Lúc Chu Đồng tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường trải lụa mềm. Ánh
nến nhu hòa chiếu qua sa trướng, ấm áp mà yên tĩnh. Liếc mắt nhìn lại,
xung quanh hoàn toàn xa lạ, trong phòng bài trí hoàn toàn là hình thức
cổ xưa, một ý niệm vô cùng vớ vẩn dần dần nảy sinh trong đầu, cô muốn
đứng dậy, cũng không ngờ cảnh sắc chung quanh như bị giật tung lên. Cảm
giác buồn nôn mửa đánh úp lại, Chu Đồng đau đầu vô cùng, đành phải nắm
chặt tấm mền, toàn thân đè nén, âm thầm nhẫn nại.
Cảm giác không khoẻ qua đi, cô lại trợn mắt, ngoài phòng truyền đến một
giọng nữ, tựa như đang giao phó việc gì đó, tiếng bước chân linh hoạt
đến gần, không chỉ một người. Không kịp suy nghĩ, Chu Đồng theo bản năng nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng hít thở. Một lát sau , trên trán cô có một xúc cảm mèm mại, một giọng nữ vui
sướng nói nhỏ: “Thật tốt quá, đã giảm nhiệt rồi, theo như như lời của
đại phu, tiểu thư quả thật đã không còn đáng ngại , chỉ đợi đến ngày mai sẽ khá lên, mau bẩm báo lão gia và phu nhân, để lão gia và phu nhân
biết mọi việc ổn thỏa sẽ vui hơn và không còn lo nghĩ.” Sau khi tinh tế
sửa sang lại giường chiếu, người kia lưu lại một lát, sau đó lại phân
phó người đi xem xét cửa sổ, chỉ để lại một ánh nến, rồi mới dẫn người
rời đi.
Lúc này Chu Đồng mới hoàn toàn thả lỏng, suy nghĩ phức tạp trong đầu
cũng dần rõ ràng, lập tức phát hỏa, tức giận không chịu nổi: “Không hay
ho, xa nhà vạn dặm, chỉ sợ là đi dễ khó về !”
Lần này xuyên không thật ly kỳ quỷ bí, không đơn giản là linh hồn đoạt xác, còn chiếm được tiện nghi lớn như trời.
Chủ nhân thân thể này là Mộ thị Tịch Dao, năm nay mười một tuổi, vừa rồi còn đang bị bệnh thương hàn nóng sốt. Không khéo bị yêu nữ Chu Đồng
trong lúc xuyên không vô ý đoạt xác.
Mộ Tịch Dao vốn là ở hai mươi ba năm sau thê thảm lìa trần. Lúc sắp chết bệnh nặng nôn ra máu, oán niệm quá sâu đậm, lại đúng dịp máu nàng ta
dính vào bảo ngọc tùy thân. Ngọc bội có linh khí, cứu chủ trong lúc nguy nan, vì muốn hoàn thành tâm nguyện của Mộ Tịch Dao, hóa giải lệ khí,
ngọc bội quyết định: hộ chủ trọng sinh. Vì thế mạnh mẽ xé rách thời
không, nhưng ngọc bội không chịu nổi, bị sức ep thời không nghiền nát
tiêu tán. Mà linh hồn của Mộ Tịch Dao tùy theo cũng bị hao tổn, chỉ để
lại chút hồn tàn.
Linh khí ngọc bội ở trong dòng sông thời gian, lựa chọn một phương pháp
tốt nhất dung hợp lại, đang giúp nguyên chủ đạt thành tâm nguyện để Mộ
Tịch Dao trở về vào lúc Tiểu Tịch Dao mười một tuổi bị bệnh. Đang định
dung hợp thì biến cố thình lình sảy ra.
Vãng khách vào dị thế là Chu Đồng, nhanh hơn một bước giành lấy tiên cơ, thành công PK Tiểu Tịch Dao đang bệnh nặng. Linh lực của ngọc bội chỉ
còn dư một tia khí linh, không thể làm gì khác, chỉ đành sửa lại chấp
nhận Chu Đồng làm chủ, mới thành công che chở tàn hồn của Mộ Tịch Dao
cùng dung nhập.
Đến tận lúc này, Chu Đồng chiếm hết cả ưu thế, có được trí nhớ một đời
trước và đại bộ phận tính tình của Mộ Tịch Dao, cũng bởi vì đoạt được
một phen tạo hóa đó, cô tiếp nhận những nhân quả sau này của chủ cũ khối thân thể này.
Được rồi, Chu Đồng căn bản không ý thức được bản thân đã trở thành nhân
vật nữ xuyên không có sức lực mạnh nhất trong lịch sử. Ở trong vô số
thời không, nàng là người duy nhất, sau khi xuyên không , lập tức có đại thần che chở cho cô nhóc mới trọng sinh. Có nhiều ưu thế lắm đó, con
nhóc ~~~
Biết được cảnh vật vặn vẹo lúc đầu và cơn đau đầu như bị kim đâm, đều là kia khí linh tạo thành, Chu Đồng hận đến nghiến răng nghiến lợi, càng
ghét bỏ khối linh khí mang đến phiền toái này, lại cảm thấy bị ông trời
ủy khuất. Cái linh khí này rất không tốt , hộ chủ bất lực, thế mà không
thể đem nàng đá ra khỏi thân thể này, để nàng vẫn có thể đáp chuyến bay về nhà! Còn để lại cho nàng một đống chuyện rắc rối! Có thể tưởng tượng tâm trạng Chu Đồng vô cùng không tốt.
Đương nhiên, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình đã chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.
Đột nhiên, Chu Đồng nhớ đến: Mộ Tịch Dao ba mươi mấy tuổi đã có linh
ngọc bên người, vậy Mộ Tịch Dao lúc mười một tuổi có lẽ cũng có? Sau khi thông suốt , nàng sờ soạng một hồi trên người, không tìm được thứ gì
giống ngọc bội. Nàng lại đi đến bàn trang điểm tìm kiếm trong hộp trang
sức, quả nhiên, mới liếc mắt một cái. Muốn không nhìn thấy còn khó hơn,
trong một đống đồ trang sức cũng chỉ có nó độc nhất một cái, mỏng manh
toả sang, căn bản không cần phân biệt. Ngọc bội có cái đầu khéo léo,
điêu khắc tinh mỹ, chất ngọc trơn mịn, xúc tua sinh ra cảm giác ấm áp.
Rõ ràng sau này có khí linh kích hoạt, nhưng giờ gọi nó cũng không có
phản ứng, hơn nữa ánh sảng của nó có vẻ không như lúc cũ. Chu Đồng tính
toán một hồi, đây là bảo vật tự biết giấu mình ? Đành phải cầm khối ngọc có khả năng giúp mình tìm được vé về nhà kia, cất vào trong người.
Ở hiện đại nàng đang vui vẻ phát tài, đường chức tước đắc ý, tình trường càng đắc ý hơn, đương nhiên không có khả năng có chỗ nào không đúng,
tuy là tính tình có chút tự tôn, chút kiêu ngạo, chút lười nhác, nhưng
đại sự thì chưa bao giờ sảy ra sai lầm. Trước khi xác định có thể trở về điểm xuất phát, vẫn là thành thật làm Mộ Tịch Dao cho tốt. Trọng điểm
là phải nghiên cứu trí nhớ về hơn hai mươi năm sau đang ở trong đầu, tốt nhất là chỉnh ra những mốc quan trọng. Nhưng mà chưa cần xem kỹ, chỉ
mới lướt qua xem một phen, sắc mặt nàng càng ngày càng kém, cuối cùng
trở thành xanh mét. Tâm tình rơi xuống đáy cốc, đầy trời hậm hực, như
xung quanh dày đặc dây mây, cuốn lấy nàng khiến nàng thở không nổi.
Hiện giờ là xuân năm thứ chín niên hiệu Chương Hoà triều Đại Ngụy, cũng là năm thứ ba mươi mốt Nguyên Thành hoàng đế tại vị .
Hoàng đế là con trai trưởng của Cao tổ Nguyên hậu Tô thị. Từ nhỏ được
cao tổ sủng ái dốc lòng dạy dỗ, trí tuệ quả cảm, đối với trưởng bối vô
cùng hiếu thuận.
Khi Hoàng đế ba tuổi, Cao tổ Nguyên hậu Tô thị qua đời, hoàng đế cực kỳ
bi ai, từ đó thường hoài niệm mẹ đẻ, càng hiếu kính trưởng bối. Sau đó
ông ta được Cao tổ đưa về dưới gối Kim thị. Kim thị cả đời không con
cái, đối với Nguyên Thành hoàng đế luôn là dày rộng từ ái.
Hoàng đế thiếu niên đắc chí, hùng tâm rất cao. Sau khi Cao tổ băng hà,
mười hai tuổi kế vị. Lại được Kim thái hậu toàn lực phụ tá, nội an triều đình, ngoại kháng man di. So sánh với Cao tổ khi xưa, càng bén nhọn
xuất sắc. Sau khi lên ngôi thu phục Ký Bắc tam châu, bình loạn phiên
vương. Lại khai toán học, phát tân luật, nâng đỡ nông thương. Trong lúc
nhất thời, Đại Ngụy luôn trong tình trạng thái bình thịnh thế.
Hoàng hậu của Nguyên Thành hoàng đế là Chu thị, sinh một nam một nữ. Đại công chúa Tông Chính Trân, đã xuất giá. Nhị hoàng tử Tông Chính Huy,
năm nay hai mươi lăm. Sau khi Chu thị mất đi, hoàng đế lập con trai
trưởng của Chu thị là nhị hoàng tử Tông Chính Huy làm thái tử, cũng đón
đến càn nguyên điện tự mình giáo dưỡng. Cả đời không lập hậu nữa.
Hoàng quý phi Ân thị, có hai con gái. Tam công chúa Tông Chính Dung, đã
xuất giá. Ngũ công chúa Tông Chính Như, chưa kập kê, năm nay vừa mới
mười ba tuổi.
Trong tứ phi, quý phi Lí thị, cũng có một nam một nữ. Nhưng nhị công
chúa sớm đã tuổi nhỏ mệnh bạc, chỉ còn sót lại Đại hoàng tử Tông Chính
Thuần, năm nay hai mươi chín tuổi.
Đức phi Trần thị, có tứ công chúa Tông Chính Oánh, năm nay mười bốn. Tam hoàng tử Tông Chính Thanh, sớm đã không còn.
Thục phi Điền thị có hai con trai. Tứ hoàng tử Tông Chính Vân, năm nay
hai mươi hai tuổi, trong lúc Điền thị mang tứ hoàng tử bị người hạ độc,
sinh ra liền có tật ở tai, thính lực yếu ớt, nếu không cao giọng nói sẽ
không thể nghe thấy. Lục hoàng tử Tông Chính Lâm, năm nay mười ba.
Hiền phi Đổng thị thân thể yếu nhược, chương cùng ba năm đã qua đời, chỉ có một con trai. Tức ngũ hoàng tử Tông Chính Minh, năm nay mười tám.
Sau này, Tề phi còn có thất hoàng tử Tông Chính Hi, nhưng đã sớm không còn.
Bình tu nghi sinh được bát hoàng tử Tông Chính Hàm, năm nay chín tuổi.
Còn lại các hoàng tử ,công chúa khác đều còn nhỏ, là do các phi tần địa vị thấp sinh ra.
Mộ thị Tịch Dao là đích thứ nữ của quan ngũ phẩm Tri Châu Mộ Kính Châm,
từ nhỏ vô cùng được sủng ái. Bên trên có bào huynh ( anh cùng cha cùng
mẹ) Mộ Cẩn Chi, đích tỷ Mộ Tịch Chanh, đối với nàng luôn là trân trọng
có thừa; Bên dưới có thứ muội muội do di nương sinh ra là Mộ Tịch Đình.
Về vấn đề trong nhà, nàng đúng là kẻ gặp may khoe mẽ. Nàng được cha mẹ
trưởng bối cưng chiều, ngàn kiều trăm sủng đều dồn trên một thân nàng.
Mộ lão gia ngưỡng mộ vợ cả Vu thị, nhiều năm qua rất ít đặt chân đến sân viện của thiếp thất. Cho tới bây giờ, trong phủ chỉ còn lại Ngô di
nương là thứ muội bên nhà mẹ đẻ, cũng chính là nha hoàn hồi môn Mộ phu
nhân mang theo khi vào phủ. Còn lại những thị thiếp thông phòng đều
không có con cái bên mình, tất cả đều bị đuổi đi.
Mộ Tịch Dao lớn lên trong cảnh sống hòa thuận như thế, sống an nhàn sung sướng, đôi khi tuy rằng cũng có chút khí tức điêu ngoa, nhưng là nhìn
chung cũng là người đơn thuần lương thiện. Tịch Dao hoạt bát, không kiên nhẫn học với những sự phụ được mời đến trong phủ dạy học. Cho nên vô
luận là thi từ âm luật, nữ hồng trù nghệ, đều chỉ miễn cưỡng thấy qua.
Mộ phủ luôn hoà thuận vui vẻ, gia phong chính phái, là toàn bộ thời gian đơn thuần ấm áp mà thiếu nữ Mộ Tịch Dao có được, nhưng cũng vì thế mà
gián tiếp làm cho nàng không thể thích ứng với những đấu tranh âm u đầy
huyết tinh ở hậu trạch. Tự bảo vệ mình còn không thể, chứ đừng nói đến
báo thù rửa hận sau khi bị hại!
Mộ gia cũng không phải là trâm anh thế gia hoặc vượng tộc trăm năm,
nhưng chưa bao giờ có ý niệm thấy người sang bắt quàng làm họ .
Trưởng nữ sớm đã có hôn ước, chỉ đợi thời điểm đến, liền có thể xuất giá.
Thứ nữ rất là xinh đẹp, tuy yêu thích làm ầm ĩ, nhưng vô thân tài nghệ, bộ dạng cũng miễn cưỡng coi là thanh tú. Vốn tính toán sau khi bị lược
bài tử lúc tham gia tuyển tú, sẽ vì nàng tìm một hộ gia cảnh giàu có ,
tìm một phu quân săn sóc ngưỡng mộ nàng. Không cầu sĩ đồ đỗ đạt, nhưng
cầu an ổn trôi chảy, cả đời bình an, tử tôn đầy đủ, hưởng thiên luân.
Không biết vì sao trong đợt tuyển tú bốn năm mới có một lần kia, hoàng
gia lại vì con cháu hoàng thất chọn lựa thị thiếp, sườn phi. Nguyên
Thành hoàng đế có lệnh, phàm là thiếu nữ đã mãn mười ba, chưa kết hôn,
là nữ tử nhà quan từ quan lục phẩm đều tham tuyển. Mộ Tịch Dao trốn
không thoát, chỉ đành lấy thân phận lấy tú nữ vội vàng đi Thịnh Kinh
tham tuyển. Nhờ có khuôn mặt no đủ, dáng người đẫy đà, bị Thục phi chọn
trúng làm thị thiếp cho lục hoàng tử.
Bi kịch của Mộ Tịch Dao, bởi vậy mà bắt đầu.
Mới đầu Tịch Dao không có nhan sắc quá hơn người, cũng không được sủng
ái lắm. Lục hoàng tử Tông Chính Lâm không nặng nữ sắc, làm người ngay
thẳng nghiêm túc, đạm mạc ít lời. Tịch Dao mỗi tháng cũng chỉ được hai
ba hồi thị tẩm mà thôi. Tông Chính Lâm chưa có tước phong, chưa có chính phi, được ở trong cung, hậu viện thị thiếp ít ỏi mấy người. Nhưng Tịch
Dao xinh đẹp linh động, cùng người vô tranh, nửa năm sau dần dần được
Lục hoàng tử yêu thích.
Liên tục ba tháng được sủng ái, Tịch Dao chẩn ra có thai, sau đó sinh hạ Trưởng nữ cho Tông Chính Lâm. Nhưng ngờ đâu hậu viện âm u, trưởng nữ
không đợi được trăng tròn đã chết non. Tịch Dao bi thống bị bệnh, lúc đó còn đang giữa tháng ( ở cữ) bị thương nguyên khí, chỉ có thể chậm rãi
điều dưỡng, càng vô pháp thị tẩm ( không có cách nào thị tẩm được ).
Tông Chính Lâm bận việc Hình bộ, lại phụ tá thái tử xử lý công việc Lại
bộ, sự tình bận rộn, rất ít đặt chân hậu viện.
Sau khi chính phi nhập phủ, lại liên tiếp nâng nhập các mỹ nhân qua cửa, Tịch Dao cùng Tông Chính Lâm cảm tình còn thấp, không kịp cố sủng, đã
bị phân ân trạch, chậm rãi lưu lạc trở thành thị thiếp tầm thường có
cũng được mà không có cũng không sao của phủ hoàng tử.
Một Mộ Tịch Dao hoạt bát thích cười, trải qua trận đả kích này, tính
tình đại biến ( thay đổi lớn ). Cả người bi ai nặng nề, như mất đi sinh
khí.
Đợi đến khi Tông Chính Lâm ra ngoài lập phủ, Mộ Tịch Dao theo chúng nữ
quyến cùng ra khỏi cung, nhập vào phủ Lục Hoàng Tử. Nhập phủ bốn năm sau mới lại có một nữ nhi. Lần này tất cả cẩn thận, không thể tin cậy người giúp đỡ, nhưng sau một trận phong hàn, thứ nữ cũng đi. Lại hai năm sau, Tịch Dao có thai tháng hơn 7, bị sườn phi Giang thị ám hạ độc thủ, rơi
ra đã là một thai nhi thành hình, là nam thai. Sau lần đẻ non này, Tịch
Dao không có hoài thai nữa.
Tranh quyền đoạt đích càng ngày càng nghiêm trọng, vốn Tông Chính Lâm có hùng tâm dấu diếm không thể phân thân mọi nơi xử lý, càng thêm vắng vẻ
hậu trạch. Tịch Dao là một thị thiếp không có sủng ái, lại cô độc, vô tử nữ dựa vào, triệt để bị thưa thớt, không người hỏi thăm.
Mặc dù cuối cùng Lục Hoàng Tử đoạt đích thắng lợi , đăng cơ, Mộ Tịch Dao cũng không có duyên làm chủ vị hậu cung, chỉ là một sung hoa tứ phẩm,
sống tại một góc thiên cư. Lại hàng năm ốm đau, thiên điện nàng ở cũng
chẳng khác lãnh cung. Trước khi chết chỉ có một tiểu tỳ không hề có căn
cơ trong cung phụng dưỡng trước giường.
Sau khi tuyển tú vào cung, thời gian hai mươi năm, Mộ Tịch Dao không hề
gặp được người nhà một lần. Trên người lệ khí quá nặng, oán niệm trùng
sinh, nếu không phải được ngọc bội che chở, ngay cả việc chuyển thế đầu
thai cũng không thể.
Đời này của tiểu Tịch Dao, sớm đã bị Chu Đồng đoạt lấy, không có thống
khổ, thủy chung cũng không biết bản thân đã trải một đời trước thê thảm
tuyệt vọng như thế. Đây chưa hẳn đã không là một loại giải thoát.
Mà Mộ Tịch Dao bản thăng cấp bị lưu lại hiện nay, đang nghiến răng
nghiến lợi, tức giận khó tiêu, hai mắt hàn quang lăng liệt: “Được lắm,
vô duyên vô cớ mà bị kéo đến, rơi vào cơ khổ cả đời? ? ?” Mộ Tịch Dao
của hiện tại , trải qua sự giáo dục của bao nhiêu tiểu thuyết cung đấu
cùng phim truyền hình đặc thù, không cần biết là tranh thủ tình cảm, mưu quyền, dưỡng dục tử nữ, đều đã sớm có lý luận trên phương diện chiến
đấu. Làm sao có thể dễ dàng tha thứ khi bản thân sẽ phải đi trên một con đường đen tối. Trong nhận thức của nàng sẽ không có cái bi kịch này. Là một người ngoan độc, “Bị người đâm một đao, ta sẽ trả người trăm ngàn
đao”, Mộ Tịch Dao oán hận ghiến răng kêu vài cái tên, nhắm mắt trầm tư,
cân nhắc nên như thế nào bắt đầu nghịch đấu với số phận nữ xứng này...