Lâm Tam Tư vẫn không biết là Tôn Trọng Vi vẫn chưa đi, cho nên lúc nàng đi vào cửa, thấy Tôn Trọng Vi đang lúng túng đứng trong phòng thì không khỏi ngây cả người.
“Tôn tiểu thư?” Lâm Tam Tư gọi, không khỏi đưa mắt nhìn Hoắc Dực, Hoắc Dực chỉ bình thản đưa tay ra ôm hông nàng rồi đi tới chỗ ngồi.
Tôn Trọng Vi không ngờ là tình hình lại như thế, nàng vốn cho rằng bằng dung mạo của mình thì có thể thuận lợi rơi vào vòng ôm của Hoắc Dực, lại không ngờ Hoắc Dực còn không thèm chạm vào nàng lấy một cái, bây giờ đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, còn phải nghĩ ra một lý do để giải thích với Lâm Tam Tư nữa.
Tôn Trọng Vi làm như không quan tâm đến nghi vấn của Lâm Tam Tư, đổi chủ đề nói: “Lâm lương đễ tới rồi, thái tử điện hạ chờ người đã lâu rồi đó.”
Lâm Tam Tư dĩ nhiên biết là Hoắc Dực đang đợi nàng, nàng chỉ không hiểu tại sao Tôn Trọng Vi lại xuất hiện ở đây, còn nói mấy lời này nữa? Liếc nhìn sắc mặt không chút thay đổi của Hoắc Dực, trong ánh mắt lộ ra sự không kiên nhẫn, khiến nàng có thể đoán ra được một phần nào đó rồi.Sau khi Tôn Trọng Vi rời khỏi Thanh Lan Uyển, nàng ta biết là sẽ không nhận được sự giúp đỡ từ nàng, cho nên Tôn Trọng Vi liền trực tiếp đi tìm Hoắc Dực, muốn dùng mỹ nhân kế để đổi lấy vinh hoa phú quý, tuy nhiên nhìn cục diện này thì chắc hẳn Tôn Trọng Vi đã bị Hoắc Dực cự tuyệt thẳng thừng rồi.
Hoắc Dực ôm eo Lâm Tam Tư, hờ hững đi lướt qua Tôn Trọng Vi, ánh mắt lạnh băng như không nhận thấy sự tồn tại của nàng ta.Tôn Trọng Vi vốn định tìm một cơ hội để lấy cớ rời đi, nhưng nhìn bộ dạng của Hoắc Dực, nàng ta lại không dám can đảm nói láo nữa, không thể làm gì khác là biết điều đi tới trắc phòng.
Lâm Tam Tư thấy Tôn Trọng Vi đi tới trắc phòng, không giữ mà cũng không muốn giữ nàng ta ở lại ăn cơm cùng nhau, dù sao những gì nên nói nàng đã nói rồi, nếu Tôn Trọng Vi vẫn không chịu nghe mà cứ cố chấp như vậy, thì nàng cũng hết cách.
Hoắc Dực kéo ghế ra cho Lâm Tam Tư, đỡ nàng ngồi xuống, khó hiểu hỏi: “Ta đang suy nghĩ một điều, rằng nàng làm thế nào mà bình an lớn lên được vậy?”
Lâm Tam Tư không hiểu ý hắn, liền đưa mắt nhìn hắn, hỏi: “Ta sao?”
Hoắc Dực nhìn đôi mắt to tròn của nàng, bất đắc dĩ véo nhẹ lên má nàng một cái, xúc cảm trơn mềm khiến cho hắn rất thoải mái, dịu dàng nói: “Sau này nếu nàng muốn kết giao thêm bạn thì phải báo với ta trước, người như ả ta, tuyệt đối không được có quan hệ.” Lúc nói chuyện, giọng của Hoắc Dực rất nhẹ nhàng, nghe không ra chút cảm xúc khác thường nào, như thể vừa nãy không hề xảy ra chuyện gì, mà là hắn chỉ đang thuận miệng hàn huyên chút việc trong nhà mà thôi.
Lâm Tam Tư hiểu ý của Hoắc Dực, nhưng cũng chỉ cười thầm trong lòng.Mưu đồ của Tôn Trọng Vi nàng biết, nhưng Hoắc Dực sẽ không nghĩ là nàng để cho Tôn Trọng Vi đến đây tìm chàng đấy chứ? Nàng đâu có ngốc như vậy! Đưa mắt nhìn trắc phòng một chút, phòng chính và trắc phòng cách nhau không xa, ở giữa chỉ được ngăn bằng một tấm rèm che, Hoắc Dực nói thẳng như vậy, không biết Tôn Trọng Vi nghe xong sẽ có cảm nghĩ như thế nào.
Tôn Trọng Vi như đứng đống lửa như ngồi đống than ở trong trắc phòng, mặc dù không phải chủ nhân, nhưng hạ nhân trong phủ cũng không dám làm cho có lệ, dù sao thì nàng ta cũng là khách của Lâm lương đễ, cho nên trên bàn của phòng chính có món gì thì trên bàn ở trắc phòng cũng giống như vậy.Chẳng qua ngồi trước một bàn đồ ăn ngon mà Tôn Trọng Vi chẳng cảm thấy thèm ăn chút nào, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, thật vất vả đợi Hoắc Dực và Lâm Tam Tư cơm nước xong, nàng ta mới chật vật trốn được ra khỏi phủ thái tử, chạy đến một nửa con phố rồi mà lòng nàng ta vẫn chưa hết kinh sợ.
Hoắc Dực và Lâm Tam Tư cơm nước xong, theo thường lệ hắn nắm tay Lâm Tam Tư đi dạo cho tiêu thực, trời đã dần trở nên ấm áp, cảnh sắc bên trong phủ cũng đẹp hơn nhiều.Lâm Tam Tư đã mặc ít áo đi, nàng ngồi xuống bên cạnh ao ngọc, dùng muỗng nhỏ múc thức ăn rồi đổ xuống ao, cánh tay trắng nõn cũng lộ ra bên ngoài theo hành động của nàng.
Hoắc Dực híp mắt lại, cầm lấy tay nàng ấp vào lòng mình, nói: “Là ai đã nói với ta là trời vẫn còn lạnh hả? Sao mới sáng ra nàng đã mặc ít áo thế này?”
Lâm Tam Tư mỉm cười rút tay ra, lui về sau mấy bước rồi quay tròn một vòng, tà váy khẽ tung bay khiến cho nàng trông càng thêm xinh đẹp, giống như mỹ nhân trong tranh vậy.
“Chàng thấy có đẹp không?”
Hoắc Dực tựa vào chòi nghỉ mát bên cạnh ao, ánh mắt ấm áp nhìn nàng, dịu dàng nói: “Đẹp lắm.”
Lâm Tam Tư nhấc váy đi tới, dựa vào lòng Hoắc Dực, nói: “Điện hạ đặt may cho ta nhiều y phục như vậy, bây giờ không mặc thì để đến lúc nào mới được mặc đây?”
Hoắc Dực cởi áo ngoài của mình ra choàng lên người Lâm Tam Tư, nói: “Gió thổi mạnh, trở về phòng thôi, rồi nàng thay từng bộ ra cho ta ngắm cũng được.”
Trở lại Thanh Lan Uyển, không biết Bách Hợp trêu đùa với Hi Nhi thế nào mà đứa nhỏ đang nằm trong nôi khua tay khua chân cười rất vui vẻ.Lâm Tam Tư đi tới nói: “Hi Nhi, có nhớ mẫu thân không?”
Hi Nhi hình như đã quen với giọng của Lâm Tam Tư, nghe thấy tiếng liền quay sang nhìn mẫu thân, cười còn lớn tiếng hơn nữa, cái miệng nhỏ xíu còn chưa có răng nhìn rất đáng yêu.Bách Hợp nhận lấy cái áo choàng Lâm Tam Tư cởi ra, đi tới phòng ngoài treo lên rồi lặng lẽ lui xuống.
Hoắc Dực đứng phía sau hai mẫu tử, một tay ôm hai người vào ngực, tay còn lại đỡ mông nhỏ của Hi Nhi, cằm chống lên vai Lâm Tam Tư, lẳng lặng nhìn ngắm hai mẫu tử, một lúc sau mới đột nhiên nhíu mày nói: “Tam Tư, tay ta ướt.”
“Ướt sao?” Lâm Tam Tư nghi ngờ quay lại nhìn tay Hoắc Dực, lúc này mới phát hiện ra là tã của Hi Nhi bị ướt, không khỏi cười nói: “Điện hạ, Hi Nhi tè rồi.”
Khuôn mặt của Hoắc Dực lập tức cứng đờ lại, chậm rãi nhìn Hi Nhi đang nằm trong ngực Lâm Tam Tư, nói: “Hi Nhi, ta phải phạt con.”
Lâm Tam Tư vội vàng ôm Hi Nhi trốn đi, vừa chạy vừa ranh mãnh nói: “Điện hạ, không bằng chàng tới đây giúp Hi Nhi thay tã được không?”
Đường đường là thái tử của Nam Dạ quốc, vậy mà bây giờ lại đi thay tã cho tiểu hài tử, việc này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi biết để đâu đây! Hoắc Dực cau mày, nhưng cuối cùng lại mỉm cười nhìn Lâm Tam Tư, nói: “Được.”
***
Buổi tối, Lâm Tam Tư ở trong phòng chơi với Hi Nhi, Hoắc Dực thì ở thư phòng nghe Tống Cảnh Ngưỡng báo cáo.
Tống Cảnh Ngưỡng dáng vẻ phong lưu anh tuấn, hăng hái nói: “Tôn đại nhân vì có liên quan đến chuyện của Ninh vương nên bị giáng chức về huyện Tần Lan, nhưng thuộc hạ thấy chuyện này không khiến ông ta suy sụp, chức quan của ông ta vốn là dựa vào Ninh vương mới có được, bây giờ Ninh vương thất thế, ông ta cũng khó trốn.Gần đây ông ta cứ đi lại khắp nơi, âm thầm hối lộ người ta, chính là để được ở lại kinh thành.”
Hoắc Dực rũ mắt xuống, trong ánh mắt lộ ra sự nguy hiểm: “Ngươi hãy tìm chứng cứ chứng minh ông ta âm thầm hối lộ các đại thần rồi trình lên cho hoàng thượng.Ông ta đã không muốn làm huyện lệnh Tần Lan, thì ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện cho ông ta, chức huyện lệnh này hà cớ gì lại để cho ông ta làm.”
Tống Cảnh Ngưỡng lúc xế chiều đã nhận được lệnh của Hoắc Dực, bảo hắn đi điều tra Tôn đại nhân, mặc dù hắn vẫn tuân lệnh làm theo, nhưng trong lòng thì thật sự không hiểu tại sao thái tử đang yên đang lành lại đi gây sự với một đại thần làm gì, hai người có liên quan gì đến nhau đâu!
Nghĩ vậy, Tống Cảnh Ngưỡng cười lấy lòng, dè dặt hỏi: “Điện hạ, Tôn đại nhân đã đắc tội với người sao?”
Hoắc Dực lạnh lùng cười, nói: “Đắc tội ta thì phải chịu tội chết, nhưng dám đắc tội với nữ nhân của ta, thì ta sẽ khiến cho ông ta…phải sống không bằng chết.”