Sủng Phi (New)

Chương 72: Chương 72: Kiều Hoa




Mộ Tịch Dao nhìn Thục phi đang đùa với Thành Khánh, thì nghe cung nữ báo Tắng cô nương đến.

Ba chữ “Tắng cô nương” vừa phát ra, Mộ Tịch Dao lập tức đoán được người đến là ai. Tính toán thời gian, cũng không chênh lệch lắm, chỉ là không biết Trân Tần của kiếp trước bây giờ trông như thế nào.

“Dì, Du nhi đến thỉnh an ngài”. Người đến là một cô gái tầm mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt tròn tròn có hai má lúm đồng tiền, cười rất ngọt ngào. Mặc một bộ quần áo màu phấn, làn da nàng ta trắng như tuyết.

“Du nhi không cần đa lễ, nhanh tới bái kiến tiểu Lục tẩu của ngươi đi”. Thục phi thấy cháu gái nhà mình, tươi cười rất thân thiết.

Tắng cô nương lại không hành lễ với Mộ Tịch Dao như Thục Phi nói, mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Thành Khánh đang ở trong lòng Thục phi, cái nhìn hết sức chăm chú thậm chí không chớp mắt.

“Dì, đây là trưởng tử của biểu ca sao? Thật là thú vị!”vừa nói vừa ngang nhiên xông đến, ỷ vào việc nàng ta nhỏ hơn Mộ Tịch Dao một tuổi, đẩy nàng ra ngoài, còn mình thì lách vào bên người Thục phi, vô cùng cao hứng đùa giỡn Thành Khánh.

“Đứa nhỏ này, vẫn không chịu tuân thủ quy củ như vậy. Thấy tiểu tẩu tử cũng không biết hành lễ vấn an”. Thục phi đã quen với tính tình nhanh nhảu này , chỉ biết mình đang vui vẻ, đâu thèm để ý quy củ nữa. Đây cũng là vì muội muội của Thục phi khó sinh mất sớm, chỉ để lại có đứa con gái này, trong nhà không khỏi nuông chiều một chút. Dù là ở trong cung, Thục phi cũng rất ít khi áp đặt nàng, niệm tình tỷ muội, cũng sẽ dung túng nàng ta nhiều hơn.

“ Dì, ngài cũng nói là tiểu tẩu tử, người một nhà, cần gì so đo với ta?” Nói xong nhìn Mộ Tịch Dao, ngọt ngào cười rộ lên, “ Tẩu tử, muội nói đúng không?” Bộ dáng nàng thật ngây ngơ hồn nhiên .

Mộ Tịch Dao cười khẽ. Giả bộ ngoan ngoãn khéo léo với nàng sao, thật sự là tìm đúng người rồi đó.

Nàng nghiêm sắc mặt, “Đương nhiên là không hợp quy củ rồi”.

Lời này vừa nói ra, cả cung đều yên tĩnh lại.

Thục phi giật mình nhìn Mộ Tịch Dao đoan chính ngồi đó, khí thế Trắc phi thể hiện vô cùng rõ ràng , vô cùng nghiêm túc.

Thục phi cảm thấy kỳ quái, đứa nhỏ này sao đột nhiên lại tính toán rõ ràng vậy, hơn nữa đối tượng còn là cháu gái mình? Điều này là không nên . nàng vốn lanh lợi, thông minh như vậy, dù không thích Du nhi, cũng nên chú ý đến bản thân của mình giả vờ giả vịt mới phải.

Tắng Du càng cảm thấy vui mừng, xem ra Mộ thị được sủng ái đã lâu, nên không chịu được khi người khác khiêu khích. Lúc này mới chỉ là thăm dò, đã bị kích thích. Trong lúc nhất thời nàng ta rất coi thường Mộ Tịch Dao. Nữ nhân như vậy, làm sao xứng đôi với biểu ca cơ trí của nàng chứ ? Đơn giản là vì đến trước, chỉ vì lớn hơn nàng có một tuổi, đoạt được chú ý của biểu ca. Chờ nàng ta chính thức nhập phủ, gả cho biểu ca, những người này lấy đâu ra cơ hội mà lộ mặt ?

Mộ Tịch Dao nhìn vẻ đắc ý trong mắt nàng ta, cười thầm. Nha đầu chưa đủ lông đủ cánh, đã học người khác tranh giành tình nhân. Một lòng chọn mình làm đối thủ, thật sự là oan gia ngõ hẹp.

Muốn như kiếp trước giở trò thủ đoạn để vào phủ ? Nằm mơ.

Đảo mắt mội cái, cả người nàng lập tức không còn khí độ của Trắc phi cao cao tại thượng nữa, đôi mắt đen nhánh ngập nước chớp chớp, nghiêng đầu qua, vui vẻ cười rộ lên.

“Không hành lễ, vậy lễ gặp mặt của thiếp có thể giảm được rồi. Bộ trang sức mới của Giai Nghệ phường vừa vặn có thể giữ lại dùng, từ từ đeo. Nương nương thấy rõ nhé, không phải thiếp keo kiệt đâu đó”. Nói xong lại vươn tay lên trên hở ra vòng tay Tử Linh nơi cổ tay, khoe khoang giơ cao lên, miệng chậc chậc tán thưởng không ngừng.

Thục phi nhìn nàng trêu chọc Tắng Du như trêu chọc trẻ con, liên tục cười mắng nàng ta không có dáng vẻ của người đã làm mẹ. Lớn như thế rồi, mà không có dáng vẻ ổn trọng của trưởng bối.

Sắc mặt Tắng Du cứng đờ, biết bản thân đã bị người trêu đùa.

Mộ thị đáng chết, vốn định nhờ vào khí thế của dì để nàng kinh sợ một phen, không ngờ cũng là loại cặn bã cứng rắn. Thủ đoạn thường ngày đối phó với di nương trong nhà, vậy mà bị nàng nhẹ nhàng hóa giải. Xem ra nữ nhân có hai năm độc sủng ở phủ hoàng tử, cũng không phải là người lương thiện gì.

Mộ Tịch Dao thấy cũng không còn sớm, liền bế Thành Khánh cáo lui với Thục phi, mang theo Triệu ma ma đi tìm Tông Chính Lâm rồi hồi phủ.

Đi đến con đường nhỏ ở hoa viên, liền bị một giọng nữ nũng nịu gọi lại.

“Tiểu tẩu tử” Tắng Du mang theo nha hoàn chân thành đi đến. “nếu Tiểu tẩu không ghét bỏ có thể đi cùng một chút không ? ”

Mộ Tịch Dao nhìn sự chán ghét trong mắt nàng ta khi nhìn mình, không chút khách khí nói, “Biểu cô nương không thích thiếp, cần gì phải miễn cưỡng ở cùng một chỗ ? ”

Chơi đùa với lolita, nàng rất vui khi đóng vai phu nhân độc ác.

“Biểu cô nương, tạm biệt”. Nói xong mang người rời đi, bóng dáng xinh đẹp yêu kiều không hề quay đầu lại, một đường đi xa.

Tắng Du sầm mặt. Quả nhiên lúc ở trong cung nói giỡn đều là vì lấy lòng dì. Bây giờ mới vừa ra ngoài, không để cho nhau chút mặt mũi nào, liền trở mặt rồi.

Triệu ma ma và Mặc Lan ở phía sau nhìn Trắc phi diễn trò liền biết thời gian thái bình đã kết thúc rồi. Có người sắp không hay ho, vậy các nàng cũng đừng mong được tốt. Có chủ tử tính tình như vậy, người thì chơi đến vui vẻ, còn các nàng ở một bên nhìn mà kinh hồn bạt vía?

Giống như vừa rồi, có ai lại trắng trợn bày sắc mặt cho cháu gái Thục phi xem như thế không ? Đây chẳng phải là đắc tội người khác hay sao? chỉ có chủ tử nhà nàng, mới làm như vẻ hợp tình hợp lý như thế thôi. Nhìn như vậy, chuyện này còn chưa xong. Theo tác phong trước sau như một của chủ tử, ở đây phải “chịu ủy khuất lớn” như thế, sao có thể không cáo trạng ?

Về việc cáo trạng với ai ? thì còn phải hỏi hay sao, đương nhiên là Lục Điện hạ càng ngày càng nuông chiều nàng rồi. Vị chủ tử kia cũng thật là đặc biệt, còn cam tâm tình nguyện sủng ái nàng.

Quả nhiên, Mộ Tịch Dao vừa thấy Tông Chính Lâm, lập tức như cô vợ nhỏ nhào qua, mắt to ướt sũng nhìn hắn, mềm mại dịu dàng kể mình bị ủy khuất.

“Điện hạ, biểu muội thân ái kia của ngài không chào đón thiếp. Không hành lễ với thiếp thì thiếp cũng không cần, nhưng mà ánh mắt chán ghét của nàng ấy, thực làm cho người phải chán ghét”.

Mộ Tịch Dao đối với người mà nàng ghét, chỉ cần có cơ hội thể hiện ra sẽ lộ ra ngay trên mặt.

Tông Chính Lâm nhìn nàng chu miệng làm nũng, liền biết nữ nhân này chắc chắn không muốn chịu thiệt thòi. Nàng nếu đã chịu thiệt rồi, còn có thể ở nơi này càn quấy hay sao ? Sớm nghĩ biện pháp để thu thập người ta rồi ấy chứ.

“Kiều Kiều, lúc nàng diễn trò còn có thể phân tâm sao? Chán ghét nàng ta thì thôi đi, nhưng vì sao lại dính vào bản điện hạ hăng say thế?”

Tông Chính Lâm cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nhàn rỗi bên hông mình của nàng, khóe môi nhếch lên. Mặc kệ tâm tư của Mộ Tịch Dao như thế nào, nhưng nàng luôn quang minh chính đại như thế, đã chán ghét người ta còn muốn kéo mình làm chỗ dựa.

Nhưng mà nhớ tới tính tình của Tắng Du, Tông Chính Lâm cũng không thích. Nếu không có mẫu phi thương tiếc nàng ta mất mẹ từ nhỏ, sai hắn chiếu cố nàng nhiểu một một chút, thì hắn cũng không cần chịu đựng cái tính tình đó của nàng ta. Hơn nữa cái gì là “biểu muội thân ái”, Tông Chính Lâm càng nghe càng thấy khó chịu. Nhớ đến một Tắng Du càn quấy, trong lòng Lục điện hạ thấy rất khó chịu.

Muốn nhanh chóng trừ bỏ phiến toái, không bằng phái Tắng Vĩnh Niên đi xa. Năm nay người chịu trách nhiệm đánh giá quan viên là Trần Thủ Chính?

Tông Chính Lâm cũng không nghĩ nhiều, vị biểu muội này mới hồi kinh chưa đến ba ngày, đã không được hắn ưa thích, còn có chút ghét bỏ, nên hắn đã nghĩ làm thế nào đuổi người ra bên ngoài.

“Điện hạ, thiếp biết rõ biểu ca biểu muội phần lớn đều là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, tình cảm thuở nhỏ, cảm tình rất thâm hậu? ”

Tông Chính Lâm vừa nghe thế , sắc mặt đã đen lại.

Mộ Tịch Dao hình như có tới ba biểu ca, cái người có cảm tình thâm hậu là ai đây ?

Mộ Tịch Dao đâu biết bản thân mình mới chỉ trêu đùa một câu, Lục điện hạ đã tự liên tưởng đến người không liên quan đến mình rồi. Hơn nữa vốn nàng muốn cảnh tỉnh cho Tông Chính Lâm, cho hắn biết tâm tư của Tắng Du, nhưng nàng cũng không thể ngờ tới nam nhân này căn bản không thấy ý muốn của nàng, hiểu sai không chỉ một ít đâu.

“Biểu ca biểu muội, tình cảm thuở nhỏ?” Tông Chính Lâm kéo Mộ Tịch Dao, đem người gắt gao áp vào trước ngực, nhìn thẳng vào hai mắt nàng.

Nội tâm của Mộ Tịch Dao kêu lộp bộp, lập tức biết có điều không tốt. Nghe giọng điệu Tông Chính Lâm, chuyện này không ổn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.