Tông Chính Lâm biết Mộ Tịch Dao lấy thân phận thứ phi nhập phủ, cũng chỉ gật gật đầu. Dù sao với phẩm cấp Mộ Kính Châm, con gái có thể được làm
thứ phi đã là không dễ. Nhưng những điều đó đều không quan trọng, chỉ
cần có con nối dòng, chắc chắn sẽ có thể phong lên thành sườn phi. Nữ
nhân mà chính bản thân yêu thích , dù thế nào đi nữa cũng phải có vài
phân thể diện trong phủ. Tuy đích tử không thể từ nàng sinh ra, vậy cho nàng sinh trưởng tử, dù thế nào cũng coi như là một phần tôn quý. Về
phần hai thị thiếp ở hậu viện, trước sau gì cũng sẽ có người mới nhập
phủ, trước khi trưởng tử của Mộ Tịch Dao sinh ra, chỉ cần an phận đợi,
bản thân hắn cũng không khó khăn ác ý.
Mộ Tịch Dao còn chưa biết đến tính toán của Tông Chính Lâm, nếu biết,
thì chắc chắn sẽ vui đến điên rồi. Cho nên lúc này Mộ Tịch Dao vẫn còn
đang vùi đầu nỗ lực chỉnh sửa lại trí nhớ cũ, cố nhớ lại xem Tông Chính Lâm yêu thích những gì, để sau khi nhập phủ là có thể một lần liền ôm
chặt được cây đại thụ bằng vàng kia. Đương nhiên, xét thấy trí nhớ cũ đã nhiều lần không đáng tin cậy, lại kết hợp đến cảnh lần đầu gặp mặt,
Tông Chính Lâm dường như có chút dấu hiệu của người xuyên không, Mộ Tịch Dao cảm thấy, những trí nhớ trước kia phải cẩn thận chọn lọc . Nếu có
thể trước khi nhập phủ có thể có thêm vài lần tiếp xúc với Tông Chính
Lâm, đoán tính tình của hắn, hoàn thiện lại cơ sở dữ liệu, vậy mới có
thể hoàn mỹ .
Thừa dịp còn hai tháng nhàn rỗi, Mộ Tịch Dao rốt cục cũng có thể trải
nghiệm cảm giác làm sâu gạo. Vào ban ngày , hơn nửa thời gian nàng đều
luyện viết chữ, đánh đàn, còn làm nữ hồng thì cả nhà từ trên xuống dưới
không có việc gì cần nàng động tay, đều có tú nương được trong phủ thỉnh đến làm việc. Mộ Tịch Dao được tự do thoải mái, rất là vừa lòng. Sau
trưa thì đi dạo trong sân viện, truyện trò cùng biểu tỷ muội, buổi chiều thì xem thoại bản, du ký, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Tiếc nuối duy nhất là, sau khi bị chỉ hôn, Mộ Tịch Dao không tiện
thường xuyên đi đến Thịnh Kinh thư quán, sách vở , tranh chữ vẫn luôn là thứ khiến lòng nàng ngứa ngáy, không được thường xuyên chạm đến chúng
ruột gan nàng như bị móng vuốt cào cấu, rất khó chịu.
Tin tức Mộ Tịch Dao và Mộ Tịch Đình đều bị chỉ nhập phủ hoàng tử làm thứ phi rất nhanh đã truyền khắp Thanh Châu. Những người đến tri châu phủ
chúc mừng, thật đúng là nối liền không dứt. Ban đầu vợ chồng Mộ thị kinh ngạc vô cùng, chưa nói đến Mộ Tịch Dao, Mộ Tịch Đình chỉ là thứ nữ của một quan viên ngũ phẩm, vậy mà lại có thể bị chỉ tiến phủ hoàng tử làm
thứ phi? ? Mặc dù Mộ Tịch Dao là đích nữ, nhưng gia thế cũng không thể
so với người khác? ? Việc này... đúng là không thể ngờ được.
Sau đó lại là bất đắc dĩ và đau lòng. Dựa vào gia thế và tướng mạo của
Mộ Tịch Dao, nếu như có thể nhập vào hậu trạch của một vị quan gia thì
cũng có cơ hội làm chủ mẫu , không ngờ là bị thiên gia coi trọng, chỉ
đành làm thiếp. Ngày sau còn có nghiêm phi , sườn phi ở bên trên, như
vậy thật sự không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao. Vu thị càng nghĩ
càng cảm thấy Mộ Tịch Dao vốn hồn nhiên thuần lương sẽ bị ủy khuất, lệ
rơi đầy mặt.
Quả nhiên, trước mặt vợ chồng Mộ thị , Mộ Tịch Dao giả bộ quá tốt, bị bọn họ coi thành một đoá hoa nhỏ mong manh.
Đến lúc này thì Mộ đại nhân thật nhẫn nại khuyên nhủ Vu thị, để bà đừng
tiếp tục khóc lóc, nếu để người khác biết được, thì sẽ bị coi là đại
nghịch bất kính. Vu thị vừa nghe cũng vội nhanh chóng thu thập một phen, nhưng những lo lắng trong lòng dù thế nào cũng không bỏ xuống được.
Hoàng gia nhiều quy củ, nữ nhi nhà mình từ nhỏ học kiêu, làm sao có thể
học nổi quy củ. Huống chi Lục hoàng tử tuổi mụ mới mười sáu, hậu viện đã có nhiều nữ nhân như vậy rồi, sau này khẳng định cũng không chỉ từng ấy . Nữ nhi nhà mình chưa hề trải qua những việc tranh đấu ở hậu trạch ,
sau này phải làm thế nào mới được?
Mộ đại nhân thấy trên khuôn mặt nương tử vẫn u sầu, chỉ đành thở dài.
Bây giờ vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải thương lượng, tốt nhất vẫn
phải chuẩn bị chu đáo cho nữ nhi . Nhập vào phủ hoàng tử là việc không
thể thay đổi được , vậy thì dù sao cũng phải chuẩn bị cho nữ nhi nhiều
hơn một chút, như vậy mới có thể để các nàng đứng được ở trong hậu viện
nhà người ta.
Thứ phi của Hoàng tử vốn là phân vị đã được định, nhưng có thể mang theo nha hoàn hồi môn nhập phủ. Những người cũ trong viện của Mộ Tịch Dao
đều không tồi, đều là con của những gia đinh trong phủ, ký khế ước bán
thân, nàng lại quen dùng , đều đưa đến cho nàng. Cũng phải đưa một ma
ma đắc lực bên người Vu thị đến đó, có rất nhiều việc, người già vẫn có
kinh nghiệm hơn so với nha đầu trẻ tuổi so được với . Còn phải thay mới
những đồ cưới, nha hoàn trước kia đã chuẩn bị. Đồ cưới thì cố gắng đổi
thành ngân phiếu và vài cửa hàng ở Thịnh Kinh , thị tì cũng muốn chọn
lão nhân đắc lực của Mộ phủ, tránh trường hợp vì đường xá xa cách, khiến đám hạ nhân nảy sinh những tâm tư không đáng có, che mắt chủ tử. Vì thế vợ chồng Mộ thị thương lượng cả đêm, rốt cục cũng an bày thỏa đáng. Vu
thị nghỉ tạm một ngày, sau đó liền đón Ngô di nương, mang theo người vội vàng đi Thịnh Kinh.
Mộ Tịch Dao thấy Vu thị thì vô cùng vui mừng. Biết Vu thị lo lắng, nên
luôn chọn những điều khiến người khác vui vẻ mà nói. Cái gì mà bản thân
vào phủ hoàng tử, lập tức sẽ sinh một tôn tử mập mạp cho Vu thị, nếu
thăng lên làm sườn phi sẽ lập tức mua một tòa nhà lớn ở Thịnh Kinh cho
Vu thị, còn muốn cầu điện hạ tìm cho đại ca một vị tẩu tử tốt, linh tinh vui vẻ nói không dứt, nghe Mộ Tịch Dao nói cũng cảm thấy nếu nàng vào
phủ hoàng tử tức là tìm được một toà bảo khố, nếu không nhanh chóng
chiếm lấy chút ưu việt cho trong nhà, thì sẽ không mặt mũi gặp người,
khiến cho Vu thị và nha đầu bên cạnh vui vẻ không thôi. Làm sao Vu thị
lại không biết tâm tư khuê nữ nhà mình, chỉ âm thầm hy vọng Lục điện hạ
có thể nhìn thấy điểm tốt của Mộ Tịch Dao, mà đối xử tử tế với nàng.
Mộ Tịch Dao gặp được Vu thị, tâm tình càng khoái trá , liền bắt đầu tính toán, nếu không có cớ đến thư quán, thì cũng phải nghĩ biện pháp khác
đi ra ngoài một vòng, nếu không thì chẳng phải là rất bạc đãi bản thân
sao? ? Lúc này còn chưa nhập phủ, nhưng thời gian sẽ trôi qua rất nhanh . Hơn nữa, thực ra nàng cũng muốn tìm một nơi , chính là nơi nổi danh
nhất ngoài thành Thịnh Kinh ,nơi người đời có câu “Nhập môn không thấy
Tự, mười dặm nghe tiếng gió”: Chiêu Giác Tự.
Vì thế, chọn một ngày lành, Mộ Tịch Dao lôi kéo Mộ Tịch Đình, mang theo
Quế ma ma cùng nha hoàn thị vệ mà Vu thị chuẩn bị, liền đi Chiêu Giác Tự . Lần đi này , Mộ Tịch Dao thật vô sỉ, lấy danh nghĩa khấu tạ thiên
ân, đi chùa cầu phúc.
Tông Chính Lâm nhận được tin tức ám vệ đưa lên, là biết tật xấu thích
gây sự của con thỏ nhỏ lại tái phát. Toàn bộ tú nữ ở Thịnh Kinh còn giữ
quy củ hơn nàng nhiều, chỉ có đúng nàng là hiểu phải biết đi tạ ơn? ?
Thôi thôi, cách ngày nàng nhập phủ cũng không còn bao nhiêu ngày, liền
tùy nàng ý, cũng coi như là nhắm một mắt mở một mắt.
Điều này đúng là điển hình của việc khác nhau trong đối đãi của Tông
Chính Lâm. Hai thị thiếp ở hậu viện, gì cũng chưa kịp làm, đã bị hắn
ghét bỏ chướng mắt, sau khi bị nghiêm khắc răn dạy phải biết “An thủ bổn phận” mà sống qua ngày. Còn đến phiên Mộ Tịch Dao thì , dường như biến thành đã ủy khuất nàng vậy. Tông Chính Lâm cũng không có tâm tư đặt vào người không liên quan, hắn đang lo lắng, ngày mai làm cách nào mới
mau chóng xử lý mọi chuyện, rồi nhanh chóng đi Chiêu Giác Tự gặp Mộ Tịch Dao.
Trong Chiêu Giác Tự , sau khi bái lễ phật tổ, Mộ Tịch Dao liền mang theo mọi người đến phía sau núi thưởng lãm. Phía sau núi hoàn cảnh rất thanh u, gắn với cổ tháp ngàn năm, làm cho tâm tình con người trở nên bình
thản, xa xa ẩn ẩn tiếng chuông, âm thanh quanh quẩn bên tai, chỉ cảm
thấy tất cả hỗn loạn của thế gian, cũng chỉ trong nháy mắt bị đẩy lùi,
nhường chỗ cho sự thanh tịnh. Tựa như ngôi cổ tự này, chùa cổ đã nhìn
biết bao nhiêu người, đến lại đi, cuối cùng cũng chỉ còn tiếng chuông
làm bạn, im lặng trải qua ngàn năm.
Mộ Tịch Dao thở dài một hơi đầy cảm thán, sau đó liền chuyển đến một
đình hóng mát ở giữa sườn núi, một mình nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng
dựa vào rào chắn, hưởng thụ sự thanh tịnh hiếm có.
Lúc Tông Chính Lâm đến, thấy liền một bức tranh an bình như thế. Mỹ nhân trong tranh, toàn thân đều tràn đầy thanh thản, điềm tĩnh tốt đẹp.
Khuôn mặt nhìn nghiêng, rất là nhu hòa, khóe miệng lại hơi hơi dẫn theo ý cười. Chỉ nhìn xa xa như vậy thôi, cũng cảm thấy mềm lòng, muốn ôm
lấy người kia, ôm thật chặt.
Vệ Chân cũng đã thấy nhưng không thể trách , từ sau khi cùng tiên sinh
nói chuyện thông suốt, điện hạ liền trở nên kỳ quái. Ngoài lúc thương
lượng chính sự thì vẫn nghiêm túc lạnh lùng như trước, khi bày mưu nghĩ
kế, đã âm thầm đã thay đổi dáng vẻ. Đương nhiên chỉ nhằm vào một người
nào đó thôi, những người khác, tất cả đều như cũ. Mỗi ngày khi điện hạ
xem xét tin tức về nữ tử này, ngẫu nhiên còn có thể lộ ra ý cười. Vệ
Chân cảm thấy những hỗn loạn mà trước đây bản thân gặp phải, rốt cục
cũng tìm được bí quyết hầu hạ điện hạ. Quả nhiên là rất không dễ dàng .