Edit: Linh Sờ Tinh
“Mẫn Mẫn, lần này có thể được hoàng gia coi trọng ban chỉ làm Chính phi
hoàng tử đương nhiên là tốt. Đáng tiếc Lục điện hạ sớm đã có trưởng tử,
Mộ thị giờ lại có thai. Sau khi con nhập phủ, đừng vội vàng đối địch với nàng ta. Phải nhớ trước hết phải có được sự tôn trọng của điện hạ, sau
đó khi có đích tử, hãy tính toán thêm”.
“Mẫu thân yên tâm, Mẫn Mẫn biết. Mộ thị kia không chỉ là cái đinh trong
mắt nữ nhi, nghe nói con gái của Tô gia cũng có tính ghen tị, như thế
đương nhiên sẽ có người không chờ đươc mà ra tay. Hơn nữa trưởng tử của
điện hạ còn nhỏ, có thể nuôi lớn được hay không còn chưa biết, chứ đừng
nói đến cái thai trong bụng kia”. Hách Liên Mẫn Mẫn tiếp tục vẽ vẽ
tranh, hạ bút vững vàng, thần sắc chuyên chú.
“Vậy mẫu thân cũng an tâm. Con nhớ kỹ, con là được thánh thượng đích
thân chỉ hôn, nếu không có sai lầm lớn, vị trí hoàng tử phi của con vô
cùng vững chắc. Mặc dù điện hạ ân sủng Mộ thị, cũng không thể nào vượt
qua con.”
“Mẫn Mẫn sẽ không để mình mắc bất cứ sai lầm nào, khiến cho kẻ khác đượcnhư ý muốn”.
Nàng không ngốc đên mức tự mình ra tay, nữ nhân hậu viện vốn đã không
sạch sẽ gì, chỉ cần thêm chút thủ đoạn, còn sợ không ngoan ngoãn đi vào
khuôn khổ hay sao? Về phần con nối dòng, đến lúc Hách Liên Mẫn Mẫn nàng
có đích tử, nữ nhân trong phủ không muốn theo quy củ cũng phải theo quy
củ.
Kinh thành, Vạn phủ.
“Tiểu thư, ngài lại không để ý bản thân nữa rồi, ban đêm gió lớn, đừng để bị lạnh”.
“ta nào có hư nhược đến vậy. Được rồi, đi xuống đi”.
Vạn Nhu Văn nhìn nha hoàn lui ra, đến trước gương đồng cẩn thận đánh giá khuôn mặt xa lạ đã nhìn hơn mười mấy năm này.
Vạn thị? Nữ tử nhẹ nhàng cười rộ lên. Mười mấy năm qua, mỗi ngày nàng
đều đè nén nỗi căm hận đục khoét tâm can, rốt cục ông trời có mắt, để
nàng đợi đến ngày này.
Hách Liên Mẫn Mẫn! Nữ tử nắm chặt hai tay thành quyền, sắc mặt dữ tợn.
Độc phụ kia, thân là quốc mẫu, lại ba lần bốn lượt mưu hại hoàng tự, hãm hại phi tần. Ả mua được nha hoàn trong cung nàng, hạ độc con trai nàng
trong một thời gian dài. Nên Tông Chính Lâm hết ân sủng Hiền phi, chiêu
tẩm Dung Quý nhân, cũng không muốn đến Phượng Tê cung của nàng. Kiếp
trước cuối cùng chỉ thấy nàng bị phế hậu vị, đáng tiếc không thể tự tay
giết chết nữ nhân rắn rết kia báo thù cho con.
Lại nhớ đến Kiến An đế lạnh lẽo bạc bẽo, Vạn Nhu Văn không thể nào tiêu
tan được nỗi hận trong lòng. Nếu không phải tại hắn cứ vắng vẻ mẹ con
nàng, ngay cả khi hoàng nhi bị bệnh nặng, cũng chỉ biết chú ý chính sự,
hoàng nhi làm sao có thể đem theo nỗi tiếc hận mà chết? Nàng vĩnh viễn
cũng không quên được con trai nàng mới tám tuổi, chết rất thống khổ, cho đến tận khi chết vẫn không ngừng gọi phụ hoàng – kẻ mà vĩnh viễn không
để con trai ở trong lòng!
Hiện giờ tuy nàng không biết tại sao hậu trạch của Tông Chính Lâm lại
khác biệt hẳn so với kiếp trước như vây, nhưng cũng rõ chắc chắn phần
lớn vấn đề là do Mộ thị.
Không chỉ Giang Trắc phi không thể vào phủ, mà ngay cả Đường Như Nghi
Hiền phi kiếp trước được thịnh sủng cũng “Bệnh nặng không chữa được” mà
chết một cách không rõ ràng. Đặc biệt là bây giờ vài người mới xuất
hiện, được hắn ân sủng lại là những thị thiếp mà đời trước Tông Chính
Lâm không hề để ý. Điều này dĩ nhiên khiến nàng phải nghi ngờ?
Mặc kệ Mộ thị kia là như thế nào, đời trước thứ mà nàng không có được,
thì đời này những nữ nhân khác cũng đừng mơ có được! Mà Hách Liên Mẫn
Mẫn kia, cũng đừng mơ sẽ sớm có đích tử. Vạn Nhu Văn nàng sao có thể để
cho ả được như ý nguyện?
Mộ Tịch Dao nhìn Thành Khánh đã được bảy tháng tuổi, đang hăng hái bò
trên đệm mềm mà Tông Chính Lâm đặc biệt mua, rồi lại đón Trương thị đến
vấn an.
“Trắc phi nuôi tiểu chủ tử thật tốt, thiếp mỗi lần nhìn thấy đều cảm
thấy vui mừng”. Trong mắt Trương thị đầy hâm mộ, nhìn chăm chú Thành
Khánh rồi sau đó lại cảm thấy đau đớn không chịu nổi.
Hai lần nàng bị người ta kê đơn, mặc dù tính mạng không đáng lo, nhưng
lại khó có thai. Đời này không thể làm mẹ được, đối với nữ nhân mà nói,
đây là nỗi đau khổ lớn nhất.
“Không thì ngươi đến đây nhiều hơn một chút, Thành Khánh quá nghịch, có
người giúp coi hắn cũng tốt”. Mộ Tịch Dao biết Trương thị cảm xúc ảnh
hưởng, cũng thật thổn thức.
Vốn định mượn việc sinh non đem nàng ra ngoài cung chọn mối khác, Tông
Chính Lâm hiếm khi thông tình đạt lý, gật đầu đồng ý. Chỉ không ngờ thân thể nàng ấy chịu tổn hại quá mức, lại mất hết can đảm, không muốn liên
lụy người khác, chỉ cầu ở lại qua ngày. Kể từ đó, Tông Chính Lâm cũng
lưu ý chiếu cố nhà mẹ đẻ nàng ta nhiều hơn một chút, coi như là đền bù.
“Mấy ngày gần đây Ngũ thị thường tới chỗ ngươi?”
“Cũng không thường xuyên, một tháng cũng đến năm ba lần”. Trương thị
nghe Trắc phi nhắc tới Ngũ thị thì kinh ngạc một chút. Bình thường Trắc
phi ít khi hỏi đến việc trong phủ, ngoại trừ việc trong Đan Như Uyển và
Tiền viện, người cũng ít khi đi ra ngoài. Không ngờ lại hiểu rõ sự tình
hậu viện như vậy.
“Ừ”. Mộ Tịch Dao cũng không hỏi nhiều, cũng chỉ tâm sự mấy việc của
Thành Khánh với Trương thị, hai người ở chung cũng rất hoàn thuận.
Ban đêm lúc Tông Chính Lâm đến Đan Như Uyển, vẻ mặt tối tăm, hiển nhiên là không được vui.
Mộ Tịch Dao nhíu mày, chủ động dán vào lòng hắn, nâng tay vuốt lên nếp nhăn giữa đôi lông mày.
“Điện hạ có chuyện phiền lòng?”
Tông Chính Lâm ôm giai nhân trong lòng, khuôn mặt cũng chậm rãi giãn ra. Cúi đầu nhìn đôi mắt lấp lánh của Mộ Tịch Dao, hắn hôn lên trán nàng.
“Chuyện chọn người lần này, sợ là có sự nhũng tay của An Quốc công phủ.
Cái lão hồ ly kia, ý đồ thâm sâu khó lường”. Khó trách vài ngày trước
Tông Chính Thuần liền thu liễm hơn nhiều, thì ra là muốn nhân dịp đại
hôn, cho hắn một phần đại lễ. Chỉ là không biết nội gián biết được “Sơn
chi” là người nào?
Hiện giờ trong phủ hắn lại có dấu vết của Thái tử và Đại hoàng tử, không lẽ người nào cũng phải đến góp vui mới yên tâm?
“An Quốc công phủ?” Mộ Tịch Dao cúi mắt trầm tư. Tông Chính Thuần thật
đúng là người không biết nghe lời. Lần trước chặt một tay của hắn, xem
ra vẫn là nỗi đau chưa đủ khắc cốt ghi tâm, sẹo chưa liền da đã quên nỗi đau rồi.
Không cần phải nghĩ, lần này An Quốc công âm thầm nhúng tay vào hậu viên của Tông Chính Lâm, “họa thủy” là nàng sẽ phải đứng mũi chịu sào. Về
phần Thành Khánh, đương nhiên là mục tiêu thống khoái của bọn họ.
Kiếp trước Tông Chính Lâm đại hôn sau ba năm vẫn không có con nối dòng,
trong đó đương nhiên cũng có tính toán của chính hắn, nhưng cũng nhờ vào Tông Chính Thuần “tận lực giúp đỡ”. Lần này An Quốc công phủ lại muốn
“diễn lại trò cũ”?
Vốn định cho hắn nửa sống nửa chết kéo dài ngôi vị Thái tử cho Tông
Chính Huy, không ngờ người ta không bằng lòng, cũng chẳng cảm kích.
Mộ Tịch Dao đứng dậy đi ra phía sau Tông Chính Lâm, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai hắn.
“Đại điện hạ vũ dũng thiện chiến, công lao về quân đội so với các hoàng
tử khác chỉ hơn không kém”. Nàng vừa dứt lời, đã bị Tông Chính Lâm nhéo
tay, đưa người quay ra phía trước.
“Kiều Kiều ngưỡng mộ trang tuấn kiệt nơi sa trường?” Mắt phượng của Tông Chính Lâm trầm tĩnh, nhìn Mộ Tịch Dao yêu kiều xinh đẹp ở phía trước,
âm thầm nhớ lại xem mình có từng thể hiện khả năng võ thuật hơn hẳn Tông Chính Thuần trước mặt nàng không.
“Đương nhiên, huynh trưởng của thiếp chính là một nam nhân rất tốt”. Mộ
Tịch Dao thầm than, Lục điện hạ ,ngài có thể nghe phần quan trọng trước
có được hay không?
“Tông Chính Thuần thì như thế nào?” Được rồi, Lục điện hạ ngay cả danh đại ca cũng không gọi, lại gọi thẳng tên.
Mộ Tịch Dao cười nhạo, “Chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu, không hiểu mưu lược,
không đáng trọng dụng”. Nếu không phải có An Quốc công phủ phụ tá mưu
kế, trong quân lại có tướng lãnh nâng đỡ, chỉ sợ là cái công trạng của
hắn ở trong quân còn chưa đủ nhặt cái mạng kia của hắn về.
Lục điện hạ hài lòng gật đầu. Ánh mắt của tiểu nữ nhân coi như còn tốt, còn biết Tông Chính Thuần chỉ là hoa không kết nổi quả.
Mộ Tịch Dao thấy thật bất đắc dĩ, dáng vẻ khen ngợi “quả nhiên thông
minh” của ngài bây giờ cũng không thể che dấu được sự thật rằng ngài vừa cắt ngang đề nghị của nàng. Lục điện hạ thật sự là càng ngày càng không thích nghe tán thưởng người khác. Có vị hoàng đế nào hay để ý như thế
không chứ?
“Thiếp từng nghe nói, muốn đánh một người, sẽ đánh vào điểm mà hắn kiêu
ngạo nhất, thủ đoạn phải ngoan một chút”. Đôi mắt đẹp của Mộ Tịch Dao
mang ý cười. Chủ động ngồi lên đùi Tông Chính Lâm, tựa vào trước ngực
hắn , lại cọ cọ đầu vào hắn.
“Nếu Đại điện hạ không thể lên chiến trường được, không có được công lao trong quân, thì sẽ thế nào?”
Tông Chính Lâm sửng sốt, sảng khoái cười lớn. Tiểu nữ nhân chắc chắn là
không vừa mắt Tông Chính Thuần, rõ ràng định cắt đứt “con đường lên cao” của hắn. Một đòn này nàng nghĩ ra, không ngờ không mưu mà hợp với hắn.
“Kiều Kiều không sợ bản điện hoài nghi nàng có tâm địa tàn nhẫn sao?”
Mộ Tịch Dao ngước mắt, giận dữ, ngón tay chỉ chỉ lên trên ngực Tông Chính Lâm. “Điện hạ có lúc nương tay nhân từ ư?”
Bà nó, chính mình cũng không phải là người tốt, còn dám ghét bỏ nàng? Làm bạch mẫu đơn, thật là buồn nôn đến chết.
Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao vạch trần một cách không nể nang gì, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười liên tục.