

Lần này nàng có thể trở về, mặc dù không nhất thiết là toàn thể trên dưới gia tộc đều vui mừng, cũng nên nhiệt liệt hoan nghênh nàng, hỏi han ân cần xem nàng ở bên ngoài có phải chịu khổ gì hay không.

Hoặc ít ra, chắc chắn cũng phải có một hai người, sẽ quan tâm hỏi một câu, nửa năm qua, nàng rốt cuộc đã đi nơi nào?

Nhưng mà, nàng về đây.

Từ lúc vừa mới bước vào thành Hào Châu, cùng trở về Quân gia, lại không có người nào cho nàng một sắc mặt hòa nhã.

Không phải là vẻ mặt chê cười.

Thì chính là trái một câu phế vật, phải một câu phế vật mà gọi nàng.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Nàng……. Có thật sự là đại tiểu thư chân chính như người ta đồn đại không?

Nhìn một nam một nữ mới bước ra, trong nháy mắt Quân Tiểu Ngôn nhảy dựng lên giống như đạp phải mìn, “Quân Nhất, Quân Tương Đình, hai người các ngươi mồm miệng sạch sẽ cho bản thiếu gia! Lần trước các ngươi ép tỷ tỷ ta phải bỏ đi, ta còn chưa tính sổ với các ngươi, các ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!”

Quân Nhất nhíu mày, trên môi hiện lên nhất mạt cười lạnh: “Tiểu thiếu gia, đại tiểu thư tự mình bỏ đi, cũng chính nàng nói, nếu không thể trở thành nổi bật cũng sẽ chẳng tiến vào Quân gia nửa bước, chúng ta đâu có ép nàng.”

“Đúng rồi tiểu thiếu gia, tỷ tỷ ngài vốn là một phế vật, trong tất cả hàng ngũ trẻ tuổi thì nàng ta là kém cỏi nhất, chính nàng không chịu nổi đả kích như thế nên mới bỏ đi, ngài không thể trách bọn ta!” Quân Tương Đình cũng vội vàng nói thêm vào.

Đi đi cái đầu ngươi. “Các ngươi!” Quân Tiểu Ngôn bị lửa giận hừng hực thiêu đốt, giống như tiểu lân sư phát giận, đang chuẩn bị hung ác nhằm vào chỗ xung yếu của bọn họ mà cắn một miếng, Quân Lam Tuyết lại đột nhiên ngăn cản cậu.

“Tiểu Ngôn.” Quân Lam Tuyết kéo Quân Tiểu Ngôn lại, thản nhiên nói: “Thôi, không cần phải so đo với bọn họ, chúng ta mau đi gặp phụ thân thôi.”

“Nhưng tỷ tỷ, bọn họ thật là quá đáng!” Quân Tiểu Ngôn tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dù vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó ngược lại càng khiến cho người ta thương yêu, khó trách Nhị Trưởng Lão luôn nhắc nhở cậu phải nghiêm túc một chút.

Quân Lam Tuyết ôn hòa nhìn cậu, lành lạnh nói: “Tiểu Ngôn, tỷ tỷ hỏi đệ, đề bị chó cắn một cái, chẳng lẽ đệ cũng cắn lại nó một cái sao?”

Nghe vậy, hai mắt Quân Tiểu Ngôn sáng lên, “Tỷ tỷ, tỷ nói đúng, một đám chó điên cắn người mà thôi, chúng ta đi! Mới không cần để ý tới bọn hắn!”

Quân Nhất cùng Quâng Tương Đình nhất thời giận dữ, “Quân Lam Tuyết! Ngươi vừa nói chúng ta là gì!”

Phế vật đáng chết này, lại dám mắng bọn họ là chó!

Đây là do trước kia bị bọn họ khi dễ mà không dám phản bác, chỉ đành phải tự mình chứng minh cho bọn họ xem nàng thật sự không phải là phế vật Quân Lam Tuyết sao?

Lúc nào thì lá gan đã lớn như vậy rồi, cư nhiên dám mắng bọn họ là chó?

Quân Lam Tuyết trừng mắt nhìn, cười lạnh hỏi ngược lại hắn, “Ta nói các ngươi cái gì? Ta có nói cái gì không? Ta chỉ hỏi Tiểu Ngôn bị chó cắn có muốn cắn lại hay không mà thôi? Các ngươi nghe thấy ta gọi tên các ngươi à?”

“Đúng rồi nha.” Quân Tiểu Ngôn phụ họa, “Các ngươi kích động như thế làm gì? Hả? Chẳng lẽ các ngươi lại tự cho mình là chó điên? Trời ạ, tỷ tỷ, hai người bọn họ có phải là bị bệnh rồi không? Tự nhiên lại xem mình là chó điên, làm thế nào bây giờ, hay là chúng ta nên nhanh nói cho các Trưởng lão biết, nếu để chậm một chút không biết có còn cứu được hay không nữa.”

Nói xong, Quân Tiểu Ngôn còn cực kỳ khoa trương vỗ vỗ ngực một cái.

Bộ dạng chính là ôi ta thật sợ hãi, ta vô cùng sợ các ngươi tới cắn ta.

Quân Nhất cùng Quân Tương Đình đã cứng đơ, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.

“Ngươi, đồ phế vật này! Hôm nay ta phải giáo huấn ngươi một trận mới được!” Quân Tương Đình tính khí nóng nảy, dậm chân một cái, tay đặt lên eo, một cây trường tiên màu đỏ lửa nằm trong lòng bàn tay, tiện tay quất về hướng Quân Lam Tuyết.

“Tỷ tỷ cẩn thận!” Quân Tiểu Ngôn vội vàng hô to một tiếng, không ngờ tới Quân Tương Đình sẽ đột ngột ra tay.

Mấy người Quân Nhất và Quân Tương Đình, đều là con cháu của các Trưởng lẽo, Trưởng lão đều là Nguyên lão trong Quân Gia, địa vị rất cao, cho dù có là phụ thân của cậu, Gia chủ Quân gia khi nhìn thấy các vị Trưởng lão cũng phải lễ kính ba phần.

Hơn nữa Quân Tiểu Ngôn cũng biết, tỷ tỷ không phải là lần đầu tiên bị bọn họ lén lút bắt nạt, càng không phải là lần đầu tiên bị đánh, rất nhiều lần đều là như vậy.

Mỗi lần chỉ cần cậu phát hiện ra, cậu cũng sẽ nói với phụ thân, nhưng lúc phụ thân tức giận tra hỏi tỷ tỷ xem rốt cuộc có chuyện này hay không, tỷ tỷ vẫn luôn lắc đầu không nói, không dám nói cho phụ thân.

Cậu không thể để tỷ tỷ lại tiếp tục bị bọn họ khi dễ.

Nhưng mà, Quân Tiểu Ngôn cũng không biết.

Quân Lam Tuyết trước mặt cậu, đã không còn là Quân Lam Tuyết trước kia, nàng bây giờ có thù tất báo.

Người đối tốt với nàng, nàng sẽ cảm tạ trong lòng, nhưng kẻ đối xấu với nàng, đừng nghĩ nàng sẽ cho bọn họ được yên ổn.

Thật đúng là ân trả gấp trăm lần, thù báo gấp nghìn lần.

Nếu như ông trời đã để nàng trọng sinh vào thân thể này, thì nàng sẽ tuyệt đối không để cho người khác khi dễ ‘nàng’ nửa phân.

Nhìn trường tiên lửa đỏ sắp vung tới, Quân Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng, bản lĩnh của nàng vốn cũng không yếu, hơn nữa ở Mê Vụ Sâm Lâm, mỗi thời mỗi khắc đều phải đề phòng nhất cử nhất động ở xung quanh, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, giác các quan của nàng đã sớm trở nên vô cùng nhạy cảm.

Vào thời điểm Quân Tương Đình vừa ra tay, nàng đã phát hiện ra, vậy mà, nàng vẫn không nhúc nhích.

Mà chỉ dùng tốc độ nhanh nhất để tính toán ra chiều dài của trường tiên cùng với cự ly mình đứng.

Trong thời điểm trường tiên sắp đánh tới người nàng, Quân Lam Tuyết đột nhiên nghiêng người, lui về phía sau một bước, trường tiên đỏ rực xé gió mà đến đánh lên cánh tay nàng, nhất thời, trên cánh tay bị xé toạc hiện lên vệt máu, huyết nhục mơ hồ.

“Tỷ tỷ!” Quân Tiểu Ngôn kinh hãi, tâm hoảng ý loạn chạy tới, “tỷ tỷ, không sao chứ tỷ tỷ?”

Quân Lam Tuyết lắc đầu, môi đỏ mọng vi câu, lắc đầu, khẽ nói với cậu: “Không có việc gì.” Thật sự là nàng không có việc gì, nói như vậy, đoạn cuối trường tiên, chính là lực mạnh nhất, nếu đánh xuống thân thể, hoàn toàn có bản lãnh khiến cho người ta huyết nhục nở hoa, chỉ là, nàng có đủ năng lực để né tránh.

Nhưng mà, tại sao nàng phải tránh?

Không có vết thương rõ ràng lưu lại trên người mình, nàng lấy cớ gì để đi giáo huấn bọn họ? Cho nên mới cố ý để cho Quân Tương Đình đánh lên cánh tay mình, nơi này cũng không phải chỗ yếu hại, nàng không thèm để ý chút nào.

Hơi ngẩng đầu, ánh mắt nàng rét lạnh, hàn băng lãnh lẽo phóng về phía Quân Tương Đình, “Ngươi tên là Quân Tương Đình đúng không.” Nàng nghe được lúc nãy Tiểu Ngôn có gọi như vậy.

Quân Tương Đình đột nhiên bị đôi mắt ngoan lệ của nàng nhìn chằm chằm, trong lòng nhất thời run rẩy, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, kẻ phế vật kia sao có thể có được ánh mắt sắc bén tới như vậy.

Chợt nghĩ lại, trước kia bọn họ vẫn luôn khi dễ như vậy, kẻ phế vật kia còn có thể làm gì bọn họ?

Ngay sau đó Quân Tương Đình cười lạnh: “Quân Lam Tuyết, ngươi không cần phải ở chỗ này giả ngu, thân là đại tiểu thư, cũng là kẻ kém cỏi nhất trong lớp trẻ, nói ra ta cũng thấy mất thể diện cho ngươi, ngươi vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở lại trong gia tộc, thật đúng là đáng yêu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.