Sủng Phi Đường

Chương 102: Chương 102




Nam Cống Sơn vốn là vùng đất có phong cảnh đẹp bậc nhất của Nam Dạ quốc, nơi đây có rất nhiều người đến du ngoạn, nhất là vào đầu mùa hè thì gần như chật kín người, chỉ có điều sau này Nam Cống Sơn trên danh nghĩa lại thuộc địa phận của Đoàn vương, nên số người đến đây thăm quan ngày một ít, lâu dần lại khiến cho nơi đây hình thành nên một khung cảnh mộc mạc như thể chưa từng có dấu chân người, đẹp không sao tả xiết.

Lâm Tam Tư ôm lấy cánh tay phải của Hoắc Dực đi vào trong đình, diện tích của cái đình này không lớn, nhưng đồ đạc thì rất đầy đủ, có thể là vì Đoàn vương thường xuyên nghỉ lại đây nên hạ nhân đã cố ý chuẩn bị sẵn.

Hai người ngồi xuống ghế đã được trải đệm, Hoắc Dực phất tay bảo hai người hầu lui xuống, bọn họ liền lập tức ra bên ngoài, nhưng vẫn đứng ở một góc khuất để vừa có thể bảo vệ chủ tử, vừa có thể có mặt bất cứ lúc nào chủ tử muốn sai bảo.

Lâm Tam Tư thấy trên bàn có bày dụng cụ pha trà, bên cạnh lại có một lọ cống cúc(1) Cẩm Giang, cống cúc của Cẩm Giang là loại tốt nhất, nhưng sản lượng lại khan hiếm, trong hoàng cung mỗi năm cũng chỉ được tiến cống hai lần.

(1) Cống cúc, tên đầy đủ là Hoàng Sơn cống cúc (黄山贡菊, tạm dịch là “cúc từ Hoàng Sơn”). Cúc trồng ở Hoàng Sơn được từ điển y dược Trung Quốc xem là loại cây quý của dân tộc.

Lâm Tam Tư đoán Hoắc Dực chắc là cũng khát, liền tự tay pha một ấm trà hoa cúc, tay đặt trên ấm đang chuẩn bị rót thì đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt liền có phần do dự, còn chưa kịp gọi thị vệ thì Hoắc Dực đã thản nhiên nói: “Yên tâm, không có độc đâu.”

“Hả?” Lâm Tam Tư để ấm xuống, xoay người nhìn Hoắc Dực, ngạc nhiên hỏi: “Sao điện hạ biết là không độc?”

Hoắc Dực mím môi cười, vòng tay kéo Lâm Tam Tư vào lòng, giọng nói tràn ngập sự yêu chiều: “Nàng đó, sao lại ngây thơ như vậy, ta nói gì là nàng tin ngay được.”

Lâm Tam Tư bĩu môi cau mày, đôi mắt to tròn vẫn còn hơi nghi ngờ, gương mặt xinh đẹp tràn ngập hơi thở thiếu nữ, tóc búi cao, váy dài chấm đất, vẻ đẹp tuyệt trần khiến người ta vừa nhìn đã mê.

Hoắc Dực nói xong, nhịn không được cúi xuống hôn nhẹ lên trán Lâm Tam Tư: “Nàng thật sự cho rằng Đoàn vương là người như vậy sao? Hôm nay chúng ta tới đây, ngồi xe ngựa nào, đi bao lâu đến, đi đường nào Vương thúc đều biết hết, cho nên những thứ này tất nhiên cũng là do Vương thúc chuẩn bị để chào đón chúng ta, sẽ không có độc.”

Lâm Tam Tư nghe vậy thì quay đầu nhìn xung quanh, lại càng khó hiểu hơn: “Lời của điện hạ có ý gì? Sáng sớm lúc ra cửa, rõ ràng điện hạ đã nói là Đoàn vương đã nhận lời đi dự yến tiệc với Tống thị vệ rồi mà, chuyện này cũng là do chàng phân phó Tống thị vệ đi làm đó nha.”

Con người thường hay bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại của thế nhân, cho dù Lâm Tam Tư chưa từng tiếp xúc với Đoàn vương, nhưng danh tiếng của ông thì nàng đã nghe nói rồi, bởi vậy nàng luôn cho rằng tính cách của Đoàn vương rất nóng nảy, tốt nhất không nên giao thiệp với ông.

Hoắc Dực nhẹ nhàng vuốt chóp mũi nàng, trấn an nói: “Đừng lo, nếu không chắc chắn thì làm sao ta dám đưa nàng và Hi Nhi đến đây chứ? Với lại, nàng không phát hiện ra là hôm nay không có sự xuất hiện của Hà Tất Kỳ sao?”

Nghe Hoắc Dực nói vậy thì Lâm Tam Tư mới suy nghĩ kĩ lại, đúng là như vậy, sáng nay nàng chỉ gặp Tống Cảnh Ngưỡng chứ không thấy Hà Tất Kỳ đâu cả, nhưng hai người họ luôn như hình với bóng, lần này chẳng lẽ Hoắc Dực đã an bài để hai người họ chia nhau ra làm việc sao? Tống Cảnh Ngưỡng lo kế điệu hổ ly sơn, còn Hà Tất Kỳ tất nhiên là chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mọi người!

Nghĩ cũng phải, Hoắc Dực là người rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để cho nàng và Hi Nhi gặp nguy hiểm, còn Hà Tất Kỳ thì vốn lạnh lùng như băng, giống như một tên sát thủ giết người không thấy máu, có hắn ở bên cạnh cũng an tâm hơn.Với lại Hoắc Dực cũng luôn luôn ở bên cạnh nàng, bản thân chàng cũng là một người vô cùng xuất chúng trong thiên hạ, người ta chỉ cần nhìn thấy chàng thôi là đã khiếp sợ rồi, thế thì nàng còn sợ gì nữa.Nghĩ vậy trong lòng nàng lập tức vững tâm hơn, nhưng vẫn hết sức tò mò.

“Điện hạ, vậy rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Đã thu xếp ổn thỏa rồi sao?”

Hoắc Dực gật đầu, sống mũi cao thẳng hướng về ánh mặt trời, gương mặt càng trở nên rõ ràng anh tuấn hơn, “Chẳng qua chỉ dùng thuật che mắt để lừa người mà thôi.”

Lâm Tam Tư mơ hồ suy nghĩ ra điều gì đó, nói: “Chẳng lẽ chính chàng và Đoàn vương đã thương lượng trước với nhau rồi sao?”

Hoắc Dực nhíu mày, cố ý ra vẻ kinh ngạc, hắn trời sinh vốn tuấn lãng hơn người, rất hợp với nét mặt như thế, không còn vẻ lãnh khốc thường ngày, khiến cho người ta nhìn mà muốn thân cận.

Hoắc Dực mỉm cười, đôi mắt cũng vì vậy mà hơi cong lên, nói: “Ừ, tháng trước Vương thúc đã truyền tin cho ta, muốn hẹn gặp ta một lần, vì tránh cho người ta dòm ngó nên mới nghĩ ra kế này, dù gì cũng đang lúc nhiều chuyện xảy ra, ta và Vương thúc đều phải thật cẩn thận mới được.”

“Đoàn vương muốn tìm điện hạ để làm gì? Không phải ông ấy chỉ luôn muốn du sơn ngoạn thủy thôi sao?” Lâm Tam Tư có phần lo lắng, nàng sợ Đoàn vương sẽ làm điều gì đó bất lợi cho Hoắc Dực.

Hoắc Dực thấy nét mặt của nàng, không khỏi lên tiếng trêu ghẹo: “Sao lại chỉ nói một nửa câu vậy?”

Lâm Tam Tư nghe thế thì đỏ mặt, cúi đầu nói: “Dù sao Đoàn vương cũng là hoàng thúc của điện hạ, ta khó mà nói…”

“Vương thúc ham mê nữ sắc, chuyện này mọi người trong thiên hạ đều biết cả, nàng có gì mà khó nói.” Hoắc Dực thoải mái cười nói, “Hoàng thúc mặc dù phong lưu thành tính, nhưng việc này cũng không thể che dấu đi tài năng của ông.Năm đó tranh giành ngôi vị hoàng đế, vương thúc cũng rất nỗ lực, nếu không phải bị người ta đầu độc, đi nhầm một nước cờ, bị phụ hoàng chèn ép, thì hiện tại ngôi vị hoàng đế của Nam Dạ quốc đã là của ông ấy rồi! Năm đó thua cuộc, ông lựa chọn ở ẩn trong Nam Cống Sơn, cam tâm tình nguyện yên lặng hơn mười năm, không màng chuyện thế sự, điều này không phải ai cũng làm được.Ta rất nể ông ấy ở điểm này, nên mới đồng ý đi gặp, còn mục đích của ông ấy là gì thì ta không biết, nhưng ta cũng không quan tâm, chuyện ta quan tâm chính là ông ấy có thể giúp ta đạt được mục đích hay không mà thôi.”

Lâm Tam Tư vốn không muốn tìm hiểu sâu về mấy chuyện tranh quyền đoạt vị trong triều đình, nhưng hiện giờ những thứ đó nàng đều phải biết, vì nàng đã là lương đễ của Hoắc Dực, là mẹ ruột của hoàng trưởng tôn Nam Dạ quốc.

“Có một số việc ta vẫn chưa hiểu hết, nhưng ta biết chuyện điện hạ cần làm, đó hẳn là chuyện rất cấp bách liên quan đến muôn dân trăm họ, bất luận như thế nào thì ta và Hi Nhi sẽ luôn ủng hộ chàng.” Lâm Tam Tư nói xong, hai tay ôm thắt lưng Hoắc Dực, thì thầm: “Điện hạ, chàng nhất định phải cẩn thận, cho dù đối phương có là thúc thúc của chàng thì chàng cũng phải cẩn thận, biết không?”

Hoắc Dực ôm nàng, hôn lên mái tóc nàng, nói: “Ta biết rồi, nàng yên tâm.”

Lúc này trong núi rất yên tĩnh, thời gian chậm rãi trôi đi, nhưng đằng sau sự yên bình của nơi này là một cơn sóng mãnh liệt sẽ rung chuyển cả Nam Dạ quốc trong tương lai không xa, nhưng vì nàng và Hi Nhi, ta nguyện ý đánh cược một trận lớn.

Lâm Tam Tư vùi đầu vào ngực Hoắc Dực, hồi lâu mới từ từ rời ra, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Điện hạ, theo như lời chàng vừa nói, thì Hà đại nhân vẫn luôn âm thầm ở bên bảo vệ chúng ta sao?”

“Ừ.”

“Vậy Hà đại nhân có biết chuyện này không?”

“Có.”

Lâm Tam Tư nhướn mày nói: “Vậy sao chàng không nói cho Tống thị vệ? Ta thấy hắn buổi sáng cứ bận tới bận lui, thật sự rất toàn tâm toàn ý tổ chức yến tiệc cho Đoàn vương đấy.”

Hoắc Dực nhếch môi cười, kiên nhẫn giải thích với nàng: “Mặc dù tên đó làm việc rất nhanh gọn, nhưng thường không được chu toàn, rất dễ kích động, ta không nói cho hắn là vì muốn giữ bí mật chuyện này, hắn phải hoàn toàn không biết gì thì mới không sợ bị lộ ra ngoài.”

Lâm Tam Tư nhíu mày, cắn môi nói: “Nhưng sự thật là Đoàn vương không tới dự tiệc mà, sớm muộn gì cũng sẽ lộ thôi!”

Hoắc Dực ra vẻ thần bí khó lường, nói: “Vương thúc háo sắc thành tính, trên đường gặp mỹ nhân, có phong lưu chút cũng là chuyện bình thường.”

Lâm Tam Tư bừng tỉnh đại ngộ, mở to đôi mắt trong veo, nói: “A, ta hiểu rồi, có người sẽ đóng giả làm Đoàn vương đi lên xe ngựa tới dự tiệc, trên đường gặp mỹ nhân do chàng sắp xếp từ trước, cuối cùng Đoàn vương giả sẽ đi theo mỹ nhân kia, như vậy sẽ thành ra Đoàn vương vừa không có ở Nam Cống Sơn, vừa không thể đến dự yến tiệc để tránh bị phát hiện là Đoàn vương giả, thế là điện hạ và Đoàn vương thật ở đây có thể an tâm mà bàn chuyện rồi.”

Hoắc Dực tỏ vẻ tán thưởng, cúi người bắt lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, dịu dàng hôn, môi lưỡi dây dưa triền miên, hương thơm từ hơi thở nàng truyền tới, khiến cho lòng hắn nhộn nhạo.

Hoắc Dực muốn ngừng lại mà không được, rồi lại biết không thể tốn thời gian thêm nữa, liền cố gắng khống chế tâm trạng, nhìn gương mặt thẹn thùng của nàng, nói: “Xem ra, Tam Tư của ta càng ngày càng thông minh rồi.”

Lâm Tam Tư cười khanh khách không thôi, ra vẻ khiêm tốn sau khi được khen ngợi: “Vậy phải cảm ơn điện hạ vì đã dốc lòng dạy dỗ ta.”

Hoắc Dực khẽ nhíu mày, dáng vẻ như đang có điều quan trọng cần suy nghĩ, nói: “Nếu vậy thì ở phương diện khác ta phải dạy nàng nhiều hơn mới được, vừa rồi nàng không hề cố gắng khi đáp lại ta gì cả.” Dứt lời liền cù nhẹ vào eo nàng, khiến Lâm Tam Tư không nhịn được mà vặn vẹo uốn éo.

“Điện hạ, chàng đừng đùa nữa mà, nhỡ không cẩn thận thì cả hai chúng ta sẽ rơi xuống chân núi đó.”

Nghe Lâm Tam Tư nói, Hoắc Dực liền không cù nữa, nhưng cũng không lên tiếng đáp lại, một lát sau vẫn không thấy lên tiếng, chỉ khác là Hoắc Dực ôm nàng ngày một chặt, cảm giác như mặt của hắn đang chôn sâu vào phần tóc trên cổ nàng, khiến nàng hơi ngưa ngứa.

Hoắc Dực đột nhiên trầm tĩnh trở lại, Lâm Tam Tư cũng không nói chuyện nữa, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Nếu ta có thể được cùng nàng ngã xuống, thì dù có chết ta cũng không thấy hối tiếc.”

Lâm Tam Tư nghe vậy thì tâm trạng khẽ trùng xuống, Hoắc Dực không phải chưa từng nói lời tâm tình, nhưng mọi khi Lâm Tam Tư nghe xong đều chỉ mỉm cười cho qua, còn lần này, nàng lại thấy vô cùng xúc động.

Dán chặt mặt vào lồng ngực Hoắc Dực, nghe tiếng tim đập của hắn, chậm rãi nói: “Điện hạ, gặp được chàng là chuyện hạnh phúc nhất trong đời ta, cảm ơn chàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.