Tia sáng xuyên qua kẽ lá, chiếu vào gương mặt hai người đang hôn nhau say đắm.
Hoắc Dực lưu luyến hôn một cái nữa lên môi nàng, sau đó mới chậm rãi rời khỏi đôi môi mềm đỏ mọng khiến người ta si mê, kề vào trán nàng dịu dàng nói: “Ta hiểu suy nghĩ của nàng, nàng hãy tin ta, cả cuộc đời này ta sẽ không phụ nàng.”
Lâm Tam Tư tựa vào ngực Hoắc Dực, hai tay ôm lấy vòng hông rắn chắc của hắn, gật đầu nói: “Điện hạ, ta tin chàng.” Trong giọng nói vẫn còn đọng lại hơi thở ngọt ngào sau khi được hôn.
Hoắc Dực vén tóc cho nàng, lại véo nhẹ má nàng, hỏi: “Ta phải đi gặp Vương thúc bây giờ, nếu nàng không mệt thì đi cùng ta được không?”
Lâm Tam Tư lắc đầu nói: “Điện hạ, chàng và Đoàn vương bàn chuyện đại sự, ta ở bên cạnh không tiện lắm, với lại có nghe thì cũng không hiểu, cũng không giúp được gì, không bằng để ta chơi cùng với Hi Nhi thôi, chờ chàng trở lại chúng ta sẽ đi hái sơn trà, có được không?”
Hoắc Dực nghĩ cũng thấy đúng, hắn vốn chỉ muốn có Tam Tư ở bên cạnh, bất luận hắn ở đâu, chỉ cần có nàng ở bên là hắn cảm thấy rất yên lòng, nhưng lại không nghĩ đến cảm thụ của nàng, mấy chuyện triều chính Tam Tư có nghe thì cũng sẽ thấy nhàm chán vô vị. “Vậy cũng được, để ta sai người dẫn nàng đến tây sảnh, Hi Nhi đang ở đó đấy.”
“Vâng.” Lâm Tam Tư mỉm cười, kiễng chân hôn lên mặt Hoắc Dực một cái, nói: “Chàng cứ từ từ hàn huyên với Đoàn vương, ta và Hi Nhi đợi chàng.”
Đôi môi mềm thơm hương của Lâm Tam Tư nhẹ nhàng chạm lên mặt Hoắc Dực, khiến cho hắn không muốn tách khỏi nàng, cánh tay đặt bên hông nàng khẽ kéo lại, để cơ thể nàng dính sát vào hắn, “Làm sao bây giờ? Ta chẳng muốn đi gặp Đoàn vương chút nào.”
Lâm Tam Tư chớp mắt: “Tại sao vậy điện hạ?”
Hoắc Dực cười đáp: “Bây giờ ta chỉ muốn được ở cùng nàng thôi.”
Lâm Tam Tư bất đắc dĩ lắc đầu, tim gan mềm nhũn cả ra, “Điện hạ lại giỡn rồi, chuyện quốc gia đại sự quan trọng hơn chuyện nhi nữ tình trường(1).”
(1) Nhi nữ tình trường: Chuyện yêu đương nam nữ.
“Thật sao?” Hoắc Dực híp mắt, trầm giọng nói: “Sao ta lại cảm thấy là trong lòng nàng nghĩ ngược lại vậy.”
“…Nào có…!” Còn chưa nói xong thì lại bị Hoắc Dực hôn tiếp.
***
Đoàn vương chờ một lát trong sảnh đường thì Hoắc Dực đến, toàn thân hắn mặc bạch y, khí phách cao quý của bậc vương giả lộ ra một cách rất tự nhiên.
Lần cuối mà Đoàn vương gặp Hoắc Dực cũng phải hơn ba năm trước rồi, sau ba năm ngủ đông, hắn không chỉ không sa sút, ngược lại phong độ còn tăng lên rất nhiều.
Sau khi hàn huyên vài ba câu đơn giản, hai người đi vào trong nội thất, để lại mấy người tâm phúc ở bên ngoài canh gác.
Bên trong nội thất không có người thứ ba, Đoàn vương tự mình rót trà cho Hoắc Dực, nói: “Điện hạ có biết hướng đi gần đây của Ngô vương không?”
Hoắc Dực nghe vậy, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, Ngô vương là vị hoàng tử thứ năm, hai mẫu tử đều không được phụ hoàng thương yêu.Sau khi Ngô vương phong vương, hắn xin chỉ đưa mẫu thân đi đến vùng Ninh Hải, tính ra cũng đã ở đó được bảy tám năm.Ngô vương làm việc rất cẩn trọng, một mực an phận thủ thường ở vùng đất của mình, chưa bao giờ làm những chuyện khác người.
Chẳng qua gần đây nghe nói hắn rất hay qua lại Bắc Đại, mấy ngày trước còn dâng tấu xin chỉ được thành thân với công chúa Bắc Đại.Phụ hoàng rất vui mừng, lập tức phê chuẩn luôn.Như vậy xem ra, trong chuyện này nhất định có gì đó không ổn, nghĩ đến sự việc mới phát sinh gần đây giữa Nam Dạ và Bắc Đại, Hoắc Dực đại khái đã hiểu ra.
Hoắc Dực nhấp một ngụm trà, lông mày khẽ cau lại, cười như không cười nhìn Đoàn vương, nói: “Vương thúc đã biết những gì rồi?”
Đoàn vương cũng tự rót cho mình một chén trà, nói: “Bắc Đại cách Nam Dạ chúng ta một bờ biển, nhiều năm qua cạnh tranh buôn bán với vùng Giang Hải.Xưa kia tổ tiên ta vì muốn ngăn không để xảy ra chiến tranh, nên đã nhiều lần thương nghị với Bắc Đại, cuối cùng lui về sau một bước, phân chia ranh giới vùng biển, đạt được hiệp nghị hòa bình với Bắc Đại, cho nên sau này mới bình an vô sự lâu dài như vậy.”
Đoàn vương vung tay áo, trong mắt lộ ra sự căm hận: “Mặc dù Bắc Đại vẫn luôn duy trì hiệp nghị hòa bình với chúng ta, nước sông không phạm nước giếng, nhưng trong xương tủy bọn chúng vẫn luôn thèm muốn sự giàu có của Nam Dạ chúng ta.Nhất là mấy năm gần đây, bọn họ tuy ngoài mặt vẫn khách khí, nhưng thực chất đã nhiều lần xảy ra tranh đấu ngầm.Huyện Ninh Hải thường xuyên xảy ra trộm cắp, không thể không có liên quan đến Bắc Đại, mà Ngô vương lại đúng lúc này muốn thành thân với công chúa Bắc Đại, là vì muốn giữ gìn sự hòa bình của hai nước, hay là có mục đích gì khác?”
Hoắc Dực gật đầu, mặc dù thời gian hắn cai quản đất nước không lâu, nhưng cũng phát hiện được vấn đề này, chẳng qua gần đây có quá nhiều chuyện nên hắn chưa kịp xử lý, không ngờ Đoàn vương cũng có quan tâm đến. “Vậy Vương thúc nghĩ sao?”
“Bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó, nếu làm vậy là vì sự hòa thuận của hai nước, vậy thì ta thấy nó quá gượng ép.” Đoàn vương chỉ vào vị trí của Bắc Đại được vẽ trên bức tranh để trên bàn, nói: “Ở một số quốc gia, chuyện thành thân cũng rất phổ biến nếu muốn giữ hòa bình, nhưng Bắc Đại lại không như vậy, nếu chuyện thành thân có thể giải quyết được vấn đề giữa ta và Bắc Đại, thì tổ tiên ta năm đó cũng đã không phải đau đớn chịu cắt đi một phần biển để đổi lấy hòa bình.Bắc Đại tuy được lợi nhưng vẫn âm thầm quấy rầy chúng ta, đủ thấy được bọn họ tham lam vô độ cỡ nào, nếu không để đạt được lợi ích khác thì bọn họ sao có thể dễ dàng tạo quan hệ với Ngô vương? E rằng đây chỉ là một cái cớ để ngụy trang mà thôi.”
Lời của Đoàn vương cũng chính là lo lắng của Hoắc Dực, chẳng qua nghe xong lời Đoàn vương nói, sắc mặt hắn vẫn trầm tĩnh như cũ, không hề thấy một chút cảm xúc nào. “Vương thúc quy ẩn núi rừng, nhưng ta lại thấy Vương thúc hiểu chuyện chính sự còn hơn rất nhiều người khác đấy.”
Lúc nói, hai mắt hắn khẽ nheo lại, ánh mắt thâm trầm nhìn không thấu, không nói ra tâm trạng của mình, cũng không bình luận lời của Đoàn vương, chỉ hời hợt nói một câu, tùy ý để Đoàn vương nói tiếp.
Đoàn vương nghe vậy thì chán nản cười một tiếng, người ta nói hổ phụ vô khuyển tử(2), nhưng rõ ràng Hoắc Dực còn hơn cả đương kim hoàng thượng, từ đầu đến cuối hắn chỉ ngồi ngay ngắn trên ghế, tư thái lạnh nhạt mà kiên định, thật giống như hắn chỉ cần ngồi một chỗ là có thể nắm chắc được hết thảy mọi chuyện, rất có khí phách của tổ tiên thời xưa.
(2) Hổ phụ vô khuyển tử: Cha hổ sinh con chó, cha tài giỏi mà con chẳng ra gì.
“Chuyện quy ẩn núi rừng chỉ là bất đắc dĩ thôi, điện hạ sao mà không biết điều này chứ?”
Hoắc Dực bình tĩnh nhìn Đoàn vương, nhếch môi nói: “Tất nhiên ta hiểu, Vương thúc cũng chỉ đang xem xét thời thế mà thôi.”
Đoàn vương trong lòng cả kinh, mở to mắt nhìn Hoắc Dực, chỉ thấy đối phương vẫn đang bình thản uống trà, thần thái lạnh nhạt, trong nháy mắt Đoàn vương suýt nữa đã cho rằng câu nói vừa rồi chỉ là chẳng may nói đúng mà thôi.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì càng thấy kinh hãi hơn, người như Hoắc Dực sao có thể ăn may mà nói đúng được?
Trầm tư một chút, dường như đã hạ quyết tâm, Đoàn vương chậm rãi nói: “Điện hạ yên tâm, ta quả thật biết xem xét thời thế, nhưng cũng sẽ không mượn gió bẻ măng.”
Hoắc Dực cười, dung nhan tuấn lãng lạnh lùng khiến người ta sợ hãi: “Thời thế tạo anh hùng, Vương thúc có gì để cho ta tín nhiệm đây?”
Đoàn vương nhìn Hoắc Dực, nói: “Không thử một lần thì điện hạ làm sao biết ta không đáng tin?”
Hoắc Dực ngước mắt hỏi: “Nếu vậy thì chắc Vương thúc biết ta muốn làm gì?”
Đoàn vương cười đáp: “Người khác không biết, nhưng ta thì không thể không biết, chuyện điện hạ tính toán cũng giống như chuyện mà ta cùng hoàng thượng tính toán từ nhiều năm trước thôi.”
Nghe Đoàn vương nói thẳng ra như vậy, Hoắc Dực một chút kinh ngạc cũng không có, cười nói: “Nếu đã vậy thì ta tin tưởng Vương thúc một lần, chẳng qua Vương thúc nên suy nghĩ kỹ càng, ngài nên biết ta thống hận nhất là điều gì, nếu ngày đó xảy ra, cho dù phải đối mặt với Vương thúc, thì ta cũng sẽ không nương tay.” Rõ ràng đang thảo luận về vấn đề sinh tử, nhưng thái độ của Hoắc Dực lại bình tĩnh đến mức khiến người ta đoán không ra điều gì.
“Ta đã nhìn ngươi lớn lên, nên tất nhiên cũng hiểu rõ tính tình của ngươi.” Đoàn vương xuất thân từ hoàng thất, nên khí thế không thua kém Hoắc Dực Nhiều, chỉ là mỗi ngày ông đều sống mơ mơ màng màng nên thần thái có phần mệt mỏi, thiếu đi chút khí phách của bậc vương giả.Lúc này đôi mắt của Đoàn vương sáng như đuốc, trầm giọng nói: “Ngươi yên tâm, trước khi quyết định làm việc này, ta đã suy nghĩ kĩ rồi.”
Hoắc Dực mím môi, bên trong phòng rất yên tĩnh trống trải, khiến cho giọng nói của hắn càng thêm phần lạnh lẽo hơn: “Bước một bước này, dù có phải gặp vách đá cao muôn trượng thì cũng sẽ không còn đường lui.”
Đoàn vương đưa tay chà xát chén trà, nói: “Sống uổng phí nhiều năm rồi, cũng đến lúc phải làm một chuyện gì đó có ý nghĩa thôi.”
“Chuyện có ý nghĩa?” Gương mặt anh tuấn bức người của Hoắc Dực khiến người ta không thể nắm bắt, hắn nhìn Đoàn vương, nói: “Vương thúc, nghe nói đệ đệ của Đoàn vương phi muốn thành thân rồi?”
“Đúng vậy!” Đoàn vương chẳng hiểu gì cả, sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện đệ đệ của thê tử hắn muốn thành thân chứ?
Hoắc Dực hạ giọng nói: “Vương thúc, ta có một chuyện này rất có ý nghĩa, ngài có muốn làm không?”