Sủng Phi Đường

Chương 100: Chương 100




Dưới sự áp bách uy nghiêm cường thế của Hoắc Dực, đám đông trước phủ thái tử đã dần dần tản đi, trước cửa khôi phục lại sự yên tĩnh như thường ngày.Hoắc Dực quay bước đi vào bên trong, thu lại sự tàn khốc không ai bì nổi trong ánh mắt, sự lạnh lẽo bao quanh cơ thể cũng giảm đi rất nhiều.

“Lương đễ đâu?” Hoắc Dực dẫn đầu bước đi, vừa đi vừa cởi áo khoác ra, Phục Linh và Lý tẩu đi đằng sau thấy vậy liền vội vàng đi tới nhận lấy áo.

Phục Linh thấy chuyện đã được khống chế, liền bảo Bách Hợp đi vào báo tin, đoán chừng lúc này tiểu thư cũng biết là thái tử điện hạ đã trở lại rồi.

“Hồi thái tử điện hạ, tiểu thư hiện đang ở trong thư phòng.”

Hoắc Dực lập tức chuyển hướng đi về phía thư phòng, nói: “Hôm nay các ngươi đã có công bảo vệ chủ nhân, đi báo với tất cả mọi người trong phủ đến khố phòng lĩnh thưởng.”

Phục Linh và Lý tẩu nghe vậy liền nhìn nhau cười, các nàng chỉ tận trung với chủ tử của mình mà thôi, chứ cũng không muốn nhận thưởng gì cả, nhưng thái tử đã lên tiếng nói tất cả hạ nhân trong phủ đều được lĩnh thưởng, các nàng cũng cảm thấy rất vui.

“Đa tạ thái tử điện hạ, nô tỳ sẽ đi báo cho bọn họ.”

Hoắc Dực chắp tay sau lưng, mắt thấy mình đã cách thư phòng ngày một gần, bước chân cũng dài hơn một chút. “Đi đi, lĩnh thưởng xong thì quay lại đây, vào bếp chuẩn bị cho ta chút canh an thần cho Tam Tư uống.”

“Nô tỳ tuân mệnh.”

Bên trong thư phòng, Lâm Tam Tư đang ngồi nghe Bách Hợp thuật lại một cách rất sinh động những việc vừa xảy ra, nghe Bách Hợp nói là điện hạ đã về, tâm trạng vốn thấp thỏm lo âu của nàng thoáng chốc đã bình tĩnh trở lại.

“Tiểu thư, thái tử điện hạ đúng là không có gì mà không làm được cả, tiểu thư không được tận mắt nhìn thấy nên không biết đâu, những người đó vừa trông thấy thái tử điện hạ thôi là đã bị dọa mất hồn rồi, chẳng ai dám nói một câu nào nữa, cuối cùng tất cả phải tiu nghỉu ra về.”

Lâm Tam Tư nở nụ cười ấm áp, chăm chú nghe Bách Hợp kể, sau đó đứng dậy, dáng vẻ tinh nghịch cười nói: “Các em lo lắng cho ta nên không cho ta ra khỏi phòng, bây giờ điện hạ về rồi, ta có thể ra ngoài được chưa?”

“Hiện giờ không còn nguy hiểm nữa, tiểu thư tất nhiên có thể ra ngoài.” Bách Hợp gật mạnh đầu, đột nhiên híp mắt cười nói: “Nhưng nếu điện hạ mà biết tiểu thư ở trong này thì nhất định sẽ đến đây đó.”

Bách Hợp vừa dứt lời thì Hoắc Dực đã đứng ở cửa thư phòng, dọa cho Bách Hợp sợ hết hồn, nàng luôn hầu hạ Lâm Tam Tư, mỗi ngày đều gặp thái tử điện hạ, nhưng dù có quen đến mấy thì nàng cũng vẫn sợ! Khom người hành lễ, nói: “Thái tử điện hạ.”

Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, ánh mắt thâm trầm quan sát nàng, thấy nàng không bị thương chỗ nào thì mới yên lòng, phất tay nói với Bách Hợp: “Lui xuống đi.”

Bách Hợp nhanh như chớp đi ra khỏi phòng, giúp hai người đóng cửa lại, sau đó vội chạy đi đến chỗ Phục Linh và các nha hoàn.

Hoắc Dực chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Tam Tư, thân thể cao lớn chặn lại tầm mắt nàng, thấy nàng đang ngẩng đầu nhìn mình nở nụ cười, ánh mắt trong veo không ẩn giấu chút phiền muộn, càng không vì chuyện vừa xảy ra làm hỏng tâm trạng, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch lên, gương mặt mịn màng như có thể bấm ra nước, khiến cho Hoắc Dực không kìm được mà muốn đưa tay lên vuốt ve.

Thầm thở dài trong lòng, Hoắc Dực xoa nhẹ mặt Lâm Tam Tư, cuối cùng dời xuống ôm lấy hông nàng, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng, môi lưỡi dây dưa, tiếng thở của cả hai dần trở nên đứt quãng.Hắn phải nói với nàng như thế nào bây giờ đây, phụ hoàng đã hạ chỉ, mười ngày sau phải đưa thiên kim tiểu thư của Bùi thừa tướng vào phủ rồi.

Lâm Tam Tư được Hoắc Dực ôm trong ngực, hưởng thụ đôi môi ấm áp của hắn đang dính chặt lấy môi nàng, lúc hôn có lúc thì rất nhẹ nhàng, lúc lại gấp gáp, phát hiện này khiến cho nàng cảm thấy khó hiểu, liền lén mở mắt ra nhìn, thấy lông mi của Hoắc Dực rất dài, mi tâm cau lại, đôi mắt nhắm nghiền, khiến người ta không thể nhìn ra được cảm xúc của hắn lúc này.

Lâm Tam Tư đang hồ nghi nhìn Hoắc Dực, đột nhiên lại thấy bên hông hơi nhột, đang muốn đưa tay ra sờ thì bên tai lại truyền đến tiếng của Hoắc Dực: “Tập trung nào.”

Lâm Tam Tư khẽ sửng sốt, cười nói: “Điện hạ nhắm mắt mà vẫn nhìn thấy sao?”

Hoắc Dực híp mắt, dở khóc dở cười nói: “Hôn nàng mà chẳng thấy nàng nhúc nhích gì cả, thế mà ta còn không phát hiện ra sao?”

Lâm Tam Tư ngượng ngùng đáp: “Lần sau ta nhất định sẽ chú ý.”

Hoắc Dực “hả” một cái rồi nói: “Lần sau ư?”

Lâm Tam Tư vội vàng xua tay: “Không không không, ta nói sai rồi, không phải lần sau mà là ngay bây giờ.”

Lâm Tam Tư ở bên Hoắc Dực đã lâu nên năng lực hành động cũng trở nên mạnh mẽ hơn, vừa dứt lời thì hai cánh tay đã ôm lấy cổ Hoắc Dực, dựa cả người mình vào hắn, cơ thể duyên dáng mềm mại dán sát vào, hương vị ngọt ngào của nàng tỏa ra khiến cho Hoắc Dực híp chặt mắt hơn, âm thầm kìm chế phản ứng sinh lý của mình.

Lam Tam Tư kiễng chân lên hôn hắn, đôi môi đỏ bừng ướt át mới bị hắn hôn dường như tỏa ra mê lực, Hoắc Dực rất hài lòng với sự bạo dạn chủ động của nàng, lập tức cuồng nhiệt đáp lại, tiện tay kéo cái ghế tới gần rồi ngồi xuống, sau đó đặt Lâm Tam Tư ngồi trên đùi mình, thoải mái tận hưởng thời gian triền miên thân mật của hai người.

Một lúc lâu sau, Hoắc Dực mới chậm rãi buông nàng ra, nhìn dáng vẻ yên lặng cúi thấp đầu của nàng, thân thể mảnh mai dựa vào ngực hắn, không tự chủ được mà ôm chặt nàng hơn, ngửi mùi hương thơm nhẹ của nàng, chậm rãi nói: “Ta xin lỗi vì đã để nàng phải sợ hãi.”

Lâm Tam Tư dựa vào lòng Hoắc Dực, lắng tai nghe nhịp tim của hắn, khóe môi nhếch lên cười.Nghe Hoắc Dực nói vậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy hình như mình đang sống quá vô tư rồi.

“Ta không sợ mà, ta chỉ ở yên trong này thôi chứ không đi ra ngoài, nên cũng không biết bên ngoài như thế nào.”

Hoắc Dực nghe nàng thoải mái đáp lại như vậy, liền hỏi: “Vậy sao? Còn ta thì rất sợ hãi đấy.”

Lâm Tam Tư nhướn mày nói: “Tại sao?”

“Ta nghe tin có một đám người đứng bên ngoài muốn bắt nàng đi, quả thật cảm thấy rất sợ.” Hoắc Dực không biết nghĩ tới chuyện gì mà đột nhiên cười khổ nói: “Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác như vậy.”

Lâm Tam Tư trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào và ấm áp, dịu dàng nói: “Điện hạ, chẳng phải bây giờ ta đã không có chuyện gì rồi sao? Người của điện hạ làm việc cũng rất tận tâm, chàng đừng lo lắng.”

Hoắc Dực nghe xong liền kiên định nhìn nàng, chân thành nói: “Là sơ suất của ta, ta cam đoan với nàng, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai.”

Lâm Tam Tư mím môi, gật đầu nói: “Ừm, ta tin chàng.”

Lâm Tam Tư lúc này mới nhớ đến chuyện mà nàng muốn hỏi Hoắc Dực: “Điện hạ, chàng có tin chuyện Lâu tiểu thư qua đời không có liên quan gì đến ta không? Theo như lời Lâu đại nhân nói thì ta chính là người cuối cùng gặp nàng ấy đấy.”

Hoắc Dực nhướn mày, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt nàng, đáp: “Ta tin nàng, cả cuộc đời này đều tin nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.