Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 15: Q.2 - Chương 15: Nghĩ tới ta




Để tìm ra được nguyên nhân mắc bệnh của bọn trẻ sơ sinh, bọn họ chỉ có thể tiếp tục ở lại thôn Lạc Nhật.

Tô Lăng Trạch mím môi nhìn túp lều nhỏ trước mắt, nghi ngờ một khắc sau nó sẽ lập tức sụp đổ, hồi lâu không nói.

Hắn cũng không ghét bỏ gì, chỉ là lo lắng.

Lo lắng sau khi bọn họ đi vào, cái lều có thể hay không lập tức sụp xuống.

Căn phòng này, thật sự có người ở sao? Hắn rất hoài nghi.

“Lăng Vương điện hạ chớ coi thường, nếu ngài không vào, cứ tùy tiện tìm một cái cây leo lên ngủ cũng được.” Quân Lam Tuyết nhìn hắn sống chết không chịu đi vào nhà trưởng thôn, không khỏi khinh miệt nói.

Tô Lăng Trạch liếc nàng một cái, đồng tử híp lại, sau đó, xoay người đi về phía rừng cây.

“Ặc?” Thấy hắn xoay người rời đi, Quân Lam Tuyết trừng mắt nhìn, tên kia không phải sẽ đi tìm cây để ngủ chứ, mấy ngày nay mưa lớn ko ngừng, để cho hắn đường đường là một Vương gia phải ngủ trên cây, tội này cũng thật lớn.

Nàng vội vã đuổi theo.

Đáng tiếc, suy nghĩ của nàng vẫn còn quá ngây thơ, Tô Lăng Trạch sao lại có thể tự ủy khuất bản thân như vậy?

Quân Lam Tuyết đi vào rừng cây liền thấy được cảnh này.

Dương Thành cùng một tốp thị vệ của Lăng Vương phủ, đốn cây đốn cây, đóng cọc đóng cọc, mỗi thị vệ làm một việc, tốc độ nhanh nhẹn, vô cùng linh hoạt, giống như đã sớm trở thành thói quen, hoàn toàn không cần người chỉ huy.

Mà Tô Lăng Trạch lại đang thờ ơ dựa vào gốc cây bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Không tới hai canh giờ, một ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn, giản đơn xuất hiện trước mắt Quân Lam Tuyết.

Quân Lam Tuyết kinh ngạc trợn mắt, đúng là nhà gỗ, đi vòng quanh hai vòng, không nhịn được than thở, “Dương Thành huynh, đúng là không nghĩ tới các ngươi còn có thể khéo tay như vậy.”

Dương Thành mỉm cười, “Lam Tử huynh đệ quá khen, chúng ta làm đã thành quen rồi.”

Quả thật là, hết chỗ chê luôn, Vương gia mỗi ngày ra cửa nhất định mang theo bọn họ, chuyến đi này cũng có bọn họ hộ tống, mỗi người đều có một sở trường khác nhau.

Thời điểm lúc đầu Vương gia tuyển bọn họ, chính là để sau này có thể ứng phó trong mọi tình huống, đây chỉ là xây cái nhà gỗ nhỏ, đối với họ mà nói, thật sự là dễ như trở bàn tay, đã sớm thành thói quen.

Đã sớm thành thói quen, Quân Lam Tuyết im lặng, liếc Tô Lăng Trạch, xem ra người này ở bên ngoài đúng là làm không ít chuyện.

Biết Tô Lăng Trạch sẽ không phải ngủ trên ngọn cây, Quân Lam Tuyết cũng yên lòng, quay lại ở nhờ Kim gia.

Cha mẹ của Trương Kim vô cùng nhiệt tình, hơn nửa đêm rồi còn nấu một nồi cháo trứng chim cho đoàn người ăn khuya.

Trứng chim này là tìm thấy được ở ngọn núi nhỏ phía sau, đã là thứ đồ cực kỳ xa xỉ, không nghĩ tới bọn họ sẽ lấy ra để chiêu đãi đám bọn hắn.

Nhìn chén cháo trứng chim nóng hổi trước mắt, Quân Lam Tuyết lại ăn không nổi, chỉ cần nghĩ tới cái hố đầy trẻ sơ sinh ngoài thôn, dạ dày của nàng liền sôi trào khó chịu.

Là người hiện đại, ở thời đại luật pháp thế kỷ 21, làm sao có thể xuất hiện chuyện như vậy, nàng hận mình tại sao không biết sớm hơn, nếu như vậy, có lẽ nàng đã có thể cứu được tính mạng của nhiều đứa trẻ hơn.

“Ăn không vào?”

Không biết từ khi nào Tô Lăng Trạch đã quay về, nhìn Quân Lam Tuyết đang cầm cái chén ngồi ngẩn ngơ ở bậc thềm, nhàn nhạt hỏi.

“Ừ.” Quân Lam Tuyết gật đầu một cái, đặt cái chén lên chiếc bàn gỗ nhỏ lụp xụp, thở dài.

Tô Lăng Trạch bất mãn nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ nhìn thoáng qua thân thể mỏng manh của nàng, lạnh lùng kết luận “quá gầy.”

Nói xong hắn cầm lên chén cháo kia đưa tới trước mặt Quân Lam Tuyết, hơi lộ vẻ ra lệnh: “ăn.”

“Ăn không nổi thưa Vương gia điện hạ, huống chi ta cũng không đói bụng.” Quân Lam Tuyết bất đặc dĩ nói.

“Không cho phép cãi lại.” Tô Lăng Trạch trừng mắt nhìn nàng, “uống vào.”

Có cần thiết bá đạo như vậy không chứ? Đối với nam nhân độc tài trước mắt, Quân Lam Tuyết vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, không thể làm gì hơn là nâng lên chén cháo kia, uống hai ba lần hết sạch, một giọt không dư thừa.

Tô Lăng Trạch lúc này mới nhướn mày hài lòng, nhưng vừa thấy bắp tay, bắp chân Quân Lam Tuyết nhỏ bé, lại không khỏi nhăn mày.

Vẫn còn quá gầy.

Sau này trở về Vương phủ nhất định phải giám sát nàng ăn cơm, tiểu nô tài gần đây cũng rất không nghe lời, nhất định phải giám sát hắn mới được.

Trong lòng đã quyết, con ngươi lăng lãnh của Tô Lăng Trạch lúc này mới khẽ ấm lên một chút.

Gió đêm thổi tới, trên bầu trời xa xa, vầng trăng lưỡi liềm tản ra ánh sáng nhu hòa, ánh trăng bị bóng cây khúc xạ thành tầng tầng điểm sáng.

Không khí nhất thời yên tĩnh, trong không gian tràn ngập hơi thở hài hòa, ấm áp.

Tô Lăng Trạch giống như vô cùng hưởng thụ loại an tĩnh, ấm áp này, khẽ nhắm mắt lại, cả người không chút để ý tản ra một loại lười biếng vô cùng tuấn dật.

Nhìn Tô Lăng Trạch đối diện, Quân Lam Tuyết nhẹ nhàng hít sâu một hơi.

Lần này Tô Lăng Trạch cứ như vậy an tĩnh ở cùng nàng, không phải ở Lăng vương phủ, mà là đang ở một tiểu thôn vắng vẻ, loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, giống như cả thiên địa chỉ còn có hắn và nàng.

Thanh phong làm bạn, minh nguyệt tác bồi.

Nàng đột nhiên nảy sinh ra một loại ý tưởng, nếu như …….

Nếu như vẫn có thể tiếp tục như vậy …….. Có lẽ, cũng sẽ không tệ.

Liên tục mấy ngày nay, đám người Quân Lam Tuyết luôn ở trong thôn, vậy mà đã qua vài ngày, vẫn không tìm được nguyên nhân khiến trẻ sơ sinh bị dị dạng, điều này làm cho người dân trong thôn lúc đầu vô cùng mong đợi, dần dần biến thành thất vọng, chẳng lẽ thực sự không có biện pháp?

Đang lúc trời quang đãng lại đột nhiên đổ mưa, mây đen cuồn cuộn kéo tới, mưa to trút xuống, không khí giữa trốn núi rừng vốn đã tương đối ẩm ướt, lại sắp tới đầu mùa thu, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống không ít.

Quân Lam Tuyết ngồi ở trước bậc thềm, ngơ ngác nhìn màn mưa mênh mông, nhìn tới xuất thần.

Nghĩ tới độc trên người mình lại cảm thấy phiền não, sợ rằng người của Ám Lâu cũng đã phát hiện nàng đã rời đi, có khi hiện tại còn đang chuẩn bị thiên la địa võng để đuổi giết nàng.

“Tỷ tỷ.” Tiểu Ngôn luôn luôn xuất quỷ nhập thần đột nhiên từ phía sau nàng nhảy ra.

“Sao?” Quân Lam Tuyết cũng lười không liếc mắt một cái.

Tên tiểu quỷ Quân Tiểu Ngôn sờ sờ lên cằm, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Quân Lam Tuyết: “Đệ nghe nói, tối qua tỷ cùng Vương gia đại thúc lén lút bên nhau rất lâu đúng không?”

Hắn mang theo ánh mắt thẩm vấn để nhìn tỷ tỷ.

Nghe tới đó, Quân Lam Tuyết quay đầu lại trừng hắn: “Lén lút cái quỷ gì? Tỷ tỷ ở cùng Tô Lăng Trạch là để thương lượng quốc gia đại sự.”

“Nói như vậy, tỷ đúng là ở chung một chỗ với hắn hả?” Quân Tiểu Ngôn cau mày, lên án: “Tỷ tỷ, không phải là đệ nói tỷ, nhưng tỷ đã là người có phu quân rồi, tuy rằng đệ cũng không để ý chuyện tỷ làm như vậy, nhưng mà vẫn còn lời ong tiếng ve của những người khác.”

Quân Tiểu Ngôn lo lắng là nếu để cho trưởng lão trong gia tộc nghe được, sẽ lại đi tìm phụ thân gây phiền phức.

“Phu quân? Ta lúc nào thì có phu quân?” Vẻ mặt Quân Lam Tuyết buồn bực, nàng làm gì có phu quân.

“Chính là Nham thúc thúc đó?” Quân Tiểu Ngôn không dám tin, nhìn nàng, “Tỷ không phải sẽ lại quên mất Nham thúc thúc luôn chứ?”

Ô ô, Nham thúc thúc thật đáng thương, Quân Tiểu Ngôn bỗng nhiên cảm thấy đồng tình với Khúc Không Nham, tỷ tỷ của mình thật đúng là không tim không phổi.

“Ách ……” Nhắc tới Khúc Không Nham, Quân Lam Tuyết liền nhức đầu một hồi, nàng đối với hắn, căn bản là không hề quen thuộc? Đã không giải thích được tự nhiên có thêm một cái gia tộc thì thôi, đằng này lại còn thêm cả một vị hôn phu.

“Cho nên tỷ tỷ, tỷ không thể cùng với Vương gia đại thúc yêu nhau được.” Quân Tiểu Ngôn nhanh chóng đưa ra phán xét.

Để tỏ rõ sự trong sạch của mình, Quân Lam Tuyết nhíu mày: “Nói giỡn, tỷ tỷ sao có thể cùng hắn thân mật, ngươi đúng là coi quá nhiều sách tạp nham rồi.”

“Vậy các ngươi còn trước hoa dưới trăng ……” Quân Tiểu Ngôn bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, cảm thấy hay là tỷ tỷ đang chột dạ.

“Cái đấy ngươi cũng biết?” Quân Lam Tuyết nhàn nhàn liếc tiểu đệ một cái, sau đó nặng nề lắc đầu thở dài, “Ai bảo tỷ tỷ ngươi dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, kể từ thời điểm lần đầu tiên Tô Lăng Trạch thấy tỷ của ngươi, liền yêu ta, tối hôm qua hắn chính thức tỏ tình với ta, tỏ tình là gì? Chính là biểu đạt cho tình yêu? Hắn còn lấy ra năm mươi vạn lượng ngân phiếu để cho ta, nói, chỉ cần ta đồng ý ở chung một chỗ với hắn, năm mươi vạn lượng này coi như là tín vật đính ước.”

Nói xong, không quên khẽ nhếch cằm, mỉm cười 45 độ hoàn mỹ.

“Lời tỷ nói là thật?” Quân Tiểu Ngôn rõ ràng là không tin, thế nào hắn cũng không tưởng tượng ra được một kẻ lãnh khốc như Tô Lăng Trạch sẽ tự mình nói ra những lời buồn nôn như vậy với tỷ tỷ, đúng là quá giả dối rồi ……

“Đương nhiên là thật?” Quân Lam Tuyết nhướng mày, “ngươi còn chưa tin tỷ tỷ ngươi?”

“Nói vậy tỷ lấy của người ta ngân phiếu năm mươi vạn lượng rồi sao?” Đây mới là trọng điểm hắn để ý.

“…… Không có.”

“Tỷ làm sao lại không lấy? Năm mươi vạn lượng đó?” Quân Tiểu Ngôn nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, tỏ ra vẻ nóng nảy.

“……” Mẹ nó, thằng bé này đúng là dễ lừa gạt, vậy mà nó cũng tưởng thật.

“Tỷ nói tiếp xem hắn còn nói cái gì, còn có hành động nào khác không?” Quân Tiểu Ngôn tiếp tục hỏi, trong sách tạp nham đều nói, lúc cầu hôn nhất định phải làm chút chuyện khiến cho nữ nhân cảm động mới được.

“Hắn? Về sau quả thực rất quá đáng. Không chỉ có sờ tay nhỏ của tỷ, sờ eo nhỏ của tỷ, sờ cả khuôn mặt xinh xắn của tỷ, còn nói ra mấy câu ghê tởm với tỷ “Tiểu Tuyết, nàng có biết ta đã yêu nàng rất lâu rồi không? Ta thật sự không thể rời xa nàng, đêm nằm mơ cũng thấy nàng, cho nên dù là chân trời hay góc biển, ta đều muốn cùng nàng ở chung một chỗ……”” Quân Lam Tuyết nói dối mà mặt không đỏ tim không gấp.

“Được rồi, cái này không cần nói.” Cả người Quân Tiểu Ngôn run run nổi hết da gà, hắn còn lâu mới tin kẻ lạnh nhạt, không biết nhân tình như Tô Lăng Trạch sẽ nói ra mấy lời như vật, nhất định là tỷ tỷ lại tự mình đa tình rồi.

“Hắn thật sự sờ soạng tay của tỷ, sờ eo tỷ, sờ cả mặt tỷ?” Đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất, tỷ tỷ đã có vị hôn phu là Nham thúc thúc rồi, sao có thể tùy tiện để cho người ta sờ?

Quân Lam Tuyết tiếp tục nói bừa: “Đúng là sờ mà, tỷ tỷ của ngươi xinh đẹp như hoa như ngọc, có nam nhân nào không yêu thích? Hắn còn nói, chỉ cần hắn sờ một cái, hắn sẽ cho ta ngân phiếu một trăm lượng, sờ hai cái cho hai trăm lượng, ……”

“Vậy tỷ nhận ngân phiếu rồi hả?” Quân Tiểu Ngôn thần kinh cười hề hề hỏi.

Quân Lam Tuyết trừng hắn, quắc mắt trợn mi, “nói bậy, tỷ ngươi đâu phải cái loại bán ** để đổi ngân phiếu? Ta cũng không phải kẻ ngốc ở trong kỹ viện, để cho người ta sờ một cái rồi nhận tiền?”

“Nói vậy ý của tỷ là, tỷ để hắn sờ soạng miễn phí?” Hai con mắt to, đen nhánh của Quân Tiểu Ngôn bắt đầu phát ra tia lửa.

“……” Quân Lam Tuyết rất im lặng, thật im lặng, thật không biết đệ đệ bảo bối của mình lấy đâu ra mấy cái suy nghĩ đó.

Bảo nó đần, nó lại cố tình thông minh giảo hoạt không giống như đứa trẻ.

Bảo nó thông minh, tùy tiện nói dối nó mấy câu, nó lại đúng là tin sái cổ.

Thấy Quân Lam Tuyết không trả lời, Quân Tiểu Ngôn lộ ra khuôn mặt thối liền đi ra ngoài.

Quân Lam Tuyết lấy lệ hỏi nó một câu, “Tiểu Ngôn đệ đi đâu vậy?”

“Đi đòi tiền?” Quân Tiểu Ngôn tức giận đằng đằng nói, tìm Tô Lăng Trạch đòi tiền? Vương gia đại thúc đúng là ghê tởm, sờ soạng rồi còn không trả tiền?

“Hả?” Đòi tiền? Đòi tiền gì?

“Chẳng lẽ để hắn sờ soạng miễn phí?”

“Hả hả?”

“Tỷ tỷ ngươi yên tâm, đệ sẽ không nói là đến thu phí hắn sờ soạng tỷ.”

“Hả hả hả???”

“Trước khi thu tiền, ta sẽ để cho hắn sờ trước một cái, rồi sẽ quang minh chính đại nói, thu tiền hắn sờ ta.”

“……” Quân Lam Tuyết nhũn chân lảo đảo một cái, vững vàng ngã trã trên mặt đất, hết ý kiến.

Trời ạ, ai có thể nói cho nàng biết, đây có đúng là một đứa trẻ bình thường không, tại sao hành động và cử chỉ của nó lại khiến cho người khác thấy quái dị như vậy?

Đúng là nên đem thằng tiểu quỷ này đuổi đi.

“Quân cô nương có nhà không.” Một vị phu nhân thật thà chất phác che dù đi tới, vừa cười vừa đưa giỏ trúc trong tay: “xem một chút, đây là trứng gà Trương đại nương bảo ta đưa cho Quân cô nương, đại nương nói Quân cô nương và các bằng hữu đã vì thôn chúng ta tận tâm tận lực, nên đưa tới để các vị bồi bổ.”

Quân Lam Tuyết nhận ra vị phu nhân này, là thê tử của Lục Toàn, thỉnh thoảng có cơ hội cũng sẽ tán dóc vài câu.

Quân Lam Tuyết phục hồi lại tinh thần đỡ lấy cái giỏ, trời đang mưa lớn, giỏ trúc lại được bảo vệ rất tốt, một chút mưa cũng không rơi vào, đáy lòng chảy qua một hồi ấm áp, nàng vội vã từ chối, “phu nhân không nên khách khí, mấy quả trứng gà này nên để lại cho Trương đại nương, nàng đã lớn tuổi, nên bồi bổ thật tốt mới đúng.”

Thê tử của Lục Toàn xấu hổ cười một tiếng, “Quân cô nương, gì mà phu nhân với không phu nhân, cứ gọi ta là Lục Bình là được rồi, sao lại gọi khách khí như vậy chứ.”

Quân Lam Tuyết cũng không cự tuyệt, chỉ cười cười, “vậy người lớn tuổi hơn ta, ta sẽ gọi người là Lục Bình tỷ được không, chỉ là, hình như Lục Bình tỷ với Lục Toàn đại ca cùng họ sao?”

Ở cổ đại người cùng họ kết hôn cũng tương đối ít, đặc biệt lại là cùng một nơi.

“Đúng vậy.” Lục Bình giống như rất thích cùng Quân Lam Tuyết nói xấu việc trong nhà, không chút nào dấu diếm: “Quân cô nương có thể không biết, trong thôn phần lớn đều là họ Trương và họ Lục, cho nên nếu như Quân cô nương ở trên đường gặp gỡ nương tử nhà nào đấy, cứ trực tiếp gọi là Trương nương tử hoặc là Lục nương tử đều được?”

Quân Lam Tuyết tò mò nhìn nàng, “Như vậy cũng được sao.”

“Thú vị thật, vì sao chỉ có hai họ này?”

“Ai, Quân cô nương có điều không biết, thôn này của chúng ta vài chục năm nay có rất ít người ngoài qua lại, người ở trong thôn cũng rất ít khi đi ra ngoài, dĩ nhiên là không có người khác họ rồi.”

“Các vị vài chục năm nay đều không ra khỏi thôn?” Lông mày lá liễu của Quân Lam Tuyết nhíu lại, có vẻ như đã nghĩ tới điều gì đó, lại mơ hồ không bắt được đầu mối.

“Đúng vậy.” Lục Bình bất đắc dĩ nói: “Nơi này bốn phía đều là núi lớn, thường xuyên có dã thú xuất hiện, trai tráng trong thôn có thể săn tạm được vài con, nhưng không có tuyệt thế võ công như Vũ Thú Kình thiếu gia, đành phải thấy dã thú là bỏ chạy, thường xuyên xảy ra án mạng, dần dần cũng không có người dám ra ngoài nữa.”

“Thì ra là như vậy.” Quân Lam Tuyết gật đầu hiểu, bọn họ là do trốn tránh nên mới ở cái nơi hẻo lánh như thế này, mà dọc theo đường đi, nàng và Quân Tiểu Ngôn còn có Vũ Thú mỹ nhân đều có khả năng tự vệ, những dã thú kia tính là gì, tự nhiên sẽ không tạo ra uy hiếp lớn đối với họ, còn người trong thôn lại không ai có võ công, chỉ sợ nhìn thấy dã thú sẽ phải liều lĩnh đánh cược cả mạng sống.

Đúng lúc này, trước nhà có một nữ nhân khoảng chừng hai mươi tuổi, một tay cầm dù, một tay khác đang cẩn thận ôm một đứa trẻ, vội vàng đi qua.

Nhìn thấy nữ nhân trẻ tuổi kia, Lục Bình la lớn: “Liên Hoa muội? Ở lại lấy trứng gà của Trương đại thẩm cho đứa bé ăn, nghe chưa??”

Nữ nhân trẻ tuổi đang vội vàng kia quay đầu lại cười một tiếng, liền nhanh chóng gật đầu, “Cám ơn Bình thẩm?”

Ánh mắt của Lục Bình cao hứng nhìn theo dáng nàng rời đi, gương mặt hâm mộ.

Quân Lam Tuyết có chút ngạc nhiên, “Nàng là ……?” Nếu vừa rồi không nhìn nhầm, trên tay người kia hình như là đang ôm một đứa bé, không phải định mang đi chôn chứ? Thời tiết như vậy ……

Lục Bình trầm lặng nói: “Muội hỏi Liên Hoa, ai, nàng là một người đáng thương, người trong thôn ai cũng biết, Liên Hoa muội năm trước ở ngoài đầu thôn hái thuốc cứu được một nam nhân, nam nhân đó đúng là kẻ bạc tình, Liên Hoa muội cứu hắn, hắn không cảm ơn cũng không sao, sau khi chiếm tiện nghi của Liên Hoa muội liền bỏ đi không trở lại, người trong thôn thấy Liên Hoa muội rất đáng thương, luôn chăm sóc cho hai mẹ con nàng.”

“Chiếm tiện nghi?” Quân Lam Tuyết nói một cách cân nhắc, thử dò xét, hỏi: “Tỷ nói là, nàng cứu một nam nhân, bị nam nhân kia xâm phạm thân thể? Ách, không phải, hẳn là tư định cả đời, kết quả là nam nhân bỏ đi, để lại một mình nàng, sau đó sinh ra một bé trai?”

“Đúng vậy.” Nói đến chuyện này, Lục Bình có chút hâm mộ, “Chắc là trời cao thương xót Liên Hoa muội, đứa trẻ nàng ấy sinh ra trắng trẻo mập mạp rất có phúc khí, hơn nữa còn hoàn toàn khỏe mạnh, là đứa trẻ duy nhất trong mấy năm nay ra đời không bị dị tật đó?”

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết ngẩn ra, “Tỷ nói là, con trai của nàng là bình thường đúng không?”

Nhưng mà, không đúng, tại sao uống nước giống nhau, hoàn cảnh giống nhau, cùng sống trên mảnh đất này, những đứa trẻ khác ra đời lại sinh dị tật, còn con trai nàng lại không có một chút vấn đề?

Trong đầu có một ánh sáng thoáng qua, một chút liền nhanh chóng rõ ràng, hiện tại giống như có thể dần dần sáng tỏ mọi việc, nữ nhân Liên Hoa kia đến tột cùng là có điểm đặc biệt gì ……?

“Ta hiểu ra rồi ??” Quân Lam Tuyết chợt kích động nhảy lên, Vũ Thú Kình vừa từ trong nhà ra đã thấy hành động này của nàng, không khỏi nhíu mày: “Làm sao?”

Quân Lam Tuyết kích động tóm chặt Vũ Thú Kình, hưng phấn tới nỗi lời nói cũng không mạch lạc, “mau mau mau? Chúng ta đi tìm Tô Lăng Trạch và Màn lão? Ta đã biết vì sao những đứa trẻ kia bị dị tật? Ta biết rõ vì sao bọn chúng sinh ra lại biến thành như vậy rồi ?? Ta có biện pháp?”

Nghe vậy, Vũ Thú Kình lấy làm kinh ngạc, “Nàng biết chuyện gì xảy ra sao?”

Còn có biện pháp?

Màn lão vốn là thần y cũng còn, Chuyện đau đầu như thế, Quân Lam Tuyết sao có thể biết được? Không lẽ nàng lại biết y thuật?

Thấy Vũ Thú Kình có vẻ nghi ngờ, Quân Lam Tuyết cũng không kịp giải thích, vội vàng nói: “Đi tìm bọn họ trước đã, lát nữa sẽ nói tỉ mỉ với các ngươi sau?”

Lúc này Màn lão cùng Tô Lăng Trạch đang ở trong nhà của đứa trẻ được cứu hôm trước.

Mấy ngày hôm nay đều một mực quan sát đứa bé, Tô Lăng Trạch giống như rất coi trọng chuyện này, không làm gì sẽ cùng Màn lão tới thăm bệnh nhân, chỉ tiếc là những ngày này vẫn chưa thu hoạch được gì.

“Màn lão tiền bối.” Vũ Thú Kình biết bọn họ ở chỗ này, thi triển khinh công tuyệt đỉnh, cấp tốc chạy tới nơi này trong nháy mắt.

“Hả? Vũ Thú công tử?” Màn lão thần sắc nghiêm trang, chậm rãi đứng dậy “Có chuyện gì sao?”

Vũ Thú Kình khẽ vuốt trán, lau đi một tầng mồ hôi mỏng, ổn định một chút tâm tình đang kích động, nhỏ giọng nói: “Lam Tuyết nói đã tìm ra được nguyên nhân rồi.”

“Nguyên nhân gì?” Màn lão nhất thời không chú ý tới những gì hắn vừa nói.

Ngay cả Tô Lăng Trạch cũng có chút nghi ngờ.

Vũ Thú Kình chỉ vào đứa trẻ nằm cách đó không xa, thanh âm trầm xuống mấy phần, “vấn đề của đứa trẻ đó.”

Màn lão nhíu mi, hơi có chút nghi ngờ, ông đã quan sát nhiều ngày như vậy, cũng chưa phát hiện ra những đứa trẻ này rốt cuộc có vấn đề gì, Lam Tử không biết y thuật, sao có thể phát hiện được?

Ngay sau đó lại có chút vui mừng nói: “Công tử nói thật chứ?”

“Ừ.” Vũ Thú Kình gật đầu.

Màn lão lập tức bỏ dở công việc trong tay, nhanh chóng nói: “Đi, mau dẫn lão hủ đi gặp Lam Tử.”

Lúc này, Quân Lam Tuyết đang ở nhà của trưởng thôn, trong nhà tụ tập không ít người.

Chỉ lát sau, đám người Màn lão cùng Tô Lăng Trạch cũng vội vã chạy tới.

Vừa thấy Quân Lam Tuyết, Màn lão vội vàng đi tới, trực tiếp hỏi thẳng: “Lam Tử, cô nương thật sự tìm ra nguyên nhân rồi hả?”

Ở trong lòng Màn lão, Lam Tử chẳng qua chỉ là một cô nương khiến cho Vương gia nảy sinh hứng thú mà thôi, còn đối với bản lãnh của nàng, thật đúng là không hề rõ ràng.

Quân Lam Tuyết gật đầu một cái, vẻ mặt đã không còn sự kích động và hưng phấn lúc đầu, ngược lại lộ ra chút bi ai: “Đúng vậy, ta nghĩ, ta có thể khẳng định được, tại sao những đứa bé trong thôn sinh ra đều có hình dạng kia, những cái này không phải bệnh, càng không có khả năng lây bệnh.”

“Nếu lời cô nương nói là thật, những đứa trẻ kia sẽ giải thích như thế nào?” Hắn kinh ngạc về lời nói của Quân Lam Tuyết, những thứ này chẳng lẽ không phải là bệnh?

Nếu thật sự không phải bệnh, tại sao lại thành bộ dạng như thế này?

Quân Lam Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng, “là vấn đề về di truyền.”

“Di truyền?” Tô Lăng Trạch nhíu mày, “giải thích như thế nào?”

Màn lão cũng không hiểu ý của Quân Lam Tuyết, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Quân Lam Tuyết yếu ớt thở dài, “nguyên nhân rất đơn giản, họ hàng gần không thể kết hôn.”

Chờ chút, nàng hình như nghĩ tới điều gì đó, lại từ từ nói: “Người có quan hệ huyết thống nếu như kết hôn với nhau, đứa trẻ sinh ra sẽ có vấn đề, thôn Lạc Nhật nhiều thế hệ đều ở đây, không có rời khỏi ngọn núi lớn này, người ngoài cũng ít khi đi vào, cho tới bây giờ người dân trong thôn đều là tự lực cánh sinh, mà tới đời sau cũng thế, đều là người trong một nhà lại cùng kết hôn.”

Quân Lam Tuyết đứng dậy, nói tiếp: “Các vị đã phát hiện chưa? Trong thôn nhiều người như vậy, lại chủ yếu là họ Trương và họ Lục, ta đã hỏi Bình tỷ, nghe nói trăm năm trước tổ tiên nơi đây đều là vì chạy trốn chiến loạn tiền triều, khiến cho hai thôn đều chạy tới nơi này để lánh đời, dần dần, người trong hai thôn lấy nhau, liền hợp thành một thôn, cả đời sau cũng không rời khỏi thôn, vì vậy lại tiếp tục kết hôn với nhau, càng lúc càng lâu, những người này có quan hệ máu mủ ngày càng gần, các vị có thể thấy Lục đại ca cùng Bình tỷ, nghe Bình tỷ nói nàng với Lục đại ca là họ hàng gần, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên là thanh mai trúc mã, thân càng thêm thân, huyết thống của họ bởi vì quá gần cho nên đứa trẻ sinh ra mới có dị tật.”

Họ hàng gần không thể kết hôn, đây là kiến thức phổ biến của thời hiện đại, không nghĩ tới ở nơi đây lại có thể tạo ra một thảm kịch như vậy.

Người dân trong thôn sợ dã thú trong rừng nên không dám rời đi, bọn họ nếu muốn cưới, cũng chỉ có thể cưới người cùng thôn, cứ như vậy đời này qua đời khác, huyết thống ngày càng gần, không xảy ra chuyện mới là lạ.

Lúc mới đầu nàng cũng không nghĩ tới nguyên nhân này, cho tới khi Bình tỷ nhắc nhở nàng, hài tử của Liên Hoa muội sinh ra rất khỏe mạnh, nàng với người trong thôn đều như nhau, tại sao nàng sinh hài tử lại không có vấn đề gì?

Bởi vì phụ thân của đứa trẻ này, là người bên ngoài thôn, là được Liên Hoa cứu về, hắn cùng người trong thôn không có quan hệ, chứ đừng nói tới huyết thống gì đó, vì vậy, hài tử mà bọn họ sinh ra mới có thể bình thường, sẽ không bị dị dạng, càng không bị thiểu năng trí tuệ cùng dị tật bẩm sinh.

“Ý của cô nương là, không thể để cho người có quan hệ huyết thống kết hôn?” Mãn lão đã hiểu được trọng điểm, nhưng vẫn chưa thật cặn kẽ.

Quân Lam Tuyết bất đắc dĩ thở dài, hỏi ngược lại, “Màn lão, người nghĩ, huynh muội có thể thành thân sao? Cha con có thể thể thành thân sao? Tỷ đệ có thể thành thân sao?”

“Đương nhiên không thể, đó là loạn luân?” Màn lão nghĩ cũng không cần nghĩ đã trực tiếp phản bác.

“Đúng thế, gọi là loạn luân, bởi vì bọn họ đều có huyết thống giống nhau, tuyệt đối không thể kết hôn với nhau, mà những người ở đây cũng giống vậy, nếu như tiếp tục phát triển thêm nữa, quan hệ huyết thống của bọn họ ngày càng dần, sẽ đạt tới tám mươi phần trăm độ tương tự.”

Tô Lăng Trạch chậm rãi nheo lại mắt phượng hẹp dài, trong đầu cũng dần dần hiểu rõ nguyên nhân mấu chốt, chỉ là trong lòng vẫn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới kết quả thực sự là như vậy, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chỉ là …… “Trăm cái gì?” Màn lão lại hỏi.

Phần trăm …… cái gì tám mươi?

“Ách ……” Nhất thời lỡ miệng dùng từ hiện đại khiến Quân Lam Tuyết há hốc miệng, lộ ra vẻ xấu hổ, không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành nói đơn giản: “Chính là nói nó rất tương tự.”

“Thì ra là vậy.” Giọng nói của Màn lão trầm trầm, “Không nghĩ ra chuyện tình tưởng như bình thường không có gì lại lại thành ra kinh khủng như vậy, chỉ là mấy chuyện này, Lam Tử vừa biết được từ đâu hay sao?” Hắn tò mò hỏi, Lam Tử chẳng qua chỉ là một nô tài trong Lăng vương phủ, sao có thể hiểu được những thứ này?

Sợ rằng hắn không tin, Quân Lam Tuyết vội vàng nói: “Là do ta đã từng đi qua một nơi, ở nơi đó, mấy chuyện này rất thông thường, ai ai cũngbiết, nếu như các ngươi không tin, có thể thử xem sao, ít nhất trong tình trạng trước mắt, đây chính là biện pháp tốt nhất rồi.”

Tô Lăng Trạch đứng dậy, thản nhiên nói: “Bổn vương tin, tiểu nô, ngươi đem những lời lại truyền đạt lại cho trưởng thôn, để trưởng thôn nói với tất cả mọi người trong thôn.”

Đáy lòng Quân Lam Tuyết xao động, hơi yên lòng, nặng nề hướng hắn gật đầu, “ừ.”

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có người tin tưởng, là đủ rồi.

Lúc Quân Lam Tuyết nói lại việc này cho trưởng thôn, nghe xong liền bị một phen khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà bây giờ cho dù hắn tin hay không tin, đây chính là phương pháp giải quyết duy nhất sau rất nhiều năm, cũng chỉ có thể chọn đem ngựa chết biến thành ngựa sống thôi. (ý nói là dù rất khó khăn nhưng vẫn phải làm)

Huống chi còn có Liên Hoa muội chính là một cái ví dụ sống trước mắt bọn họ, khiến cho mong đợi trong lòng họ lại tăng thêm mấy phần, có một hài tử khỏe mạnh đối với bọn họ mà nói, là biết bao hy vọng, bây giờ dù chỉ có một chút hy vọng, bọn họ cũng quyết không buông tha, nhất định phải liều một phen mới cam lòng.

Hứng khởi qua đi. Chính là lúc đề cập tới việc phải rời khỏi thôn, trưởng thôn lại cảm thấy đau đầu, trong thôn rất nhiều nam tử tụ tập thành đoàn muốn li khai, nếu như bị lạc khỏi đội hình, khẳng định lúc gặp phải dã thú sẽ không tránh khỏi thương vong. Nhưng mà bây giờ trai tráng đều rời đi hết, vậy già trẻ, con nít trong nhà phải làm thế nào? Còn có những cô nương chưa xuất giá kia, không thể gả cho người trong thôn, nhưng mà cũng chẳng thể đi ra ngoài?

Phải biết rằng, nhóm đầu tiên rời đi, sẽ phải gánh chịu thương vong lớn nhất, thôn nhỏ này của họ, nhân khẩu ít ỏi, cứ tiếp tục như vậy, còn chưa kịp rời đi thì đã tuyệt hậu rồi.

Vào thời điểm này Tô Lăng Trạch lại đứng dậy, hắn nói sẽ sai người tới chỗ này để làm đường, dã thú chỉ thích sống trong rừng núi rậm rạp. Sau này trong thôn nhân khẩu sẽ bị giảm bớt, hắn còn có thể sai quân tướng gần đây tới săn giết dã thú, về sau tới đây cũng có thể dùng xe ngựa thay cho đi bộ, như thế tốc độ sẽ tương đối nhanh, dã thú cũng không thể gây ra uy hiếp quá lớn.

Nghe được lời nói của Tô Lăng Trạch, người dân trong thôn càng thêm cảm tạ thiên ân, chuyện không cách nào rời khỏi thôn chính là vấn đề phiền nhiễu nhất trong lòng bọn họ, hôm nay không chỉ có thể giải quyết được biện pháp về bọn trẻ, còn có thể giúp cho bọn họ được tự do, sự kích động cùng cảm kích trong lòng họ càng thêm không cách nào diễn đạt.

Giải quyết xong vấn đề trời cũng đã chạng vạng, bọn người Quân Lam Tuyết mới thấy yên lòng.

Trời vẫn mưa liên miên, bầu trời ảm đạm mịt mờ, bao phủ khắp nơi, may là bây giờ chỉ còn mưa phùn lất phất, cũng không có ảnh hưởng lớn, Quân Lam Tuyết thu thập xong đồ đạc, cùng người trong thôn nói lời từ biệt, chuẩn bị rời đi.

Trưởng thôn cùng mọi người đều đứng trước cửa thôn chờ họ, “Quân cô nương, Vũ Thú thiếu gia, Tô thiếu gia, còn có Màn thần y, các vị không thể ở đây thêm mấy ngày nữa sao? Trong thôn mặc dù cái gì cũng không có, nhưng mà ……” Vành mắt Bình tỷ đã đỏ cả lên, lôi kéo bọn họ lưu luyến không rời, không muốn họ rời đi.

Dĩ nhiên, những người này cũng thật sự không biết thân phận của Tô Lăng Trạch và Vũ Thú Kình, nếu biết, chắc chắn sẽ rất kinh sợ.

Bởi vì bất luận thế nào, cũng đều là những nhân vật hô phong hoán vũ, đứng đầu thiên hạ.

Quân Lam Tuyết nói: “Bình tỷ, bọn muội còn có chuyện phải làm, đã trì hoãn ở chỗ này nhiều ngày rồi, hiện tại mọi việc trong thôn đã tạm ổn, tự nhiên sẽ phải rời đi, chờ bọn muội làm xong việc, nhất định sẽ lại trở về thăm mọi người, muội cũng không muốn rời đi mà.”

“Nếu đã không nỡ đi, vậy, vậy thì không cần đi nữa?” Trương Kim thở hổn hển chạy tới, “Quân cô nương, nàng, nàng xem ta như thế nào? Nếu như không ngại, nếu không, nếu không ta đây rất muốn cưới nàng làm nương tử?”

Trưởng thôn đại nhân cùng mọi người đều nói rồi, nói rằng muốn đi ra bên ngoài tìm nương tử, như vậy mới sinh ra tiểu oa nhi không phải là quái vật, Quân cô nương là người bên ngoài? Bộ dáng lớn lên lại vô cùng xinh đẹp, hắn, hắn cũng chưa có thành thân ……

Lời vừa nói ra, mọi người trong phút chốc đều ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, có mấy người rất không nể tình oang oang cười lớn.

“Ơ, ta nói này Trương Kim, thì ra là ngươi rất coi trọng Quân cô nương nha?”

“Ngu ngốc, ngươi cũng không nhìn lại mình một chút, cóc lại đòi ăn thịt thiên nga sao? Quân cô nương là tiên trên trời, ngươi làm sao xứng với nàng đây?”

Trương Kim bị tiếng cười nhạo xung quanh làm cho xấu hổ, nháy mắt mặt đã đỏ ửng như trứng tôm, lại vẫn không chịu từ bỏ, tức giận mắng lại, “Cười cái gì mà cười, ta đây thực sự rất coi trọng Quân cô nương? Không phải đều muốn ra khỏi thôn tìm lão bà sao? Quân cô nương vừa đúng là người ngoài thôn, nếu như chúng ta thành thân, tiểu hài tử của bọn ta chẳng phải sẽ khỏe mạnh nhất hay sao?”

Nói xong, mang theo ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn về Quân Lam Tuyết, dùng sức xoa xoa đôi bàn tay, khẩn trương nói, “Quân cô nương, ách, nàng ……”

Quân Lam Tuyết dở khóc dở cười nhìn Trương Kim, đây chẳng qua chỉ là hắn biểu đạt sự yêu thích của mình một cách thuần phác, thật mà thôi, nàng ngược lại cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Còn chưa nói được câu nào, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng to lớn chắn trước người nàng, cả người hắn tản ra một cỗ khí thế không thể xâm phạm.

Tô Lăng Trạch chiếm ưu thế về chiều cao, từ trên cao nhìn xuống Trương Kim, khuôn mặt lộ ra khí chất băng sơn ngàn năm, nhất là đôi mắt kia, giống như băng tuyết, khiến người khác cảm thấy lạnh cả ba thước, ánh mắt lạnh lùng, cứng rắn nhìn Trương Kim khiến hắn cảm nhận được vô vàn hàn khí xung quanh, có chút run rẩy mà lui về sau mấy bước, tay chân như nhũn ra.

Muốn thành thân với tiểu nô?

Còn chưa có hỏi hắn có đồng ý hay không?

“Ách, cái này, Tô, Tô, Tô thiếu gia ……” Có sát khí? Trương Kim đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, sợ hãi tới mức nhũn hết cả hai chân, tim đập mạnh không ngừng, vội vã lui về phía sau, vừa lui về một chút, phía sau đã thấy Vũ Thú Kình đang lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt thật là kinh khủng.

Cùng lúc bị cả hai ánh mắt lãnh khốc mang đầy sát ý dính lên người, Trương Kim cả người run rẩy, cha mẹ ơi, hắn thế nào lại quên mất bên cạnh Quân cô nương còn có hai đại nhân vật này đây, xem bộ dáng của bọn họ, rõ ràng coi Quân cô nương chính là người của bọn họ?

Mà hắn lại cứ vô tư tự nhiên ở trước mặt bọn họ cầu hôn Quân cô nương?

“Ngươi muốn thành thân với nàng?” Tô Lăng Trạch lạnh lùng hỏi.

Quả nhiên, âm thanh giống như Tu La từ địa ngục vang lên khiến đáy lòng Trương Kim hoảng loạn, trái tim thiếu chút nữa cũng ngừng đập.

Trương Kim nhát gan vô cùng sợ hãi, run rẩy vội vàng giải thích, “Không, không, không, Tô, Tô thiếu gia, ta đây là, ta đây chỉ đùa thôi, đùa thôi, là, là, đùa giỡn thôi……”

Sau lưng đột nhiên phát ra một hồi âm thanh có chút hả hê, các thôn dân hứng trí bừng bừng nhìn bộ dạng Trương Kim đang chịu tội, tất cả cười ầm.

Quân Lam Tuyết càng thêm dở khóc dở cười, nhân lúc Tô Lăng Trạch muốn nổi đóa, liền vội vàng kéo hắn lại, “ta nói này Tô đại thiếu gia, đừng hù dọa người nữa có được hay không, Trương đại ca chỉ là nói giỡn thôi mà.”

“Hừ.” Tô Lăng Trạch hừ mũi một cái, bày tỏ bất mãn của mình.

“Ngài không phải chỉ như thế đã tức giận chứ?” Quân Lam Tuyết im lặng, Lăng vương điện hạ, có cần phải hẹp hòi như thế không?

“Cái gì mà giận, rõ ràng là nổi máu ghen mà.” Quân Tiểu Ngôn không nhịn được nói thầm.

Quân Lam Tuyết liền gõ một cái lên đầu nó, “con nít con nôi, ít chen miệng đi?”

Tô Lăng Trạch đúng là rất tức giận, nhưng, không phải chỉ tức giận mỗi chuyện này, mà tức giận vì Quân Lam Tuyết không chịu cùng hắn trở về, còn hắn lại bị phụ hoàng triệu hồi cung gấp.

Từ biệt thôn dân, ánh mắt Tô Lăng Trạch gắt gao nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết, lôi ra dáng vẻ Vương gia, lạnh lùng nói: “Bổn vương lệnh cho ngươi, hiện tại, lập tức trở về vương phủ.”

“Này?” Lông mày Quân Lam Tuyết nhíu lại, “ta nói Lăng vương điện hạ, làm người không nên quá độc tài, ta vốn có quyền tự do, với lại, ta thật sự có chuyện cần làm.”

“Quyền tự do?” Chân mày Tô Lăng Trạch nhíu chặt hơn, chẳng lẽ ở bên cạnh hắn nàng không tự do? “Nàng thích Bổn vương.”

Hắn nói ra sự thật.

Nếu thích hắn, vậy thì nên cùng hắn ở chung một chỗ chứ?

Nghe vậy, Vũ Thú Kình đang ở bên cạnh, ánh mắt chợt lóe lên, Lam Tuyết thích …… Tô Lăng Trạch sao?

Đối với chuyện này, Quân Lam Tuyết thực sự lười giải thích, dưới tình huống bình thường, loại chuyện như vậy càng giải thích càng vô dụng, trong lòng dâng lên một chút ý cười bất đắc dĩ, Quân Lam Tuyết lắc đầu, không trốn tránh ánh mắt Tô Lăng Trạch, mà nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên hỏi: “Vậy còn chàng, chàng có thích ta hay không?”

Lời vừa nói ra, đám người Dương Thành cùng Màn lão lập tức trợn tròn mắt, nghĩ thầm Lam Tử này cũng thật lớn mật, sao có thể hỏi trực tiếp như vậy.

Ngay cả Vũ Thú Kình cũng không nhịn được nhướn lông mày, kinh ngạc mà nhìn Quân Lam Tuyết.

Chỉ có một mình Quân Tiểu Ngôn trợn trắng mắt, xong rồi, quá mất mặt, đúng là đánh mất hết mặt mũi Quân gia? Tỷ tỷ quả nhiên hư hỏng?

Tô Lăng Trạch không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của những người xung quanh, khẽ nhíu mày, nhìn nàng, trầm giọng nói: “Ta đã nói rồi, ta cho phép nàng thích.”

Mặc dù là đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng nếu như nàng muốn nghe, hắn cũng không ngại lặp lại lần nữa.

Mặc dù là nàng thích ta, chứ không phải ta thích nàng, nhưng nếu ta đã cho phép nàng thích ta, vậy đương nhiên ta cũng không chán ghét nàng.

Quân Lam Tuyết nhìn trời nhìn mây trong lòng toan tính, lập tức thay đổi sắc mặt nghiêm chỉnh nói: “Như vậy, khi ta xảy ra chuyện, hoặc là lúc ta gặp nguy hiểm, chàng có cứu ta hay không?”

Ánh mắt Tô Lăng Trạch không đổi, chậm rãi lên tiếng: “Ở bên cạnh ta, không ai tổn thương được nàng.”

Đây không phải là cam kết, mà là tuyên cáo.

Chỉ cần có hắn ở đây, hắn sẽ không để cho tiểu nô gặp phải bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Nếu như nàng lo lắng chính là việc này, hắn hoàn toàn có thể làm được.

Quân Lam Tuyết thản nhiên nói: “Vâng, chàng là Lăng vương điện hạ, hô phong hoán vũ, muốn gì được nấy, ta cũng không nghi ngờ điểm này, nhưng mà ta sau này lúc ở bên ngoài một thân một mình, sẽ phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.”

Cặp mắt Tô Lăng Trạch nhíu lại: “Nàng sợ ta không bảo vệ được nàng?”

Quân Lam Tuyết lắc đầu, “Không, mà là, thân phận của chàng bây giờ cao cao tại thượng, quá mạnh mẽ, còn ta lại quá yếu, ta ngay cả bản thân là ai còn không biết, ở bên cạnh chàng sẽ không có năng lực tự vệ, chỉ gây ra cản trở, ta không muốn trở thành điểm yếu của chàng, biết không? Nói thật với chàng, ta đối với tất cả mọi chuyện đã qua, đều không biết, cho đến khi người của Ám Lâu xuất hiện, ta nghĩ, ta rất có thể là một sát thủ được bọn họ bồi dưỡng, không có người thân, không cha không mẹ, thế nhưng sau này Tiểu Ngôn lại xuất hiện.”

Nàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của Quân Tiểu Ngôn một chút rồi lại tiếp tục: “Ta đây mới biết là, ta còn có người thân, trong nhà còn có cha mẹ, chẳng lẽ chàng không cảm thấy, ta nên trở về thăm nhà một chút sao?”

Nàng trả lời rất trực tiếp, nói cũng rất thành thật.

Mặc kệ về sau nàng cùng Tô Lăng Trạch có thể ở chung một chỗ hay không, ít nhất hiện tại mà nói, nàng không thể phủ nhận việc mình động lòng với hắn.

Nhưng hắn là Vương gia, là hoàng tử được sủng ái nhất của Tĩnh Uyên vương triều, Thái tử đối với hắn còn phải kiêng kỵ, những hoàng tử khác cũng lom lom nhìn hắn, hận không thể bắt được điểm yếu để đá hắn xuống đài.

Tô Lăng Trạch đối với nàng rất tốt, ai có thể khẳng định bọn họ sẽ không nhân cơ hội này, lấy nàng tạo thành lợi thế để uy hiếp Tô Lăng Trạch?

Huống chi, trên thân nàng bây giờ đúng là còn cả một đống phiền toái cần giải quyết, sống bên cạnh Tô Lăng Trạch, sẽ chỉ khiến hắn nhiều kẻ địch hơn.

Cho nên, nàng không thể để cho chuyện như thế xảy ra.

Một lời rơi xuống, trong không khí chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua ngọn cây, không có ai nói gì.

Ở nơi này trong yên tĩnh, Quân Lam Tuyết chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Lăng Trạch, trong đôi mắt chứa vẻ kiêu ngạo, “ Ta nếu thật tâm chỉ thích một người, sẽ nghĩ để bước lên cao hơn, trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó cùng hắn đứng chung một chỗ, vì tương lai mà cố gắng, chứ không phải trở thành điểm yếu của hắn, đây mới chính là thứ ta muốn.”

Nàng có kiêu ngạo.

Nàng không nên trở thành gánh nặng, liên lụy người khác, đây là lòng tự trọng của nàng, hơn nữa nàng cũng có tự tin, nàng có thể làm được.

Bởi vì nàng là Quân Lam Tuyết, là thủ lĩnh thiên tài phân tích số liệu của thế kỷ 21.

Tô Lăng Trạch lẳng lặng nhìn Quân Lam Tuyết, thật lâu không lên tiếng, Quân Lam Tuyết cũng là nhìn thẳng hắn, một bước cũng không nhường.

Thật lâu sau, trong mắt Tô Lăng Trạch bỗng nhiên lóe lên ánh cười: “Rất tốt, tiểu nô, nhớ lấy lời hôm nay nàng nói với bản vương.”

Quân Lam Tuyết cũng cười, “Dĩ nhiên, nhất ngôn ký xuất, Thiên Vương lão tử cũng không đuổi kịp.”

Tô Lăng Trạch hài lòng gật đầu, giọng nói chợt biến đổi, lại nói: “Bổn vương có thể ở Lăng vương phủ chờ nàng, chỉ là.”

“Chỉ là cái gì?” Quân Lam Tuyết nghĩ hắn thật sự đồng ý, nhất thời tâm tình bay bổng, cực kỳ sảng khoái nói: “Có yêu cầu gì cứ việc nói.”

Tô Lăng Trạch thấy bộ dáng hả hê của nàng không khỏi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên có chút hối hận, sao lại nhất thời mềm lòng đồng ý với tiểu nô?

Nhưng mà, lời đã nói ra, lại dưới sự chứng kiến của mọi người, cũng không thể thu lại, chỉ có thể nói: “Nàng nhất định phải ăn cơm thật ngon.”

Vốn là muốn đợi sau khi mọi chuyện ở đây kết thúc, sẽ mang tiểu nô về Vương phủ hảo hảo bồi bổ một phen, xem ra hiện tại không có cơ hội rồi, nhưng mà nhất định phải bắt nàng chú ý tới bản thân.

Tô Lăng Trạch khó có thể quên được suy nghĩ muốn đem nàng nuôi cho béo.

“Hả? Gì?” Còn tưởng rằng hắn sẽ giao phó chuyện gì đó lớn lao, Quân Lam Tuyết nghe thấy cũng không khỏi sửng sốt, “yêu cầu của chàng chính là cái này?”

Tô Lăng Trạch này…… có cần phải đáng yêu như thế không chứ??

“Không làm được?” Lông mày Tô Lăng Trạch nhướng lên, bộ dáng giống như muốn uy hiếp nàng, bộ dáng giống như ‘nếu làm không được vậy mau ngoan ngoãn quay về vương phủ’.

“Được? Được? Tuyệt đối được?” Quân Lam Tuyết vội vàng gật đầu, nàng sẽ ăn cơm thật ngon, nàng là bé ngoan, là học sinh tốt, là công dân gương mẫu thế kỷ 21……

“Phải ngủ đủ.” Tô Lăng Trạch tiếp tục dặn dò.

“…… Được.” Quân Lam Tuyết càng nghe càng thấy không đúng lắm, mẹ nó, sao làm như nàng là đứa trẻ ba tuổi không bằng. Bởi vì nàng đã phát hiện ra Quân Tiểu Ngôn đang đứng một bên cười trộm.

“Ít gây phiền toái.” Tô Lăng Trạch còn chưa dặn dò xong……

“……” Lăng vương điện hạ, ngài đúng là có chút dài dòng.

“Không nên cùng nam nhân khác đi quá gần.” Tiếp tục dặn dò.

“……” Người nào đó đã không nói được gì.

“Cũng không được cùng nữ nhân khác đi quá gần.”

“……”

“Cùng với Vũ Thú Kình cũng không được đi quá gần.” Con mắt xẹt qua Vũ Thú Kình ở bên cạnh, hắn cũng không quên ở bên cạnh tiểu nô còn có một nhân vậy như thế.

“……”

“Còn có Khúc Không Nham gì đó.”

“……”

Quân Lam Tuyết có chút xấu hổ nhìn Tô Lăng Trạch, “Lăng vương điện hạ, chàng là mẹ ta sao?”

“……” Lần này đổi thành Tô Lăng Trạch hết ý kiến, tiểu nô nói nhăng cuội gì đó, hắn sao có thể là mẹ nàng?

Quân Lam Tuyết day day huyệt thái dương, “hay là, chàng là cha ta?”

“……” Càng nói càng ngoại hạng, hắn thế nào lại là cha của tiểu nô?

“Đều không phải đúng không?” Quân Lam Tuyết im lặng nhìn hắn, “Vương gia ngài bộ dáng hệt như Lão Mụ Tử, rốt cuộc là học được ở đâu vậy?”

“……” Nàng được lắm tiểu nô mới, dám ghét bỏ Bổn vương dài dòng.

Nhìn thấy bộ dáng tức giận có báo trước của Tô Lăng Trạch, Quân Lam Tuyết vội vàng nói “Được rồi, được rồi, chàng nói ta đều nhớ kỹ.” Dừng một chút, nàng rất lễ phép dò hỏi hắn, “hẳn là không còn yêu cầu gì khác?”

Vậy mà, Tô Lăng Trạch lại lập tức gật đầu, “có.”

“……” Không phải chứ Lăng vương điện hạ, nàng cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, ngài thật sự có sao? “Khụ, chàng nói, chàng nói.” Rốt cuộc là có còn hay không đây.

Tô Lăng Trạch lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu sau mới mím môi, phun ra bốn chữ, “nhớ, nghĩ tới ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.