Chương 62
“Tân Thuyên…” Vĩnh Dạ đế giống như đang muốn phân phó.
Tân Thuyên cẩn thận nghe, rất chăm chú, nghe Vĩnh Dạ đế phân phó xong thì lập tức lui xuống làm việc.
Vĩnh Dạ đế vẫn đang đứng ở trước cửa phòng sinh, hai tay nắm chặt thành quyền, thần sắc rất nghiêm trọng.
Hoàng hậu nương nương muốn bước đến khuyên nhủ Hoàng thượng đang đứng trước cửa phòng sinh, nhưng vừa bước lên thì lại thấy có thêm người nữa đến cung Chiêu Nguyệt.
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”
Thì ra là Đức phi, Thục phi và Dung phi – ba vị đang hợp tác giúp đỡ Hoàng hậu nương nương xử lý chuyện trong cung.
Chiếu theo quy cũ mà nói, mấy vị phi tử này so với Hoàng thượng và Hoàng hậu đến muộn hơn một chút, thế nhưng Vĩnh Dạ đế nhìn lướt qua mấy người phi tử xong thì luôn cảm thấy không vừa mắt, muốn bắt bẻ.
Thấy mấy phi tử yêu kiều xinh đẹp xông đến hành lễ với mình thì Vĩnh Dạ đế hừ lạnh một tiếng, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cửa phòng sinh đang đóng chặt.
Mặc dù ba vị Đức phi, Thục phi và Dung phi thấy Hoàng thượng có thái độ không vui với các nàng, nhưng mọi người đều biết người đang nằm trong phòng sinh lúc này chính là đầu quả tim của Hoàng thượng, mọi người cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên.
Một lúc sau đó, các phi tần trong cung đều đến. Bên ngoài phòng sinh cung Chiêu Nguyệt trong nháy mắt đã đầy người. Tuy rằng có rất nhiều phi tần trong hậu cung, nhưng cung Chiêu Nguyệt lại cực kì yên tĩnh, không, phải nói là im lặng như tờ. Nguyên nhân là bởi vì cả người Hoàng thượng đang tỏa ra lãnh khí.
Sau khi Vĩnh Dạ đế nghe thái y ra khỏi phòng sinh báo cáo là Duyệt quý tần nương nương sắp sinh thì tính hình càng nguy cấp hơn, lãnh khí tỏa ra càng lúc càng nồng đậm.
Trước đó còn có người líu ríu trò chuyện, thế nhưng chỉ cần có tiếng trò chuyện thì Vĩnh Dạ đế sẽ đảo mắt liếc nhìn một cái, trừng mắt hắng giọng, giống như là đóng băng trong nháy mắt.
Dần dần, dần dần, mọi người đều hiểu, tâm tình Hoàng thượng đang rất rất không tốt, làm cho mọi người không dám hó hé gì, sợ mình làm cho Thánh nhan nổi giận, đến lúc đó sẽ có lợi cho người khác. Không nói chuyện thì mọi người lại không có gì để làm, cho nên liền trở thành tình huống lặng ngắt như tờ lúc này.
Không khí ngoài phòng sinh quỷ dị vắng vẻ, càng làm cho phòng sinh bị ‘chiếu cố’ nhiều hơn.
Trong phòng sinh, các bà mụ đang chuẩn bị, Tần ma ma đỡ Duyệt quý tần đi lại.
“Tần ma ma, đã được chưa?” Như Tuyết hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
“Nương nương, cố gắn một chút nữa, sản đạo (đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài) của ngài vẫn chưa mở đủ rộng.” Tần ma ma bình tĩnh nói.Như Tuyết không thể làm gì khác là im lặng, tiếp tục cố gắng.
“Tần ma ma, lão nô đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi. Nước nóng cũng đã chuẩn bị rồi.”
Tần ma ma gật đầu, tiếp tục đỡ Như Tuyết đi lại.
“A!” Như Tuyết không nhịn được kêu lên.
“Sản đạo nở rồi.” Bà đỡ thông báo.
Tần ma ma không chút hoang mang sai bảo cung nữ dìu nương nương đến giường, lại bảo bà đỡ chuẩn bị tốt mọi thứ, bắt đầu sinh.
Như Tuyết hét một tiếng, làm cho Vĩnh Dạ đế càng nhíu chặt mày hơn, lốc xoáy trong con ngươi càng dữ dội hơn nữa.
Sau đó, lại là một tiếng hét chói tai, tựa như một dấu hiệu, sau đó, các cung nữ liên tục ra ra vào vào phòng sinh, sắc mặt nghiêm túc, vội vã. Cung nữ bưng từng thau nước nóng vào, lại bê từng thau nước máu loãng ra, ngực Vĩnh Dạ đế lại càng đau hơn.
Tiểu nữ nhân này sợ đau như vậy, bình thường chỉ cần đụng đau một chút thôi cũng đã hô to gọi nhỏ bắt hắn phải dỗ một lúc lâu mới được, bây giờ lại như vậy, hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống nghe nàng kêu đau mà thôi.
Trong lòng Vĩnh Dạ đế đau đớn không thôi.
Trong phòng sinh.
“Nương nương, dùng sức, dùng sức.” Bà đỡ không ngừng cỗ vũ bên tai Như Tuyết.
Như Tuyết cũng dùng hết sức, theo hướng dẫn của bà đỡ bắt đầu dùng sức.
Mặc dù Như Tuyết rất muốn nghe theo lời bà đỡ, thế nhưng thân thể đã dần không còn sức lực, nàng biết mình không làm được.
Tần ma ma thấy thế, giọng nói đầy lo lắng.
“Duyệt chủ tử, cố gắng giữ sức, đợi đến lúc lão nô thông báo hãy dùng sức.”
“Duyệt chủ tử, ngài hãy nghĩ đến tiểu chủ tử trong bụng của người. Người quên rồi sao, ngài vẫn thường nói, muốn nhìn xem tiểu chủ tử lớn lên sẽ như thế nào mà.”
“Duyệt chủ tử, Duyệt chủ tử…”
Như Tuyết nghe được tiếng gọi của Tần ma ma, tuy rằng mí mắt đã rất nặng, nhưng vẫn cố gắng mở to, lên tiếng.
“Đúng vậy.”
Tần ma ma thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bà đỡ, ý bảo các bà tiếp tục đỡ đẻ.
Chẳng bao lâu sau, Như Tuyết lại kiệt sức.
Tần ma ma đành phải nhẫn tâm, tay nhéo mạnh Duyệt quý tần, Như Tuyết mới tỉnh lại.
Tần ma ma nặng nề nói: “Nương nương, ngài phải dùng sức, cố gắng dùng sức sinh tiểu chủ tử ra.”
Như Tuyết gật đầu, bắt đầu phối hợp với bà đỡ.
Tần ma ma xoay người, ra khỏi phòng sinh.
Vĩnh Dạ đế thấy Tần ma ma ra khỏi phòng sinh, không ở đó giúp đỡ, trong lòng có dự cảm bất thường.
“Hoàng thương.” giọng của Tần ma ma tuy rằng trấn tĩnh như trước nhưng Vĩnh Dạ đế đã theo Tần ma ma từ bé, sao có thể không nghe được sự trầm trọng trong lời của bà.“Nói đi.” Vĩnh Dạ đế cũng rất bình tĩnh. Thế nhưng bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặc thành quả đấm để lộ nội tâm không bình tĩnh của hắn.
“Hoàng thượng, lão nô chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.”
Vĩnh Dạ đế gật đầu.
“Cố gắng hết sức, bảo vệ Duyệt quý tần.”
Tần ma ma cũng gật đầu, xoay người trở lại phòng sinh.
Như Tuyết vốn đã kiệt sức, nhưng lúc này, Hệ thống lại lên tiếng.
“Hế thống thông báo, an thai hoàn kí chủ mua đã có tác dụng.”
Như Tuyết đã tỉnh táo lại.
“Sinh, sinh rồi.” Bà đỡ la lên, Tần ma ma thấy hài tử đã sắp ra, khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng đã có chút thả lỏng.
Không biết có phải vì an thai hoàn hay không, mà tinh thần của Như Tuyết lúc này cực kì tốt, thấy Tần ma ma ôm cục cưng của mình, cũng lên tiếng:
“Tần ma ma, mau bế cục cưng lại đây cho ta xem.”
Tất nhiên là Tần ma ma đưa đứa bé đến, chẳng qua khi Tần ma ma nhìn thấy tình hình Duyệt quý tần vừa sinh xong, khuôn mặt luôn tỉnh táo để lộ ra sự kinh hoảng. Nhưng đã bị Tần ma ma che giấu.
“Nương nương, lão nô ra ngoài thông báo tin vui cho Hoàng thượng. Hoàng thượng vẫn còn chờ bên ngoài.” Đợi Như Tuyết nhìn đứa bé xong, Tần ma ma ôm lấy đứa bé nói với nàng.
Như Tuyết gật đầu, muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi thật tốt.
Tần ma ma bước ra cửa phòng sinh, lại xoay người lại nhìn Duyệt quý tần đang nhắm mắt, thấy vẻ mặt nàng hồng nhuận, lại nhớ đến cái gì đó, thở dài.
“Hoàng thượng, nương nương sinh hạ một tiểu hoàng tử.”
Vĩnh Dạ đế nghe Tần ma ma báo tin vui xong, không nhìn đến đứa bé, trái lại cực kì nghiêm túc hỏi một câu:
“Mẹ con bình an?”
“Mẹ tròn con vuông.” Tần ma ma trả lời.
Nhưng mà Vĩnh Dạ đế đã buông lỏng tâm tư lại không cảm giác được lời nói của Tần ma ma còn có ý gì đó.
Vĩnh Dạ đế ôm con trai vào lòng, cẩn thận quan sát một chút, cười lanh lảnh.
“Con trai đầu tiên của trẫm, con trai duy nhất của trẫm.”
Mặc dù Vĩnh Dạ đế không nói sai gì cả, nhưng trong lòng các phi tần ở đây đều không nhịn được mà chua chát. Ngay cả Hoàng hậu luôn đoan trang hào phóng cũng không cười nổi.
Còn phải nói đến hai người duy nhất đã sinh con gái cho Hoàng thượng là Đức phi và An tu viên.
Trong lòng Đức phi cực kì phức tạp, nàng biết mình có một địa vị nhất định trong hậu cung nhưng giờ lại bị cướp mất. Trưởng công chúa tuy rằng quý giá, thế nhưng chỉ cần có Hoàng tử, thì trưởng công chúa sẽ không còn giá trị gì nữa.
Trong lòng An tu viên còn oán hận hơn, cùng là người sinh con nối dòng cho Hoàng thượng. Nhưng mà mình lại không có tương lai tươi đẹp như kẻ khác.
Cũng là con nối dòng của Hoàng thượng, lại không giống nhau. Một người thì không ai quan tâm, một người thì được sủng ái. Đây là sao chứ?
Mặc kệ các phi tần có phản ứng gì, đối với Vĩnh Dạ đế mà nói, hắn cảm giác được một loại vui mừng, không phải bởi vì chỉ vui mừng vì đứa bé, mà còn vì đây là cốt nhục của hắn và Như Tuyết, là nữ nhân mà hắn yêu thương nhất sinh cho hắn.
Vĩnh Dạ đế rất muốn gặp được nữ nhân đã sinh con trai cho hắn. Đương nhiên Vĩnh Dạ đế nghĩ là làm, hành động ngay lập tức, vội vã chạy vào phòng sinh.
Hoàng hậu nương nương hiểu rõ quy củ, lên tiếng ngăn cản:
“Hoàng thượng, Duyệt quý tần vừa sinh Hoàng tử, trong phòng sinh huyết khí rất nặng, ngài không nên vào.”
Vĩnh Dạ đế liếc nàng một cái, giọng nói có chút tự tiếu phi tiếu:
“Duyệt quý tần sinh hạ Hoàng tử cho trẫm, trẫm vào thăm nàng cũng là chuyện nên làm.”
Vĩnh Dạ đế nói xong, cũng không nhiều lời, đi vào phòng sinh.
Hoàng thượng đã vào phòng sinh, Hoàng hậu nương nương cũng đã đi rồi, phi tần ở đại sảnh cũng không còn gì để nghe ngóng, tất nhiên cũng giải tán. Chỉ là cuối cùng vẫn còn người đầu tiên đến cung Chiêu Nguyệt ở lại – Lý tiệp dư.
Lý tiệp dư sắc mặt rất xấu, trắng bệch.
Nàng biết mình đã rơi vào xoáy nước rồi. Nàng cảm giác được có một bàn tay đang điều khiển tất cả mọi thứ, bao gồm cả nàng, bao gồm cả chuyện Duyệt quý tần sinh non hôm nay.
Lý tiệp dư cũng không thể trở về Tây Dạng các của mình, mà đến Tây Cảnh các của Hàn tiệp dư.
“Hàn tỷ tỷ.” Lý tiệp dư khủng hoảng.
“Sao vậy?” Hàn tiệp dư nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Lý tiệp dư mới chú ý đến Hàn tiệp dư đang nằm trên giường
“Hàn tỷ tỷ, tỷ không khỏe sao? Chẳng trách hôm nay ta không thấy tỷ ở cung Chiêu Nguyệt.”
“Chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi.” Hàn tiệp dư nói xong, cầm lấy khăn tay che miệng ho khan.
Lý tiệp dư cũng không quan tâm đến, gật đầu, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay cho Hàn tiệp dư nghe. Lý tiệp dư vừa nghe vừa ho khan.
“Hàn tỷ tỷ, hôm nay Duyệt quý tần xảy ra chuyện khi gặp ta, làm sao bây giờ, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ta đâu.”
Hàn tiệp dư che đậy tia sáng vừa lóe lên trong mắt.
“Không sao đâu, chuyện không liên quan đến muội, Hoàng thượng anh minh, sẽ không để ngươi chịu hàm oan đâu.”