Vệ Chân nhanh chóng lấy được tin tức từ phía Ngọc Cô. Đồ ăn trong chén
không thêm bất cứ loại thuốc kích tình nào, nhưng lại cho thêm một vị là Hàm Đàn. Hoa Hàm Đàn thường được dùng trong việc điều chế hương, không
có hại cho thân thể. Hàm Đàn trong chén canh hạt sen là nhựa trong nhuỵ của hoa Hàm Đàn
Dựa theo miêu tả của điện hạ , xác nhận là trúng phải hỗn hương của Hàm
Đàn và Đỗ Xuân. Đỗ xuân cũng là một loại hương liệu thường dùng để điều
phối trong khá nhiều loại huân hương. Ngọc Cô đoán, Tề thị có lẽ có liên quan đến người bạn cố tri của gia tỷ sớm đã qua đời của nàng.
Tông Chính Lâm chỉ mới suy nghĩ một chút, liền biết Đỗ Xuân chắc là đến
từ huân hương trên quần áo của Tề thị , hắn trúng phải khi thị vấn an
hắn trên đường. Sau đó chứng thực được, mẹ đẻ của Tề thị khi tuổi trẻ,
từng đi theo than tỷ của Ngọc Cô học tập điều hương, thời gian cũng hơn
ba năm . Điều này giải thích tại sao Tề thị lại tinh thông dùng huân
hương như vậy.
Tông Chính Lâm vốn xa cách với nữ nhân hậu viện, đối với việc nam nữ tự
nhiên có sự lãnh đạm. Lần này lại là lần đầu tiên bị người dùng dược
trên phương diện này, không cần nói đến thân mình có hại hay không, chỉ
cần nói đến tự tôn của nam nhân bị tổn hại, đương nhiên hắn không thể
dung tha tiện tì kê đơn bản thân mình. Thế là, hắn hạ lệnh triệt để
nghiêm túc quản lý hậu viện.
”Vệ Chân, sai Ngọc Cô đưa tỳ nữ hiểu huân hương đến đây, sắp xếp ở Đan
Như Uyển.” Theo tính khí của tiểu nữ tử kia, không biết khi nào thì sẽ
bị người tính kế, vẫn nên cẩn thận tốt hơn.
Vệ Chân liền lập tức đi làm, trong lòng đã có thói quen với hành sử gần
đây của chủ tử. Trước kia luôn là một dáng vẻ mặt lạnh lãnh tâm, tự lập
độc đoán, hơn nửa thời gian đều đặt ở trên chính sự. Sau này không biết
tại sao lại quan tâm đến vị Dao chủ tử kia, nên giờ ngoài việc chính sự, liền chạy vòng quanh chuyện của Dao chủ tử, dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay đều phải hỏi kỹ một hai.
Nhưng vị Dao chủ tử kia thì... Vệ Chân rùng mình, nếu Dao chủ tử đối với điện hạ, cũng không như điện hạ kỳ vọng , vậy thì hậu quả... Vệ Chân
vội vàng bắt mình dừng lại, cảm thấy bản thân thật sự là buồn lo vô cớ.
Mộ Tịch Dao hôm nay nhận được một tin tức lớn, hưng phấn không thôi. Vốn là sáng sớm đang ở trong sân đút cho đôi thỏ mập ăn, lại nghe tiểu nha
hoàn đột nhiên hỏi một câu cái gì là “Công với Thụ” ?(* cách gọi trong
quan hệ đồng tính nam, người đại diện nam gọi là công, còn người đại
diện nữ là thụ)
Mộ Tịch Dao cười ra tiếng, chỉ hỏi nô tỳ đó ở nơi nào nghe được từ này.
Nha hoàn kia liền nói mấy gã sai vặt ở ngoại viện đang tụ ở một chỗ, nói ngày mai sẽ có Thập công tử yến, đến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều
Công với Thụ đến xem. Mộ Tịch Dao lập tức mở to đôi mắt, lóe sáng lóe
sáng nhìn Triệu Thanh ở phía sau.
Triệu Thanh đen mặt, theo những gì hắn biết về tiểu thư, nếu để tiểu thư biết được , nhất định sẽ lại là một phen ép buộc. Huống chi còn có vị
kia... Liền sống chết không mở miệng. Tiểu nha đầu thấy sắc mặt Triệu
Thanh, liền biết bản thân gây chuyện này, vội chạy mất.
”Triệu Thanh, ngươi không nói cũng không sao.” Triệu Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe tiểu thư lại kỳ quái, “Sẽ có người khác nói nha~~~ “
Toàn thân Triệu Thanh nổi da gà, chân mày nhăn tít lại. Giằng co trong
một khắc, cuối cùng không lay chuyển được Mộ Tịch Dao, chỉ có thể tinh
tế nói ra.
Thịnh Kinh Thập công tử yến, chính việc trọng đại ba năm một lần của học phủ. Học phủ Đại Ngụy bao gồm hai loại là Văn Phủ và Võ Phủ. Văn phủ
chủ yếu bao gồm học đường, học phủ, thư quán, học xã dân gian vân vân
….. Võ phủ chủ yếu bao gồm võ đường, võ quán, võ kiến tư, các phái võ
dân gian ….. Cho nên ba năm một lần sẽ tuyển chọn mười người giỏi nhất
từ ngàn vạn người muốn trổ hết tài năng, trở thành Thập công tử , toàn
bộ đều là thanh niên văn võ , đức hạnh vẹn toàn , là những nhân vật
đứng đầu một thế hệ. Mười người đứng đầu chỉ cần tham gia khoa cử võ
thử, triều đình sẽ ưu tiên trúng tuyển, một khi thông qua khảo sát, liền có thể lấy được trọng trách. Công tử nổi danh của lần trước , đó là vị
đứng đầu trong mười vị công tử tên là Công Tôn Mộc Dương. Hiện tại đã là quan nhị phẩm tuần phủ Cẩm Châu, năm nay vừa mới ngoài hai mươi.
Thịnh Kinh cũng đang tiến hành tuyển chọn Thập công tử, bởi vì thời gian cùng lúc với việc tuyển tú của Mộ Tịch Dao nên đã bở lỡ cơ hội xem náo
nhiệt. Bây giờ chỉ còn lại lần xếp danh vào ngày mai ở Thịnh Kinh thư
viện.
Mộ Tịch Dao tức giận đến tức ngực, chuyện quan trọng như vậy, trong trí
nhớ của chủ thể cũ thế mà lại không có chút tin tức nào. Rốt cục là chủ
cũ của cái thân thể này nghĩ gì? Trong đầu chỉ có mỗi chuyện tranh thủ
tình cảm đấu ngoan phá chuyện ra thì chẳng có gì, thật không đáng tin!
Cô nhóc này chỉ cần kích động, là hoàn toàn đã quên mất điều quan trọng
nhất của nữ tử cổ đại đều là chuyện nơi hậu trạch, huống chi kiếp trước
Mộ Tịch Dao vốn không hề quan tâm đến những chuyện cách nàng ta quá mức
xa xôi như thế làm gì. Khi đó nàng ấy còn đang ở trong cung mê mê tỉnh
tỉnh học quy củ chứ sao nữa. Sau này lại bị chỉ hôn làm thị thiếp, có
vui sướng, có khổ sở, dĩ nhiên là ở khuê phòng mà thành thành thật thật
đợi gả đi. Hơn nữa Mộ Tịch Dao của lúc ấy không có sự giúp đỡ của Triệu
Thanh , nào biết đâu Thập công tử yến là cái gì?
Cô này lúc nào cũng thích khen ngược, mình thì chỉ biết tìm cơ hội ra
ngoài chơi bời, không chịu làm việc đàng hoàng, còn dám oán trách người
cũ không quan tâm chính sự? Não cô chắc bị trùng ăn rồi, hành vi của nữ
tử cổ đại tuy thủ tục nhưng luôn rõ ràng , “Nữ tử không được tham gia
vào chính sự” !
Mộ Tịch Dao vừa biết được cái đại khái sự việc là như thế nào, liền nổi
lên chủ ý đến Thịnh Kinh thư viện . Thư viện đương nhiên không giống thư quán, đã là thư viện, nữ tử không thể vào. Nếu thân phận rõ ràng không
thể vào trong đó , vậy thì đổi một thân phận khác mà vào! Mộ Tịch Dao
quay đầu cười tủm tỉm nhìn Triệu Thanh, thấy biểu cảm của Triệu Thanh
lạnh lùng thờ ơ vô cùng . Nhìn bộ dạng của tiểu thư lúc này, nhìn kiểu
gì cũng thấy giống như chú mèo ăn trộm cá vậy .
Sau khi Triệu Thanh nghe kế hoạch của Mộ Tịch Dao xong, ngốc lăng nửa
ngày không nói nên lời. Sau khi hoàn hồn thì thần sắc trên mặt đã không
thể dùng từ u ám để hình dung, mà phải nói là tất cả cơ bắp đều vặn vẹo .
”Tiểu thư, việc này rất không ổn.”
”Có gì không ổn?”
”Sao có thể đoạt lấy danh bài của người ta như vậy?”
”Cái gì là cướp đoạt? Chỉ là mượn, là mượn, sau khi vào được thư viện,
lập tức trả lại.” Mộ Tịch Dao tranh cãi một cách hợp tình hợp lý.
Triệu Thanh đương nhiên biết tính khí này của Mộ Tịch Dao, nếu tiểu thư
đã nổi tính bướng bỉnh lên, quả thực không hề giống nữ tử.
Mộ Tịch Dao quyết định muốn đi, Triệu Thanh cũng chỉ có thể nén giận theo hầu.
Mặc Lan, Huệ Lan ở một bên sớm đã bị dọa choáng váng, lại bị Mộ Tịch Dao nghiêm lệnh cấm tiết lộ ra ngoài. Nàng đưa ra một cái phát ngôn rất bừa bãi, ai dám tiết lộ tin tức, thì không cần đi theo nàng nhập phủ hoàng
tử. Hai đóa hoa lan bị uy hiếp như thế, chỉ đành phải cắn răng nhận lệnh . Hoàn toàn không dám có ý đi mật báo cho Vu thị. Cho nên mới nói, nếu
chủ tử mà sai lệch, thì dĩ nhiên, người phía dưới cũng sai lệch theo. Mộ Tịch Dao chính là điển hình của “Thượng lương bất chính” (* người trên
không chín chắn)!
Không ngờ rằng, việc ngày mai Mộ Tịch Dao muốn đi xem Thập công tử yến, lại là một phen so đo tính toán khác.
Ám vệ hôm nay đệ trình tin tức cho Tông Chính Lâm, tay có chút run rẩy. Đầu của hắn thực sự thấp hơn hẳn so với bình thường.
Vệ Chân kỳ quái nhìn thoáng qua, liền đón lấy tin tức, đưa cho Tông
Chính Lâm. Haiz, lại là chuyện của vị kia. Tin tức hôm nay hình như hơi
nhiều . Còn chia thành hai trang?
Tông Chính Lâm mới xem không đến một khắc, liền quát lớn, “Quả thực là
làm càn! Ai cho nàng lá gan lớn đến vậy ! Phản rồi phản rồi ! !”
”Oành!” Một tiếng, là do Tông Chính Lâm hung hăng vỗ một chưởng lên án thư, là không tự giác đã vận dụng nội lực!
Vệ Chân và ám vệ kia sợ tới mức lập tức quỳ xuống. Thấy điện hạ nổi
giận, chỉ biết chắc chắn lần này xong rồi, vị chủ tử chưa nhập môn kia
nhất định là đã gây nên sự rồi . Đúng là chẳng để ai được an ổn qua ngày lành cả.
Lúc này Tông Chính Lâm thật sự giận dữ, tức giận đến mức sắc mặt xanh
mét. Nữ nhân này đúng là đáng chết, thế mà dám giả mạo nam tử định đến
thư viện xem Thập công tử yến. Quan trọng là, nàng muốn đi xem “Mĩ Nam
Trí dũng song toàn.”
Tông Chính Lâm vừa đọc được bản báo cáo này, liền hận không thể nắm lấy
nữ nhân kia đánh cho mấy roi. Hắn vốn tưởng rằng con thỏ nhỏ kia chẳng
qua chỉ là yêu thích làm ầm ĩ, ai ngờ…, được, thật sự là càng ngày càng
có năng lực , còn dám cướp danh hiệu ? ? ? Nếu còn không quản giáo, sợ
là ngay cả ngói của phủ hoàng tử nàng cũng dám leo tường dỡ xuống !
Ném cây bút trên tay xuống, hắn khoanh tay thong thả đi lại vài bước, mới kêu người đứng dậy.
Vệ Chân liếc mắt nhìn ám vệ kia, hận nghiến răng nghiến lợi. Đại gia ,
biết đây không phải chuyện tốt, cũng không mở miệng rào đón trước? Nhìn
điện hạ đi, tức giận đâu chỉ không nhẹ, sắc mặt đều thay đổi. Này xưa
nay mặt lạnh băng sơn, gặp được Dao chủ tử đều sắp thành tắc kè hoa rồi .
Ám vệ cũng nghẹn khuất. Theo hầu ai không theo, lại theo phải vị chủ tử
này. Hôm nay cũng là do trùng hợp, mấy người chủ tớ bọn họ từ lúc chưa ở trong phòng nói chuyện, đã khiến được hắn nghe thấy rõ ràng. Nghe xong
lời nói hùng hồn của Dao chủ tử, hắn sợ tới mức xém chút rơi từ trên cây xuống. Vị Dao chủ tử rốt cục có phải là nữ nhân không ? ?
”Vệ Chân, đi thu xếp, ngày mai đến Thịnh Kinh thư viện một chuyến.” Lại
hít một hơi thật sâu, “Phân phó Diệp Khai, sớm chuẩn bị một chút, đến
sau Vu phủ chờ trước, sau đó mới đi thư viện.” Nói xong phẩy tay áo bỏ
đi.
Đầu tiên Vệ Chân còn chưa suy nghĩ cẩn thận, sau khi thấy biểu tình như
đang khóc tang của ám vệ, đột nhiên mở to hai mắt. Dao chủ tử của tôi
ơi, mấy ngày nay không gặp, ngài đã chơi đến tận thư viện rồi sao?