Chương 52
Vừa chớp mắt thì một tháng đã trôi qua.
Một tháng này, Ân Như Tuyết cơ bản không ra khỏi cung Chiêu Nguyệt, ngoan ngoãn ở trong cung dưỡng thai. Còn hậu cung to lớn bên ngoài cung Chiêu Nguyệt thì có thể nói là cực kỳ đặc sắc.
Tính tình Thục phi nương nương mạnh mẽ, một khi quyền thế đến tay, liền có hành động. Thật vất vả mới có thể cướp được một phần cung quyền từ trong tay của Hoàng hậu nương nương, tất nhiên là phải nắm thật chặt rồi.
Còn Đức phi nương nương thì luôn bày ra một bộ dáng im lặng không muốn tranh giành, tuy rằng ý chỉ của Hoàng thượng cũng muốn Đức phi nương nương giúp đỡ Hoàng hậu quản lý Lục cục. Nhưng Đức phi nương nương lại cực kỳ hào phóng, không giống như hai vị Thục phi và Dung phi, luôn tranh chấp với Hoàng hậu nương nương, ngược lại thỉnh thoảng còn làm người tốt, giúp hai bên hòa giải, ngăn cản lửa giận của song phương bốc lên.
Cũng vì vậy mà danh tiếng của Đức phi ở trong cung càng tốt hơn, không ít người đều thay đổi cách nhìn về Đức phi ôn nhu.
Tiệc đầy tháng của tiểu công chúa cũng đã bắt đầu chuẩn bị.
Thai của Ân Như Tuyết được Hệ thống và Duẫn thái y nội ứng ngoại hiệp giúp đỡ đã tốt lên rất nhiều, nàng định tham gia tiệc đầy tháng của tiểu công chúa thứ nhất là vì đột nhiên muốn đi, thứ hai, và cũng là điều quan trọng nhất, chính là Vĩnh Dạ đế đã nói với nàng, những chuyện An tu viên làm với Ân Như Tuyết hắn đều biết, trước đây không động đến An tu viên là bởi vì niệm tình xưa và hài tử trong bụng An tu viên mà thôi. Đến lúc thì tất nhiên sẽ cho An tu viên một bài học.
Như Tuyết đoán, theo tính cách của Vĩnh Dạ đế, thì hơn phân nửa là hắn sẽ chọn ngày đầy tháng của tiểu công chúa để trị tội An tu viên, làm cho An tu viên thật sự sợ hãi, không dám làm xằng bậy nữa.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Như Tuyết đều ở trong cung Chiêu Nguyệt, một mặt là dưỡng thai, đương nhiên mặt khác là do Vĩnh Dạ đế đã nói với nàng, sợ nàng lại chạy nhảy ảnh hưởng không tốt đến hài tử trong bụng, muốn nàng ở cung Chiêu Nguyệt an dưỡng cho tốt.
Như Tuyết đã buồn chán lắm rồi, mặc dù nàng không phải là người thích náo nhiệt, cũng chịu được tịch mịch, thế nhưng mỗi ngày đều ở cung Chiêu Nguyệt chờ đợi thì cũng không thích thú gì.
Mắt thấy sắp có “Tuồng” hay, lập tức xin Vĩnh Dạ đế cho mình ra ngoài hít thở không khí.
Vĩnh Dạ đế cũng không dễ dàng nói chuyện, nghĩ tiệc đầy tháng của tiểu công chúa sẽ có rất nhiều người lại tạp nham, đương nhiên là không chịu. Thế nhưng Ân Như Tuyết vừa làm nũng, có lúc đáng thương có lúc ngốc nghếch, cuối cùng còn dùng đến kỹ năng “Nhu tình tứ phía” được Hệ thống ban thưởng, tất nhiên vẫn là Như Tuyết chiến thắng. Nhưng mà điều kiện của Vĩnh Dạ đế là phải cho Hương Thảo đi theo dự tiệc đầy tháng, bởi vì Hương Thảo là người của hắn, cũng có chút công phu, nếu xảy ra chuyện gì, có Hương Thảo ở cùng Như Tuyết, hắn cũng yên tâm hơn.
Như Tuyết có chút bất ngờ, không phải bất ngờ vì Hương Thảo là người của Vĩnh Dạ đế, chuyện này, từ lúc Hương Thảo bị hãm hại, mà vẫn còn có thể ở lại cung Chiêu Nguyệt làm nhị đẳng cung nữ, đến cả Hoàng hậu nương nương cũng không nói gì, trong lòng Như Tuyết đã có chút suy đoán.Làm nàng bất ngờ chính là Vĩnh Dạ đế không hề e dè mà nói ra thân phận của Hương Thảo với nàng, đồng thời còn nói hắn đã thanh lý tất cả người ở cung Chiêu Nguyệt, những người còn lại đều có thể dùng được.
Như Tuyết bỗng nhiên cảm động, Vĩnh Dạ đế thân là đế vương, những chuyện hắn đang làm nếu là ở hiện đại thì là những chuyện mà bạn trai phải làm, có thể hắn làm chưa đúng cách lắm, thế nhưng đối với một đế vương mà nói, hắn đã làm rất nhiều. Ít nhất là bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên hắn làm vậy.
Bởi vì khi Ân Như Tuyết nghe Vĩnh Dạ đế nói những lời này, tuy giọng nói trấn định, bình tĩnh, nhưng bàn tay thường gõ trên bàn của hắn lại có chút mất tự nhiên.
Bỗng nhiên ngực Ân Như Tuyết khẽ động, tiến lên một bước, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Vĩnh Dạ đế.
Vĩnh Dạ đế sửng sốt, sau đó cười, nụ cười này làm cho gương mặt của hắn trở nên rạng rỡ, làm kẻ khác kinh diễm.
Vĩnh Dạ đế cảm thấy được khóe miệng của mình bị một đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào, trong lòng nhất thời tràn ngập nhu tình.
“Vậy, Hoàng thượng, ta đồng ý đưa Hương Thảo đến tiệc đầy tháng. Vậy ta có thể ra ngoài hít thở không khí phải không.” Như Tuyết chờ mong nói.
Vĩnh Dạ đế cười bất đắc dĩ: “Nàng đã đồng ý với trẫm thì trẫm cũng đồng ý với nàng.”
Vĩnh Dạ đế vừa nói xong thì Ân Như Tuyết đã hoan hô vui vẻ, gọi Nguyệt Nha và Anh Đào vào bắt đầu chọn xiêm y để mặc vào ngày đầy tháng tiểu công chúa.
Ân Như Tuyết vừa chọn, vừa hỏi ý kiến của Vĩnh Dạ đế. Cuối cùng vẫn phải chọn một bộ váy màu xanh biếc thêu lá sen và một bộ trang sức trân châu.
Tiểu công chúa là đứa bé thứ hai trong cung, tuy rằng Hoàng thượng không nói quy mô của tiệc đầy tháng lớn hay nhỏ. Nhưng Hoàng hậu nương nương và các nương nương phụ giúp xử lý cung vụ đều nhất trí. Vì vậy tiệc đầy tháng của tiểu công chúa có thể nói là không phải cực kỳ long trọng nhưng cuối cùng vẫn long trọng.
Tiệc đầy tháng của tiểu công chúa Nhu Nghi rất náo nhiệt, cung nhân vội vội vàng vàng, đi qua đi lại như con thoi ở giữa các phi tần. Đưa điểm tâm đến chỗ này, rót nước trà ở chỗ kia.
Các phi tần cũng bận rộn trò chuyện, nào là điểm tâm nào không tệ, phi tần nào hôm nay trang điểm xuất sắc, nào là vị nương nương nào dùng trang sức quý giá.
Hôm nay Ân Như Tuyết đến sớm, được cung nữ dìu đỡ, chậm rãi bước vào cung của An tu viên.
Các phi tần có địa vị thấp hơn nhìn thấy nàng, không có chỗ não mà không cung kính hành lễ; còn gặp phải các phi tần có địa vị cao hơn, Ân Như Tuyết cũng không ỷ vào mình đang mang thai, vẫn tiến hành đủ các lễ nghi. Thế nhưng, trong hậu cung hiện nay, ai mà không biết Duyệt quý tần là tâm can của Hoàng thượng, nhìn thấy Duyệt quý tần không có ai là không khách khí.
Dù cho mọi người có nói sau lưng khó nghe thế nào thì khi ra ngoài vẫn phải thật xinh đẹp. (???)
Tuy điểm tâm ở tiệc đầy tháng được làm rất tinh xảo nhưng vẫn là được mang từ Ngự Thiện phòng đến, đường đi lại xa, đương nhiên là sẽ mất đi hương vị thuần túy, Ân Như Tuyết tùy tiện ăn mấy món, thì cảm thấy không ngon bằng nữ đầu bếp ở cung Chiêu Nguyệt làm nên cũng không ăn nữa.Đương nhiên, những món này đều được Hương Thảo kiểm tra rồi, vì Hương Thảo có hiểu biết về dược lý, Như Tuyết cũng ngạc nhiên một hồi, sau lại quên đi. Có thể được giữ lại bên cạnh Vĩnh Dạ đế tất nhiên không phải là kẻ vô dụng rồi, tất nhiên là có công phu thật sự.
Ân Như Tuyết vẫn đang chờ “Tuồng hay”, trong lòng cũng đang tranh luận với Hệ thống, nên nghĩ thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Thế nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, mấy vị thượng phi nương nương ngồi cùng với An tu viên lại thấy thời gian trôi qua cực kì chậm chạp.
An tu viên vừa mới ra tháng, xem ra cũng không còn đạm bạc như trước, trang phục cực kỳ diễm lệ, nhưng mệt mỏi ở đuôi lông mày vẫn có thể bị người tính ý nhìn thấy, nhưng mà ai cũng giả vờ như không thấy, không thấy vị tỷ tỷ của An tu viên Thục phi nương nương ngồi cạnh nàng đều vờ như không thấy sao?
Nhưng mà, cuối cùng An tu viên cũng thất vọng, tiệc đầy tháng của tiểu công chúa sắp kết thúc mà Hoàng thượng vẫn không xuất hiện. An tu viên rất khó chịu, thất vọng, nhưng vào lúc đó, cung nữ canh giữ ở cửa cung lại chạy đến nói với nàng một câu:
“Nương nương, Hoàng thượng có chỉ, công công truyền chỉ đang chở ở cửa.”
An tu viên nghe xong, thì trở nên vui mừng, nhìn xem, nét mệt mỏi uể oải cũng mất đi.
Hiển nhiên là Hoàng hậu nương nương cũng nhận được tin, đã cho gọi thái giám truyền chỉ vào rồi.
Thánh chỉ truyền xong, An tu viên không thể nói rõ tâm trạng của mình là gì. Thánh chỉ của Hoàng thượng là muốn ghi tạc tiểu công chúa trên danh nghĩa Thục phi nương nương tức là chị ruột của nàng, trước đây nàng chỉ sợ chuyện này sẽ xảy ra, mới liên kết với Đức phi tạo ra sự cố “Sinh non”. Thế nhưng không nghĩ đến chuyện này thật sự xảy ra. Có thể thường ngày nàng luôn mong sinh được Hoàng tử nhưng tiểu công chúa này dầu gì cũng là miếng thịt của nàng mà, sao Hoàng thượng có thể ác độc như vậy chứ, chia rẽ mẹ con nàng.
So với tinh thần hoảng hốt của An tu viên thì trong lòng Thục phi nương nương có chút vui mừng.
Tuy rằng không phải là Hoàng tử, thế nhưng đây là đứa bé thứ hai trong cung. Đây còn không phải là đang chứng minh nàng vẫn được cưng chìu đó sao, huống chi, tiểu công chúa còn có quan hệ máu mủ ruột thịt với nàng.
Tuồng hay đã khép màn sau một hồi khua chiêng gõ trống.
Ân Như Tuyết bĩu môi, đột nhiên cảm thấy mình có chút thua thiệt.
Tự mình đòi ra ngoài hít thở không khí, chạy tới đây xem trò vui, kết quả là tự mình thấy không vui, ăn cũng ăn không ngon, còn không bằng ở lại cung Chiêu Nguyệt tự mình vui đùa.
Như Tuyết quyết định, sau này không bao giờ vì người khác mà để bản thân chịu khổ, thật sự là, khổ quá mà, vỗ vỗ bụng, dự định dọn đường về phủ.
Không nghĩ đến lúc này, Đổng bảo lâm đã lâu không gặp lại gọi nàng.
“Như Tuyết tỷ tỷ, muội muội có thể đến cung của tỷ uống chén trà không?”
Như Tuyết nhíu mày, muốn nhìn xem rốt cuộc Đổng bảo lâm đơn thuần ngây thơ này đang muốn làm gì: “Đổng bảo lâm đã có nhã hứng thì theo bản tần đi.”
Trên đường đi, Ân Như Tuyết không nói gì, ngay cả Đổng bảo lâm thường ngày líu ríu cũng trầm mặc, bầu không khí thoạt nhìn rất ngưng trệ, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều không hay biết tình trạng này. Mãi đến khi vào cung Chiêu Nguyệt, Ân Như Tuyết mới phá vỡ không khí trầm mặc.
“Rót cho Đổng bảo lâm một chén trà đi.” Ân Như Tuyết phân phó.
“Đa tạ tỷ tỷ, muội nghe nói trà ở chỗ của tỷ tỷ rất ngon, ngay cả trà ở chỗ Hoàng hậu nương nương cũng kém hơn một chút.” Đổng bảo lâm cũng rất khách khí.
Ân Như Tuyết không nói chuyện, chỉ cười cười, nụ cười lãnh đạm. Nói thật là nàng không biết phải trả lời như thế nào.
Đổng bảo lâm cũng không chú ý, đến khi trà được mang lên, nàng lại nói thêm một câu:
“Tỷ tỷ còn nhớ lúc An tu viên nương nương không cẩn thận bị té suýt chút nữa thì đẻ non không?”
Như Tuyết gật đầu, sau đó bưng tách trà lên, chậm rãi uống một ngụm.
“Tỷ tỷ còn nhớ lúc chuyện đó xảy ra đã liên lụy đến một cung nữ trong cung của tỷ tỷ không?” Đổng bảo lâm nói lời này thì liếc nhìn Hương Thảo đang phục vụ mình.
Hương Thảo rất bình tĩnh, không có biểu hiện gì.
Như Tuyết vẫn gật đầu.
“Tỷ tỷ có muốn biết chuyện là như thế nào không? Nếu như muội nói chuyện này không phải Lưu tỷ tỷ làm thì sao.” Đổng bảo lâm nhẹ giọng.
Như Tuyết nghe nói như thế, mí mắt mới giương lên, nhìn Đổng bảo lâm.