Mộ Tịch Dao sửng sốt, còn có võ công? Đây là đưa vũ cơ hay là tặng
“người thuần sói”? Nhất thời chưa kịp bắt bẻ đã bị Tông Chính Lâm
nghiêng người nắm lấy cái mông nhỏ, trên mặt nàng ửng đỏ. Nam nhân này
kể cả lúc ở bên ngoài cũng càng ngày càng không kiêng dè gì cả, lấy thân mình ngăn cản tầm mắt của người khác liền vuốt ve đụng chạm.
“Kiều Kiều đã từng nhận lời bản điện hạ , sẽ tặng ta một điệu múa”. Mắt phượng của Tông Chính Lâm nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi cúi người
xuống.
Mộ Tịch Dao sợ tới mức nhỏ giọng hô một tiếng, cố kỵ ánh mắt bất mãn
ngập cả phòng, đành phải vội vã đồng ý, nói là sau khi du hồ về sẽ để
hắn thưởng thức điệu múa vụng về của mình.
Tông Chính Lâm lộ vẻ tiếc nuối, tiểu nữ nhân thật là khôn khéo, tính
toán thật tốt, chưa từng thấy nàng chịu thiệt thòi bao giờ. Thả lỏng
người khẽ vuốt ve lưng nàng, tiếp tục xem múa.
Đám người ngồi ở phía dưới tuy là ánh mắt đều nhìn về phía vũ cơ, nhưng
không lúc nào không lưu ý Lục điện hạ và Mộ trắc phi đang ở trong lòng
hắn. Mộ thị được phúc nhờ con, càng thêm bừa bãi. Bây giờ lại được độc
sủng một thời gian dài, ỷ vào con trai, thường xuyên nấu canh đưa cơm
cho điện hạ.
Tề thị là người đầu tiên ngồi không yên, bưng chén rượu nhỏ thướt tha
đứng dậy , đi đến trước vị trí chủ vị, “Điện hạ, nô tỳ kính ngài một ly, chúc mừng ngài có được trưởng tử, chúc mừng Trắc phi có được Lân nhi”.
(mọi người đừng thắc mắc tại sao lại là Lân Nhi: Lân ở đây là Lân trong
Long, Lân, Quy ,Phụng, có ý nói đứa con quý báu đó). Thị nói xong nhẹ
nhàng giơ cổ tay trắng noãn lên, đôi môi đỏ mọng dán lên chén rượu bạch
ngọc, chậm rãi uống cạn.
Mộ Tịch Dao cảm thấy Tề thị như gái tiếp rượu ở hiện đại vậy, như hoa anh túc xán lạn diễm lệ.
Tông Chính Lâm gật đầu, ngửa đầu uống cạn chén rượu ngon, hiếm khi lại cho Tề thị sắc mặt tốt.
Tề thị lộ vẻ mặt vui mừng, lại quy củ hành lễ với Mộ Tịch Dao mới nhanh
nhẹn trở về bàn. Các nữ nhân còn lại lần lượt lên kính rượu, tranh thủ
lấy lòng. Mộ Tịch Dao ôn thỏa ngồi trên ghế, lười nhác dựa vào Tông
Chính Lâm, cùng hắn hưởng thụ cảnh gấm hoa rực rỡ, giai nhân vờn quanh.
Chỉ là thời điểm đến lượt Khổng thị, thấy nàng hoàn toàn không có vẻ
xinh đẹp bức người như xua, ngươc lại dè dặt cẩn trọng, chó chút sợ hãi
rụt rè khiếp đảm.
Cuối cùng hai vũ nữ một trái một phải dán lên hắn, Tông Chính Lâm tận hưởng diễm phúc.
Mộ Tịch Dao bị một đám nữ nhân vây quanh cả buổi tối, chóp mũi đầy một
mùi son phấn, che ống tay áo, vụng trộm gãi gãi chóp mũi, thật vất vả
mới áp chế cảm giác khó chịu, không lộ ra vẻ khói chịu trước mặt mọi
người.
Tông Chính Lâm thoáng nhìn động tác nhỏ Mộ Tịch Dao, trong lòng cười
thầm, vẫy tay để mọi người lui về, lại đỡ nàng đổi tư thế, cho người mở
cửa sổ, khôn ngoan hơn nhiều.
Nhạc sĩ trong phủ nhẹ nhàng chậm rãi rãi tấu ca điệu, các nữ nhân tụ lại nói chuyện phiếm, trong lúc nhất thời oanh oanh yến, phồn hoa rực rỡ.
Mộ Tịch Dao thi thoảng cũng đáp lời với Đường Nghi Như, Trương thị thì
thành thật ngồi đó, dùng quả tiến cống mà Mộ Tịch Dao thưởng.
Đang trong lúc náo nhiệt, chén rượu trong tay Đường Tuệ Như ba~ một
tiếng rơi xuống, đưa tay ôm ngực đột nhiên ngã xuống, thuận tay nắm lấy
quần áo Ngũ thị, Ngũ thị sợ tới mức kêu ra tiếng, bỗng nhiên nhảy ra
ngoài.
Ngũ thị nhảy lên, làm mọi người trong phòng lập tức kinh ngạc, đều nhìn về chỗ tiểu Đường thị.
Lúc này mới phát hiện vẻ mặt tiểu Đường thị thống khổ, hô hấp gấp gáp,
ho khan không ngừng, hơi thở hổn hển, tựa như có thể tắt thở bất cứ lúc
nào. Trong lúc nhất thời chính sảnh vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu sợ hãi
liên tiếp vang lên.
Hai nha hoàn hầu hạ Tề thị và hai vũ cơ bên cạnh cũng xúm lại bên cạnh điện hạ, đỡ chủ tử đi về phía sau.
Nhóm nữ nhân cũng học theo, nhân cơ hội tiếp cận Tông Chính Lâm, bỗng chốc nhao nhao mà đến.
Không ngờ lúc này Trương thị đột nhiên bị một vũ cơ vung chưởng đánh ngã xuống đất, ôm bụng kêu đau, làn váy đã nhuốm máu.
Lúc này trong sảnh đã loạn càng thêm loạn, hai nữ nhân ngã trên mặt đất, khiến mọi người luống cuống tay chân.
Mặt vũ cơ kia trắng bệch, run rẩy chỉ ngón tay về phía sau, liên lục hô
có người hung hăng đẩy nàng một cái. Nhưng mọi người nhìn lại, phía sau
nàng ta rõ ràng cũng chỉ có một vũ cơ khác vẻ mặt kinh hoàng hệt nàng
ta.
Khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm đen lại, mắt đảo một vòng, mọi người đều co rúm lại lùi về sau hai bước.
Mộ Tịch Dao lập tức đứng lên, để Triệu ma ma nâng Trương thị đến Đan Như uyển, tức tốc thỉnh ngự y. Lại để sai quản sự áp giải hai vũ cơ xuống,
nghiêm hình tra khảo.
Mộ Tịch Dao nhìn Đường Tuệ Như, rất giống phát bệnh hen suyễn. Vội gọi Mặc Lan, cẩn thận giao phó vài câu.
Mặc Lan nhận chỉ thị của Mộ Tịch Dao, đỡ Đường Tuệ Như chỉnh Tiểu Đường
thị thành nửa nằm nửa ngồi, chậm rãi mát xa lưng nàng ta, lại bình tĩnh
trấn an cảm xúc của thị, sau đó mới thấy hô hấp của Đường Tuệ Như ổn
định lại.
Tông Chính Lâm ở một bên, vẻ mặt kín như bưng , nhìn tiểu nữ nhân tỉnh táo bình tĩnh thỉnh ngự y bắt mạch.
Mộ Tịch Dao lui sang một bên, đôi mày thanh tú cau lại.
Chuyện hôm nay, có một nửa công lao của nàng, nhưng nửa còn lại thì hoàn toàn ngoài dự liệu.
Lâu nay Đường Tuệ Như ở trong phủ cũng chưa bao giờ thấy phát tác bệnh
hen suyễn. Đường gia dám đưa nàng nhập phủ, tất nhiên không phải người
ốm yếu, nếu không thì sẽ không thể hầu hạ điện hạ. Tất cả đều quá mức
trùng hợp.
Ngự y chẩn mạch, lại viết phương thuốc, chỉ nói là ăn phải đồ ăn không
thích hợp, khiến cho bệnh tình phát tác. Mộ Tịch Dao đã hiểu, đây là bị
dị ứng.
Cẩn thận đưa người về nghỉ ngơi, đám người mới chậm rãi rời đi. Lúc đi
về còn khe khẽ bàn tán, nghị luận Trương thị vẫn còn ở Đan Như uyển,
tiểu Trương thị thật là dọa người.
Tông Chính Lâm đưa Mộ Tịch Dao về trong sân, mới trở về thư phòng, nhìn tờ giấy trên bàn, thần sắc khó nắm bắt.
Mưu kế của Tiểu nữ nhân là được hắn đồng ý. Thứ nhất có thể miễn cho
Trương thị phải chết, thứ hai có thể thuận tay loại trừ bỏ “vũ cơ” của
Tông Chính Thuần, cuối cùng còn có thể phản kích trả hắn một đòn.
Không ngờ ngoài Mộ Tịch Dao, còn có người khác đánh chủ ý đến yến hội. Thật sự là tính toán tốt.
Hậu viện của hắn, thật đúng là người tài liên tục xuất hiện. Còn việc hạ “Biển Tiêm”, vậy mà dám liên quan đến tiền triều. Tông Chính Lâm nhíu
mày, xem ra trong phủ cần tẩy trừ một lần, nếu không thì mặc dù có ám
vệ, cũng không thể chắc chắn không có sơ hở.
Mộ Tịch Dao cũng đã đã cân nhắc ra, nếu nói người thống nhận tiểu Đường
thị nhất thì cũng chỉ có Đường thứ phi. Đáng tiếc nhân thủ của thị không đủ, nếu không chắc hẳn có thể tìm ra manh mối.
******
ở trong Thư Oái uyển, sắc mặt Đường Nghi Như vô cùng dữ tợn, một mình
đứng trước bình sứ, hận không thể bóp chết Mộ thị một cách thống khoái
nhất. Lại là Mộ thị, lần trước nhúng tay vào việc Trương thị, lần này
lại giúp tiện nhân kia, Mộ thị đã nhiều lần đối nghịch với mình. Nếu
không phải tại ả, hôm nay con tiện nhiên kia sẽ vĩnh viễn câm miệng, sẽ
không thể có tâm tư ám hại mình nữa .
Đáng hận nhất là, rõ ràng biết bị người khác ám toán, lại không thể tố
giác, thật sự là rất uất ức! Phải mau chóng loại trừ nữ nhân kia, nếu
không theo cái tính điên kia, sợ là sẽ cá chết lưới rách với mình.
****
Tề thị ở phía sau nhìn Tiểu Đường thị bị nâng đi, trong lòng thấy hơi kỳ lạ, xem ra tính toán của ả ta là công cốc. Chỉ sợ sau này mình cũng bị
nàng ta liên lụy. Bây giờ chỉ đành hoàn toàn cắt đứt, cắt sạch sẽ, nếu
không sẽ có hậu hoạn vô cùng.
***
Tiểu Đường thị uống thuốc xong, dần dần tỉnh lại. Không cần nghĩ gì cũng đã rõ, người hại nàng chắc chắn là đích tỷ không còn nghi ngờ gì nữa.
Trên tay mình có nhược điểm của nàng ta, thị đã dám xuống tay, đáng tiếc cho thị là mình đã tránh được một kiếp, những ngày lành của thị đã hết.
Thật sự là đánh nhạn còn bị nhạn mổ vào mắt! Mình một lòng muốn độc chết Đường Nghi Như lại không ngờ để cho nàng đắc thủ trước một bước.
Mộ Tịch Dao ở trong Đan Như uyển vờ vịt trông Trương thị một canh giờ,
cuối cùng ngự y bẩm báo, “Thai nhi” trong bụng Trương thị không giữ
được, người mẹ cũng cần tĩnh dưỡng hai tháng mới được.
Lục điện hạ nổi giận, cho người thẩm vấn hai vũ cơ kia, rồi đánh chết.
Lại cho người truyền lời tới phủ Tông Chính Thuần, báo hắn cho người đến nhặt xác về, cho thấy hắn vô cùng tức giận.
Trong cung Thục phi nương nương nhận được tin, biết mất “cháu trai”, vội tìm Nguyên Thành đế khóc lóc kể lể, nức nở khôi ngừng.
Đợi khi Nguyên Thành đế đanh mặt rời đi, bà mới buông khăn lụa, khóe môi mang ý cười.
Mới đầu Thục phi cho rằng con mình lại có tin vui , còn đưa người cho
Mộ Tịch Dao sai sử. Nào biết về sau con trai gửi cho mình một mật hàm,
mới biết là bị người khác tính kế. Hôm nay Trương thị gặp chuyện không
may, có thể thấy là chính Tông Chính Lâm động thủ.
Thục phi lau mặt, nghĩ đến cảnh ngộ tiếp theo của Đại hoàng tử và Quý phi, thì toàn thân khoan khoái dễ chịu.