Tác giả: Nhất Chích Đại Nhạn.
Editor: wingwy.
==========
Diệp Dương nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Phong Loan, mấy phen muốn nói lại thôi, thực sự không biết mình còn có thể giải thích làm sao.
Cậu biết Phong Loan tức giận, nhưng giờ này khắc này, cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng kéo khóe miệng cười cười với Phong Loan, nói: "Hoàng thượng, thần khuyên ngài nên đối xử công bằng."
Phong Loan: "..."
[Thiện cảm của Phong Loan -10, độ thiện cảm hiện tại: 30]
Diệp DƯơng suýt chảy nước mắt tại chỗ.
Cậu khó khăn lắm mới tăng độ thiện cảm được, sao mà bất thình lình lại trở về 30 nữa zậy?
Diệp Dương cứng ngắc dời đi ánh mắt.
Cậu không hiểu sao Phong Loan lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, lấm lét nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy Vãn Quyên cùng Lý ma ma lộ ra nửa cái đầu ở ngoài điện.
Như vậy thì chuyện đơn giản đi rất nhiều, có lẽ Vãn Quyên lo lắng cậu gặp chuyện không may, chạy đi tìm Lý ma ma nhờ giúp đỡ, Lý ma ma cũng không biết làm sao, liền dứt khoát tìm Phong Loan tới.
Mà Phong Loan cho là cậu bị thái hậu trách phạt, cậu lại bị thương trên người, hết sức sốt ruột chạy tới, vừa lúc nghe thấy Diệp Dương hô to muốn hắn đối xử công bằng.
Diệp Dương có thể tưởng tượng ra nỗi tức giận của Phong Loan lúc này, độ thiện cảm cũng chỉ còn lại 30, cậu không dám nói lung tung, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, nhìn qua tựa như có chút tủi thân.
Thái hậu ở một bên cằn nhằn lải nhải: "Hoàng đế, người cũng phải nghe kiến nghị của người khác."
Phong Loan lại lạnh mặt nói: "Mẫu hậu, nhi thần có việc, cáo lui trước."
Hắn kéo lấy cánh tay Diệp Dương, lôi Diệp Dương ra ngoài, nhưng Diệp Dương bị thương trên vai, Phong Loan lại nắm cánh tay, kéo một cái là đau đớn xuyên tim, Diệp Dương một tay che vai, cậu luôn cảm thấy năng lực chịu đau của thân thể nhỏ mầm đậu Vân Dương này thật sự quá thấp, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Phong Loan, còn chưa mở miệng, liền có một giọt nước mắt lộp bộp rớt xuống cái tay bị Phong Loan lôi đi.
Chờ đã, nứ là cái gì? Nước mắt? Cậu khóc á?
Cậu giơ tay lau mặt mình, lúc này ướt sũng một mảnh, cậu hình như khóc thiệt, Diệp Dương qua loa lau mặt hai cái, nước mắt kia mới nghẹn về, không ngờ Phong Loan chưa phát hiện được kéo cậu đi thêm hai bước, vết thương trên vai đau đớn thêm một hồi, nước mắt kia lại không ngừng bộp bộp bộp mà rơi xuống.
Phong loan cuối cùng cũng dừng bước lại, ngoái đầu nghi hoặc nhìn về phía cậu, hỏi: "Ngươi..."
Diệp Dương một tay che mặt, mạnh mẽ nói: "Không phải ta, đừng nhìn ta."
Cậu cảm thấy có chút mất mặt, là đại lão gia như zầy, chi mà mới đau có tẹo đã rơi nước mắt, nhất thời hình như ngay cả hai tai cậu cũng đỏ ửng lên, chỉ có thể giơ tay ngăn lại ánh mắt của Phong Loan, một bên lẩm bẩm nói: "Nam nhi không dễ rơi lệ, trái lại...Trái lại đó cũng không phải là ta."
Ni là cơ thể Vân Dương nhạy cảm sợ đau, có liên quan gì tới cậu chớ.
Phong Loan: "..."
Hình như đến lúc này Phong Loan mới ý thức được lúc nãy bản thân tức giận cầm trúng cái tay bị thương kia của Diệp Dương, hắn có chút không biết làm sao, quay đầu nhìn Khang Ninh bên người, thấy Khang Ninh nháy mắt ra hiệu với hắn, dùng khẩu hình môi nói với hắn: Hoàng thượng, nhanh xin lỗi.
Phong Loan: "Trẫm..."
Dù gì cũng là vua của một nước, hắn lớn như vậy cũng chưa từng nói xin lỗi với người khác được mấy lần, bây giờ hắn nhìn Diệp Dương, một câu xin lỗi cứ nghẹn chặt trong cổ họng, hắn nói không nên lời, mà Diệp Dương vẫn dùng ống tay áo che mặt mình, khoát tay áo với hắn, nói: "Ta không sao...hức."
Diệp Dương: "..."
Phong Loan: "..."
Khóc thì khóc! Răng mà cậu lại nấc chớ!!!
Diệp Dương đỏ bừng cả mặt, xấu hổ không chịu nổi, cậu đã nhiều năm chưa rơi nước mắt như zậy, thậm chí trong nhận thức của cậu, dù cho muốn khóc, nam tử hán đại trượng phu, cũng phải lén trốn đi khóc mới đúngg!
Phong Loan luống cuống.
Hắn không phải chưa từng thấy người khác rơi nước mắt, hắn là người ngồi ở vị trí cao như vậy, đã sớm nhìn quen hỉ nộ ái ố. Hắn đã thấy rất nhiều người khóc, nhưng Diệp Dương lớn lên thực sự đẹp, khóc lên thành một bộ làm người thương tiếc, lại nói Diệp Dương là vì thay hắn chặn đao mới bị thương, bản thân nhất thời tức giận, kéo đau vết thương của người ta, còm làm người ta khóc nữa.
Hắn lại quay đầu nhìn về phía Khang Ninh, Khang Ninh chỉ tiếc mài sắt chẳng thành kim mà thở dài, bước lên kề sát bên tai Phong Loan, nhỏ giọng nói với hắn: "Hoàng thượng! Nhanh dỗ dỗ đi!"
Phong Loan: "..."
Phong Loan căng da đầu quay lại nhìn Diệp Dương, hắng giọng một cái, cứng ngắc nói: "Ngươi...Ngươi đừng khóc..."
Diệp Dương cũng buồn bực hờn dỗi trả lời: "Ta...Ta không có khóc..."
Phong Loan cắn răng nói lời xin lỗi: "Là trẫm không tốt, trẫm không nên kéo cánh tay ngươi, có đau không? Có muốn tìm thái y hay không?"
Diệp Dương hít một hơi: "Ta không sao, ta không đau...hức."
Diệp Dương: "..."
Phong Loan: "..."
Tình hình này hình như còn lúng túng hơn nữa rồi!
Diệp Dương thực sự không biết bản thân có thể giái thích với Phong Loan như thế nào, cậu thật sự không muốn khóc chút nào, nhưng nước mắt nứ lại không ngừng rơi xuống, cậu cũng gần như bị bản thân làm xấu hổ muốn chết, cậu dừng lại chốc lát, hít sâu một ngụm, dùng ống tay áo qua loa lau mặt, bước nhanh về phía trước, một bên lên tiếng nói: "Ta không sao, ta đi về trước."
Phogn Loan đơ người tại chỗ một chốc, mà Khang Ninh thì không ngừng đẩy cánh tay của hắn, hắn cũng hít một hơi thật sâu, bám theo bước chân Diệp Dương, bám sát Diệp Dương từ đằng sau, nhưng lại không dám bước lên đáp lời với cậu, rất sợ lại chọc Diệp Dương rơi nước mắt, nhìn qua giống hệt như một đứa trẻ mắc lỗi.
Vãn Quyên như có điều suy nghĩ, vội vội vàng vàng chạy đến bên người Diệp Dương, hạ giọng hấp tấp nói: "Tiểu công tử, vẫn là ngài lợi hại! Hoàng thượng thoáng cái đã động tâm rồi í!"
Diệp Dương: "..."
Cậu một chút cũng không cao hứng nổi, chỉ hi vọng có thể sớm trở lại cung, bỏ qua Phong Loan.
Nhưng cậu hiển nhiên đã quên mất một chuyện khác.
Phong Loan hôm qua mới đồng ý với cậu, cho phép cha mẹ cùng đại ca cậu vào cung thăm, mà cậu từ sáng sớm đã đi Từ Ninh cung, chưa từng nghe người khác thông báo chuyện này với mình, đến lúc này, lại vừa lúc đụng phải đám người Vân Lẫm đang chờ cung nhân dẫn đường ở nơi này.
Diệp Dương mặc dù đã thu nước mắt lại, nhưng khóe mắt cậu vẫn ửng đỏ, lộ bộ dáng vừa mới khóc, Phong Loan lại mang một vẻ mặt áy náy theo sát phía sau cậu, (Diệp Dương) ngẩng đầu lên thấy sắc mặt Vân Lẫm đã trầm xuống, trong lòng chợt cảm thấy không ổn.
Vân gia vốn là tổ hợp cha nghiêm mẹ hiền, lão phu nhân vừa thấy bộ dáng này của Diệp Dương, viền mắt cũng đỏ theo hơn phân nửa, Vân thừa tướng trái lại vẫn coi như lãnh tĩnh, vẻ lo âu trong con ngươi mặc dù sâu, cũng sẽ không trách tội lên đầu Phong Loan, chỉ có sắc mặt của Vân Lẫm là âm trầm, hình như cực kỳ không vui, miễn cưỡng chịu đựng.
Diệp Dương đành phải ngượng ngùng giải thích: "Ta..ta vừa mới té lộn mèo một cái trong Ngự hoa viên..."
Cậu vịn vào cái cớ này quả thực cứng nhắc lại chẳng có lí, nhưng cậu vẫn nhớ rõ kết cục của Vân gia, cậu không hi vọng giữa Phong Loan và Vân gia lại có hiềm khích, liền dùng sức ho khan vài tiếng, còn phải giải thích.
Phong Loan đã mở miệng: "Là trẫm không tốt."
Diệp Dương kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, cậu không ngờ Phong Loan sẽ trực tiếp mở miệng nhận sai, nhất thời không biết nên đối đáp như thế nào mới khớp, Phong Loan lại không nhiều lời nữa, có hắn ở chỗ này, ba người Vân gia ít nhiều cũng có chút dè dặt, vội vàng nói mấy câu, Vân Lẫm vẫn cau mày.
Đã nhiều ngày liên tiếp xảy ra chuyện như vậy, Diệp Dương đoán Vân Lẫm đã có chút bất mãn, cậu nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, thực sự mượn không ra cớ, đợi đến khi đám người Vân Tương phải rời đi, cậu mới nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo Vân Lẫm, nhỏ giọng nói với Vân Lẫm: "Ca, ca không cần suy nghĩ nhiều."
Vân Lẫm không khỏi nhíu mày, Phong Loan ngồi lật sổ con ở bên ngoài, có lẽ không nghe thấy bọn họ thấp giọng nói chuyện, nhưng hắn cũng không khỏi đè thấp âm thanh xuống hỏi: "Có phải đệ khóc hay không?"
"Đệ..." Diệp Dương chỉ có thể căng da đầu cố gắng giải thích: "Ca, đều là đệ cam tâm tình nguyện."
Vân Lẫm: "..."
...
Lúc Vân Lẫm rời đi, ánh mắt nhìn Phong Loan lộ vẻ phức tạp.
Phong Loan không rõ vì sao, đợi sau khi cung nhân đã tiễn Vân gia xuất cung, hắn mới đứng dậy đi đến bên người Diệp Dương, ho nhẹ một tiếng, dáng vẻ giống như cuối cùng cũng quyết định, nói với Diệp Dương: "Trẫm có lời muốn nói với ngươi."
Diệp Dương lặng yên rụt lùi về phía sau một cái.
Bạo quân nghiêm túc như zậy, luôn cảm thấy sẽ không phải là chuyện gì tốt.
"Lời hôm nay ngươi nói ở Từ Ninh cung, trẫm đã nghe thấy hết." Phong Loan nói: "Ngươi cũng cần phải biết, thái hậu hi vọng trẫm sớm ngày kéo dài huyết mạch cho hoàng gia."
Diệp Dương nơm nớp lo sợ gật đầu không ngừng.
Phong Loan lại nói: "Nhưng trẫm chẳng hề muốn như thế."
Hắn hình như không biết nên bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình với Diệp Dương như thế nào, nhíu mày suy tư chốc lát, mới miễn cưỡng nói ra câu tiếp theo: "Hậu cung ngoại trừ ngươi, còn có hai người Sở phi cùng Thẩm phi, nhưng trẫm...không hứng thú."
Chờ đã, cái tình huống ni...Có phải cậu đã từng xem qua trong quyển sách nứ không nhở?
Diệp Dương tỉnh ngộ.
"Trưởng bối thúc cưới gấp, ngài muốn ta giúp ngươi cản một chút?" Diệp Dương kinh ngạc: "Không phải, ta cũng không thể sinh, chẳng lẽ hoàng thượng ngài còn muốn tùy tiện ôm một đứa từ ngoài cung về á!?"
Phong Loan: "..."
Diệp Dương nhớ tới ánh nhìn chăm chú của Sở Liên cũng thái hậu, không khỏi sợ run cả người, lắc đầu từ chối: "Ta sợ chết lắm, vẫn không được đâu."
Phong Loan: "..."
Diệp Dương: "Nếu không thì ngài tìm Sở phi thương lượng một chút? Ta thấy nàng rất thích ngươi đó."
Phong Loan: "..."
[Thiện cảm của Phong Loan -10, độ thiện cảm hiện tại: 20]
Diệp Dương: "Thì...Sở phi cũng là một em gái lớn xinh đẹp mà..."
[Thiện cảm của Phong Loan -10, độ thiện cảm hiện tại: 10]
Diệp Dương: "..."
Diệp Dương nhanh chóng đổi giọng: "Ta đồng ý với ngươi."
Lúc này Phong Loan mới khẽ gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
Diệp Dương nghẹn cứng cả lời.
Cậu cản một đao cho người ta, khó khăn lắm mới kéo độ thiện cảm lên 30 chưa được hai ngày, chi mà mới xảy ra hai chuyện đã đột nhiên trở về như cũ rồi.
Cậu chẳng hiểu được ý nghĩ của Phong Loan, xét theo độ tuổi của Phong Loan, nếu đặt trong nhóm hoàng đế cổ đại kia, con cái đã sớm hợp bầy chạy đầy đàng, nhưng Phong Loan ngay cả hậu cung cũng không thích tới, trong sách gốc hắn qua đêm trong cung Sở Liên cũng do thái hậu ép buộc, tuy rằng sau đó Sở Liên có thai, nhưng một đêm kia chỉ vội vã cua đồng mà qua, nửa chữ miêu tả cụ thể cũng không có, Diệp Dương nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng rút ra một kết luận tương đối đáng tin.
Chức năng của tên bạo quân ni...chẳng lẽ có chút trở ngại hả!?
Cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nếu đúng là như vậy, có thể giải thích cho việc vì sao Phong Loan lại thanh tâm quả dục [1] như zầy, mọi người đều biết có hơi "nhanh" cũng không ảnh hưởng đến chức năng sinh dục, nhưng lại làm người khác tự ti, đặc biệt là loại người cao quý đứng trên vạn người như Phong Loan, trong sách gốc nếu không phải do thái hậu ép quá gắt, hắn cũng sẽ không đến mức chẳng cam tâm tình nguyện mà tự bộc lộ khuyết điểm.
([1] thanh tâm quả dục: giữ lòng trong sạch, ít sinh ham muốn, tiêu cực hơn là liệt cmn dương.)
Quả thảm rồi.
Thiệt sự là quá thảm rồi!
"Trẫm nhìn ra được." Phong Loan nói: "Ngươi cũng không thích ở lại trong cung."
Diệp Dương tràn đầy đồng tình nhìn hắn.
"Trẫm hứa với ngươi." Phong Loan hơi hơi nhíu mày: "Ngươi chỉ cần che giấu thay trẫm một thời gian, trẫm đảm bảo ngươi sẽ có một đời vinh hoa phú quý, sau khi mọi chuyện chấm dứt, trẫm sẽ nghĩ cách thả ngươi xuất cung."
Diệp Dương cầm tay Phong Loan, trong mắt chứa đầy lệ nóng.
"Ngươi cứ yên tâm hoàng thượng, đều là đám đại lão gia, ta cũng rất hiểu." Cõi lòng Diệp Dương đầy thành khẩn: "Ngài chỉ cần chít một tiếng, chuyện siêu to khổng lồ gì ta cũng đều che giấu giúp ngươi!"
Phong Loan: "...Chít?"
============
Editor: Theo kinh nghiệm đọc đam lâu năm của tui, ai nói câu "thả cậu đi" như zầy kiểu sao cũng bị vả nát mặt =)))
À, nếu mọi người thắc mắc tại sao bé thụ đôi khi cứ xưng hô với hoàng thượng là "ngài" rồi thành "ngươi", là do ẻm chưa học với quen được cách nói của người cổ đại nghen, trúng tui cho tui xuyên một cái là tiểu cả ra quần rồi chứ gì mà học cách nói của người xưa:)))))
Định dịch "đại lão gia" thành "ông giời con" cho hoàng thượng nhà ta nhưng lại không hợp với thụ, nên thôi cứ để "đại lão gia" zậy...