Edit: Linh
Mộ Tịch Dao trở về phủ đệ, tới trước chủ viện vấn an Vu thị. Tịch Dao
vào lúc này, thái độ thực sự nhu thuận, ra dáng tư thái của một tiểu nữ
nhi, dính vào Vu thị, tỉ tê thì thầm kể lại trên đường thấy được những
thứ mới mẻ, còn nói nữ tử nhà ai búi tóc thật đẹp hoặc là tiểu thư nhà
nào dùng huân hương thật sự không bằng “Đinh chỉ” mà nàng dung . Tất cả
đều là những đề tài nữ nhân quan tâm để ý, qua một hồi lâu, Mộ Tịch Dao
mới làm như giật mình nhớ tới, nhắc lại việc bản thân gặp được một đôi
nữ nhi ngoài thành.
Huệ Lan đứng ở phía sau đã vô cùng quen với hình tượng chủ tử nhà mình
khi vừa vào chủ viện liền cười đến mức ngọt ngấy, vừa đến trước mặt lão
gia và phu nhân là có thần thái ngoan ngoãn mềm yếu. Nhưng mà đã nghe
tiểu thư tỉ tê cả một lúc lâu, chủ tử cũng không nhắc tới việc trên
đường gặp phải chuyện kia, mặc dù thấy bồn chồn, nhưng vẫn giữ quy củ,
không xen mồm. Thật vất vả mới chờ được chủ tử nhắc tới đôi mẫu nữ kia,
cuối cùng có chút yên lòng , nhưng tại sao nàng có cảm giác càng nghe
càng không thích hợp? ? ?
Đối với Huệ Lan mà nói, chuyện đó rõ ràng là mấy người thấp hèn mạo phạm tiểu thư, tiểu thư bị ủy khuất, không phải là nên tìm Vu thị khóc lóc
kể lể, nói thương tâm hay sao? ? Nhưng mà tại sao khi nghe tiểu thư nói, chuyện đó lại thành chủ tử trượng nghĩa động thân ra tay, cứu cả đại
lẫn tiểu mỹ nhân, tiểu thư dũng cảm đuổi đám hoàn khố có ý xấu đi, vô
cùng săn sóc đưa áo choàng cho vị cô nương kia, cuối cùng còn sai hai
thị vệ hộ tống về. Chỉ có thế thôi ? ? ? Nếu Huệ Lan biết câu chuyện chỉ có như vậy, nàng khẳng định sẽ mặc niệm ở trong lòng “Chủ tử, đây không là trọng điểm có được hay không , người bị mạo phạm, mạo phạm đó?” .
Mộ Tịch Dao đương nhiên sẽ không để bản thân cũng bị liên lụy vào, bằng
không về sau nếu có chuyện gì, sao nàng có thể xin xuất môn tản bộ? Ngay cả việc hôm nay đi Pháp Hoa Tự, dựa vào lý do đi cầu nguyện, cũng mất
cả một ngày công phu mới cầu được . Nàng ngớ ngẩn hay sao mà tự vác việc khó vào mình. Nếu để Vu thị biết được mấy lời nói bẩn thỉu của đám hoàn khố kia, bà chắc chắn sẽ tức giận đến ngực đau? ? Nếu thế lần sau nàng
còn có thể một mình ra phủ không? ? ? Mặc dù Mộ Tịch Dao mơ mơ hồ hồ làm lẫn lộn trọng điểm của câu chuyện, dời đi mục tiêu, nhưng Vu thị vẫn
nghĩ mà cảm thấy sợ hãi. Cứ hỏi đi hỏi lại, xác định Tịch Dao không có
chuyện gì, lại cẩn thận dặn dò lần sau xuất môn phải mang thâm vài thị
vệ, chuyện này mới được bỏ qua.
Mộ Tịch Dao ra khỏi chủ viện, lập tức phân phó Huệ Lan, chuyện hôm nay
chính là giống như nàng vừa kể lại, không cho phép thêm bớt bàn tán một
câu nào. Lại sai người đi báo cho Triệu Thanh biết, chuyện bịt miệng
người khác nhất định hắn phải tự mình làm cho thỏa đáng. Lúc này mới trở về Ánh Thủy Hiên thoải mái tắm rửa một cái, thay thường phục ở nhà.
Nếu nàng tính toán không nhầm thì , đêm nay Đệ Ngũ Dật Triều sẽ không
đến. Bản thân nàng và Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh không giống nhau. Hắn là hoàng tử điện hạ của Đại Ngụy, còn bản thân nàng chỉ là nữ quyến của quan lại Thanh Châu . Đương nhiên ông ta không thể vội vàng đến cảm tạ
một cô nương trong buổi tối khuya. Như vậy, rất có khả năng là ngày mai.
Quả nhiên ngày hôm sau , đầu tiên Đệ Ngũ Dật Triều dâng bái thiếp đến Mộ đại nhân, lại đợi đến khi Mộ Kính Châm ở trong phủ , mới cùng thê nữ
đến bái phỏng. Đây là lần đầu tiên Mộ Tịch Dao nhìn thấy Đệ Ngũ Dật
Triều, ở kiếp trước, nàng chẳng qua cũng là chỉ nghe kỳ danh chứ chưa
từng thấy người.
Không ngờ Đệ Ngũ Dật Triều lại là một nam tử trẻ tuổi bình thường, chiều cao cũng trung bình. Trên mặt cũng không để râu, da mặt trắng nõn. Thần sắc bình thản, không hề có thái độ thanh cao kiêu căng . Nhưng cử chỉ
phong độ, lại có một phong cách rõ ràng . Mộ Tịch Dao có chút há hốc
mồm, đây là Đệ Ngũ Dật Triều , người mà ở kiếp trước thiếu chút nữa đã
tận diệt cả Thái tử cùng An Vương sao? ? ? Thôi đi, điều này không thể
trách nàng trông mặt mà bắt hình dong, tưởng tượng của nữ nhân đối với
mưu sỹ phụ tá nổi tiếng, luôn luôn là mấy hình tượng như “Mỹ nam tử
Quách Gia”* hay “Dung nhan cũng tựa Gia Cát Võ Hầu”**. Đột nhiên thấy
trước mặt cũng chỉ là một người vô cùng bình thường, cũng khó trách nàng không kịp thích ứng.
*Quách Gia- tự Phụng Hiếu: Mưu sĩ nổi
tiếng của Tào Tháo, người thời cuối Đông Hán, đầu Tam Quốc. Nổi tiếng là người đa mưu túc trí, vô cùng thông minh , người đời gọi ông là :Quỷ
Trí - ý nói không những thông minh còn vô cùng giảo hoạt, bầy mưu tính
kế giúp Tào Tháo loại bỏ Lữ Bố, Viên Thiệu.... Ông là một trong 3 người
được một người đa nghi như Tào Tháo tin tưởng. Đáng tiếc mất năm 37
tuổi, nhiều người cho rằng nếu người này còn sống thì chưa chắc danh
hiệu thông minh nhất thiên hạ đã giành cho Khổng Minh.
ảnh minh Hoạ từ hình tượng trong phim truyền hình
**Gia Cát Võ Hầu-tự Ngoạ Long : tức Gia Cát Khổng Minh, mưu sỹ của Lưu
Bị, nổi tiếng là người thông minh nhất thiên hạ. Là một người vô cùng
thông minh , giúp Lưu Bị lập nước thành công. Vị này chắc không cần nói
nhìu nhỉ. Nàng nào không biết có thể hỏi Mr Google. Hoặc Pm mình.
ảnh minh hoạ từ hình tượng trong phim truyền hình.
Rất nhanh nàng cũng vội hoàn hồn, đã thấy Đệ Ngũ Dật Triều nói lời cảm
tạ với Mộ Kính Châm, lại chuyển hướng sang Mộ Tịch Dao, thần sắc cung
kính nghiêm cẩn bái tạ. Mộ Tịch Dao vội nhanh đứng dậy đáp lễ, chỉ nói
không dám nhận. Sau đó nữ quyến đi đến viện phía Tây dùng trà nói
chuyện, Mộ Kính Châm tiếp đón Đệ Ngũ Dật Triều tại thư phòng.
Đệ Ngũ Ngọc Oánh rất là thân cận với Mộ Tịch Dao, Ôn thị cũng liên tục
khen Tịch Dao có khí khí độ, dịu dàng hiền thục. Vu thị nghe người khác
khen ngợi cô con gái được mình nuông chiều , trong lòng rất vui mừng,
trên mặt đương nhiên cũng khen lại Đệ Ngũ Ngọc Oánh vài câu. Cứ như thế
Ôn thị và Vu thị càng lúc càng thân thuộc, hai người cùng một chỗ khá
vui vẻ.
Mộ Tịch Dao còn đang có chút khúc mắc, nay đột nhiên có một Đệ Ngũ Ngọc
Ánh, vây quanh nàng gọi Mộ tỷ tỷ dài, Mộ tỷ tỷ ngắn, hai người cắn lỗ
tai thì thầm to nhỏ chuyện thiếu nữ, rất nhanh đã vô cũng thân thiết.
Lúc ra về càng lưu luyến không rời, bĩu đôi môi nhỏ rỏ ý phản đối. Ôn
thị cười , gỗ lên chóp mũi nhỏ của Ngọc Oánh, nếu muốn có thể mời Tịch
Dao đến nhà, hoặc là có thể thư từ qua lại, sau đó mới mang theo Đệ Nhất Ngọc Oánh đã có chút vừa lòng rời đi, đến phía trước viện gặp được Đệ
Ngũ Nhật Triều, cũng nhau hồi phủ.
Mộ Kính Châm và Đệ Ngũ Nhật Triều nói chuyện ở thư phòng, Mộ Tịch Dao
cũng không có ý đồ thám thính. Nàng rất rõ ràng, chỉ dựa vào Mộ Kính
Châm, chắc chắn không thể thuyết phục được ông ta. Từ đầu đến cuối, Bá
Nhạc mà nàng tìm cho Đệ Ngũ Nhật Triều, đều chỉ có một người, tức Lục
hoàng tử Tông Chính Lâm. Đây không phải là nàng còn chưa có nhập môn đã
bắt đầu tính toán giùm Tông Chính Lâm, mà là nàng muốn Tông Chính Lâm có thể nhanh chút thượng vị, như thế tài năng cũng sẽ có thể tùy ý phô
trương , nàng cũng nhanh có thể làm sủng phi.
Được rồi, cô gái này chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ phải giải quyết
không hết mấy hắc danh, trò dơ bẩn ở hậu trạch, đã bắt đầu mưu toan hoàn thành nhiệm vụ bố trí đại thần cho ai kia, đã bắt đầu nghĩ phải hưởng
thụ cuộc sống tốt đẹp sau này ra sao rồi ……
Từ lần Đệ Ngũ Nhật Triều tới chơi trước, cho tới nay cũng đã một tháng.
Khoảng thời gian này, đầu tiên Mộ Tịch Dao đáp lễ nhận lời mời đến thăm
đáp lễ một lần, sau đó thường xuyên viết thư kết giao với Đệ Ngũ Ngọc
Oánh, hai người đã thành bạn thân chốn khuê phòng. Trong lòng Mộ Tịch
Dao vang vang mấy tính toán nhỏ nhặt: mượn sức hai mẫu nữ này, để bản
thân thêm chỗ dựa. Sau này vào phủ Lục hoàng tử, có thể ngẫu nhiên ngầm
chiếu cố cũng tốt. Đây chính là một cái chân vàng ở bên ngoài ngoại trừ
đại boss đó, phải ôm chặt.
Mộ Tịch Dao đang ở chờ tin tức của Triệu Thanh, dựa theo thời gian,
người kia hẳn là đã biết được. Nếu như vậy, sau tết, hắn hẳn phải tự đi
gặp mặt một chuyến .
Triệu thanh gần đây đối với Mộ Tịch Dao càng cung kính. Theo huynh đệ
Triệu Vân nhà mình nói đại nhân vô cùng tôn sung Đệ Ngũ Nhật Triều, tán
dương người này trí cao kế nhiều, là nhân tài mưu sĩ kiệt xuất! Lại kết
hợp với sự phân phó của Mộ Tịch Dao , mệnh lệnh ngầm đưa tin tức, một
manh mối mơ hồ, chậm rãi trồi lên mặt nước. Như vậy, nếu bản thân đoán
không sai, nhị tiểu thư nhà mình đang mưu tính , nhưng đây là chuyện mà
hắn không thể nào nghĩ đến , đảm đương nổi. Bên trong thế nhưng lại sảng khoái liên lụy đến hai vị điện hạ! ! ! Đây là bố cục dữ dội khủng bố
đến mức nào. Chủ tử của hắn mới chỉ là một thiếu nữ a!
Dưới ánh nến, Tông Chính Lâm nhìn tờ giấy trên tay.
Giấy chất phổ thông, là một trang giấy chế tác thô sơ có thể tìm thấy ở
bất cứ đâu. Trên tờ giấy to bằng bàn tay, chỉ có ít ỏi bốn chữ. Kiểu
chữ chẳng những không có chút khí khái, ngay cả đoan chính cũng không
rõ. Tựa như chỉ là một nét bút nguệch ngoạc vẽ ra, Nghĩ mãi cũng không
nghĩ ra là bút tích của người nào. Ngay cả hương vị lưu lại dưới nét
bút, cũng là loại phổ không. Khó trách ám vệ dù điều tra thế nào cũng
không tra dấu vết của chủ nhân mảnh giấy này để lại. Lại cầm một phần
văn kiện khác trên bàn lên, mặt trên chi chít chữ viết theo mật mã, vẻn
vẹn chỉ bảy trang. Tất cả đều là tư liệu từ những thủ hạ tinh nhuệ nhất của Tông Chính Lâm phải mất nửa tháng tìm kiếm sưu tập sửa sang lại mà
thành.
Tông Chính Lâm đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, đứng trong viện. Chậm rãi , chà xát tờ giấy đang cầm trong tay hoá thành tro. Người đưa tờ giấy này cho hắn, thật sự là tốt lắm, rất tốt.
Mục đich của người này, chỉ có một, tuyệt không có ý khác. Chính là tiến cử!
Đầu tiên có thể bài trừ , việc xếp một quân cờ cho hắn.
Theo hành động của người này, liền có thể nhìn ra, người này không biết
Đệ Ngũ Nhật Triều, một mình làm việc. Bằng không một nhân vật như Đệ Ngũ Nhật Triều, tuyệt đối không có khả năng sẽ làm ra hành vi như vậy. Có
thể hiểu rõ chỗ phi phàm của Đệ Ngũ Nhật Triều, có năng lực tính kế sau
lưng hắn , sắp sếp từng bước để hắn đi vào, nhưng cũng khiến hắn tự điều tra, có thể thấy được thật sự là thông minh. Người thồn minh như vậy,
sao có thể để người bên người thành quân cờ. Huống hồ người này đã lựa
chọn hắn, thì hẳn là đối với bản thân cũng đã nhìn thấu vài phần. Có thể nhìn thấu hắn, đương nhiên cũng rõ ràng năng lực của hắn. Như thế càng
không thể có ý tưởng sắp xếp vào bên hắn một quân cờ.
Người này biết rành mạch như thế, bản thân người này khẳng định hiểu rõ
mục đích của hắn, như vậy kế tiếp chính là, người kia rõ ràng biết được, nhưng phải cam tâm tình nguyện đạt thành nguyện vọng cho hắn. Đây là rõ ràng đang tính kế với hắn.
Đầu tiên là Đệ Ngũ Nhật Triều, sau là Tông Chính Lâm hắn, người này lá
gan thật không nhỏ! Tông Chính Lâm cũng từng cân nhắc, ai có thể đồng
thời tiếp xúc Đệ Ngũ Nhật Triều và bản thân hắn, lại là người có đảm
lược thông minh sáng suốt. Kết quả là, không có, hoàn toàn không có
người như thế tồn tại. Hiện giờ, Tông Chính Lâm đối với Đệ Ngũ Nhật
Triều, quả thật là vô cùng coi trọng, nhưng mà, còn có một người, có
lực hấp dẫn lớn hơn nữa! Chỉ tiếc người này quá mức thần bí, không chỗ
nào có thể tra ra.
Tông Chính Lâm khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn xa xa. Đây là lần đầu tiên
gặp phải việc không thể khống chế từ sau khi hắn bảy tuồi. Đây quả thực
có thể nói là chuyện lạ hiếm có .
Vệ Chân nấp ở một nơi bí mật gần đó, trên mặt biểu cảm thật sự phấn
khích. Điện hạ, thế mà lại thở dài ! ! ! Đây chính là chuyện chưa bao
giờ gặp qua. Chẳng lẽ là... Nhớ tới tờ giấy trước đó hắn dâng lên điện
hạ, mấy chữ trên mặt giấy, còn có tư liệu mới nộp lên, hay là năng lực
của Đệ Ngũ Nhật Triều, đã lớn đến mức khiến điện hạ phải thở dài? ? ? ?
Đáng tiếc, hai chủ tớ đều quá kém. Vệ Chân đoán được là có người khiến
Tông Chính Lâm thở dài, nhưng đoán sai đối tượng. Tông Chính Lâm đoán
đúng có người khiến bản thân không có cách nào đối phó, nhưng cũng đoán
sai ,đây cũng không phải chuyện không thể có, lại càng không là chuyện
lạ gì. Những điều hắn không làm gì được, sau này còn đợi hắn chậm rãi
tiêu thụ.