Sủng Phi

Chương 100: Chương 100: Báo cho biết.




Editor: Linh

Đã mấy ngày Triệu Hữu Đường vẫn không lâm triều, chỉ kêu quan viên có việc thì dâng tấuchương, đợi hắn khỏi hẳn sẽ phê duyệt, đồng thời cũng đến thời gian Triệu Hữu Trinh thành hôn.

Hoàng thượng giao cho Phương Yên lo liệu, có chút ý lấy công chuộc tội.

Phương Yên lần trước được Hoàng thái hậu gõ, dạo này đóng cửa suy nghĩ, hôm qua còn đi Càn Thanh cung thăm Triệu Hữu Đường, có điều hai người thật sự không có gì để nói.

Ở trong mắt Phương Yên, nàng ta có thể lùi một bước, nhưng muốn nàng ta xin lỗi về việc của Phùng Quý phi là tuyệt không có khả năng, cho nên quan hệ của hai người cũng không có tiến triển gì.

Nhưng hôn sự của Triệu Hữu Trinh, Phương Yên vẫn lo liệu chu đáo, nên có đều không thiếu, còn phái ngự trù qua phủ Tĩnh vương nấu 20 bàn tiệc. Tuy khách nhân không tính nhiều, nhưng đều là trọng đầu, Trần gia – Thái hoàng thái hậu nương gia, Giang gia – Hoàng thái hậu nương gia đều có người đến, bao gồm của Phương gia, còn có thân bằng hảo hữu bên nhà gái, một ít tôn thất đi gần, phủ Trưởng công chúa Vĩnh gia.

Cho nên cuộc hôn sự này mặc dù không tính quá long trọng, nhưng vẫn có ảnh hưởng không nhỏ trong Kinh thành và văn võ bá quan.

Dù sao đây là người thứ nhất từ khi khai quốc đến nay có phiên vương ở lại Kinh thành, không thể không nói đây là một thay đổi không nhỏ, đối tương lai không thể nghi ngờ cũng là một ảnh hưởng to lớn.

Nhưng kết quả như thế nào, ai cũng không dám kết luận trước.

Ngày hôm sau, Triệu Thừa Diễn nghe giảng trở về, nói với Phùng Liên Dung: “Trên đường gặp được Tứ hoàng thúc, thúc nói hôm qua Tam hoàng thúc thành thân, thúc ấy vốn định mang còn cùng đi.”

Phùng Liên Dung cười nói: “Vốn con là nên đi, chỉ là con tuổi còn nhỏ, bọn họ đều là người lớn, ngồi cùng nhau con cũng không thể uống rượu.”

Triệu Thừa Diễ gật gật đầu.

Phùng Liên Dung hỏi: “Tứ điện hạ còn nói gì khác không?”

Triệu Thừa Diễn nghĩ nghĩ: “Hình như còn nói tẩu tử gì đó, thấy không cao hứng lắm.” Hắn ngừng một chút, “Nói là không dễ nhìn, mẫu phi, tẩu tử là nương tử của Tam Hoàng thúc ạ?”

Phùng Liên Dung nghĩ đến lời Triệu Hữu Đường nói, có chút muốn cười, xem ra Triệu Hữu Trinh thích, Triệu Hữu Ngô khẳng định không thích, như vậy thê tử tương lai của hắn có lẽ là phải trắng, phải yểu điệu rồi.

Hai người đang nói, Càn Thanh cung phái người đến mời nàng đi qua.

Phùng Liên Dung vội hỏi: “Hoàng thượng đã khỏe chưa?”

Tiểu hoàng môn nói: “Vẫn chưa, còn đang uống thuốc, Hoàng thượng nói mời Quý phi nương nương đi qua cùng nhau dùng bữa.”

Nếu đã vẫn còn chưa khỏi hẳn, Phùng Liên Dung cũng không dám mang bọn nhỏ đi qua, nàng là người lớn, không dễ dàng bị lây, nhưng trẻ con thì chưa chắc, liền chỉ dặn Chung ma ma chiếu cố tốt ba đứa nhỏ.

Nàng lập tức đi cùng tiểu hoàng môn.

Triệu Hữu Đường lúc này đang dựa người vào cạnh giường, trên án kỷ bên giường đặt một chồng tấu chương, Phùng Liên Dung vừa vào liền thấy, nhịn không được lên tiếng: “Sao Hoàng thượng lại không nghỉ ngơi còn xem cái này nữa!”

“Rảnh rỗi không có việc gì làm.” Triệu Hữu Đường nói: “Không phải là gọi nàng tới sao.”

Phùng Liên Dung ngồi xuống đầu giường, lấy tấu chương ra khỏi tay hắn: “Dù rảnh cũng không thể bị mệt, xem tấu chương hao tổn tinh thần lắm, nhóm thần tử đó nhất định là lại ra đề khó với Hoàng thượng rồi.”

Triệu Hữu Đường cười rộ lên: “Nói rất đúng, chỉ mới mấy ngày mà bên này hạn hán, bên kia tham ô, không có một ngày được an ổn.”

“Cho nên Hoàng thượng mới phải bảo trọng long thể, Cảnh quốc cao thấp bao nhiêu việc đều cần Hoàng thượng phải quan tâm đến.” Nàng đặt tay lên trán Triệu Hữu Đường, cười nói: “may là không còn nóng nữa.”

“Thật ra Trẫm cảm thấy khỏe rồi, là do đám thái y đáng ghét kia, thế nào cũng bắt trẫm phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày.” Triệu Hữu Đường đột nhiên kéo Phùng Liên Dung qua, “Cởi giày ra đi lên, chỉ trông chờ vào nàng giải buồn thôi.”

Mặt Phùng Liên Dung lập tức đỏ lên, e lệ nói: “như vậy, như vậy không tốt lắm đâu.”

Triệu Hữu Đường thấy nàng hiểu sai, mặc dù hắn không phải bệnh nặng mới khỏi, nhưng cả năm không bị bệnh, cũng không phải sẽ không đến một lần nữa, hắn cũng không muốn lại nằm trên giường, chế nhạo nói: “Chơi cờ có gì không tốt, nàng nói Trẫm nghe nào.”

“Chơi cờ?” Phùng Liên Dung trợn tròn mắt.

“Chính là chơi cờ.” Triệu Hữu Đường tay dài, với tay lấy bàn cờ, quân cờ bày ra giữa giường, cười nhìn nàng nói: “Vừa rồi nàng nghĩ gì vậy?”

Phùng Liên Dung đỏ mặt nói: “Không có, có thể nghĩ cái gì.” Chạy nhanh cởi giày trèo lên.

Triệu Hữu Đường lại bắt lấy tay nàng, tay kia thì vòng qua, thật sự ôm ghì nàng vào trong ngực.

Mùi hương trên người hắn lấp đầy mũi nàng.

Cũng không biết có phải mới tắm xong hay không, thay áo lót khác, đặc biệt tươi mát, Phùng Liên Dung khẽ ngửi, có chút giống như mùi hoa lan, lại như có chút hương bồ kết.

Thấy nàng như chó con, Triệu Hữu Đường buồn cười: “Dễ ngửi không?”

“Có, thật muốn cắn một miếng.” Phùng Liên Dung trêu ghẹo.

“Cắn thì dễ thôi.” Hắn nâng cằm nàng lên, cúi đầu cắn một cái lên miệng nàng, “Ừ, ăn rất ngon, hôm nay dính đường.”

Phùng Liên Dung phì cười, coi miệng là đường nữa, nàng cũng dán lên liếm bờ môi hắn: “Cái này cũng ngon, non mềm như đậu hũ vậy.”

Bị đầu lưỡi mềm mại của nàng chạm vào, như là lông chim gãi vào lòng hắn, con ngươi Triệu Hữu Đường thêm sâu, giọng hơi khàn nói: “Vậy nếm thử bên trong xem.”

Hắn áp xuống hung hăng hôn nàng.

Qua một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, quyết đoán nói: “Chơi cờ.”

Phùng Liên Dung lén cười, cũng nhanh chóng ngồi xuống đối diện.

Hai người chơi sáu bàn, Phùng Liên Dung khó lắm mới thắng được một bàn, cũng không biết có phải hắn thấy nàng đáng thương mà nhường không, dù sao thì Phùng Liên Dung phát hiện hắn hơi đong đưa bên dưới.

Nàng hơi có chút áy náy, xem sách dạy đánh cờ mấy năm mà vẫn rối tinh rối mù, chính mình quả là đã cô phụ hắn rồi.

Có điều Triệu Hữu Đường cũng không thèm để ý, vốn là giải buồn, hắn chỉ chỉ quân cờ trên bàn: “Thu lại đi.”

Phùng Liên Dung quỳ thu lại, đặt lên án kỷ.

Triệu Hữu Đường dựa vào đầu giường, tiếp tục xem tấu chương, Phùng Liên Dung không việc để làm, nằm bên cạnh hắn, chốc thì nhìn mặt hắn, chốc lại tựa đầu vào ngựa hắn cọ cọ, kết quả bị nàng phát hiện hôm nay hắn mặc áo lót tự nàng làm, vạt áo thêu là đồ án tứ quân tử..

Trong lòng nàng ngọt ngào, thầm nghĩ rảnh lại làm cho hắn mấy bộ.

Triệu Hữu Đường đột nhiên sờ sờ đầu nàng, hỏi: “Nàng thật cảm thấy ca ca nàng không tệ?”

“Đúng vậy.” Phùng Liên Dung không một chút do dự, “Ca ca của thiếp thân, trong bất cứ người nào đều là tốt nhất, chẳng lẽ Hoàng thượng không phát hiện ca ca rất có khả năng?”

Là người nhà của Phùng Liên Dung, Triệu Hữu Đường quả thật chú ý rất nhiều, theo ý hắn, Phùng Mạnh An dù còn hơi trẻ, nhưng ngắn ngủi mấy năm đã lộ ra tài cán phi phàm. Hắn hỏi Phùng Liên Dung cũng là bởi vì Phùng Mạnh An dâng một tấu chương, chỉ ra vấn đề của Hà Dịch, còn có ý tự đề cử mình.

Hay là tìm cho Hà Dịch một phó thủ?

Hắn nghĩ nghĩ, đặt tấu chương xuống, nói với Phùng Liên Dung: “Qua hai ngày nữa Trẫm muốn gặp ca ca nàng một lần.”

Phùng Liên Dung tự nhiên quan tâm, vội hỏi vì sao.

“Làm việc cho Trẫm, đến hôm đó nàng có muốn gặp không?”

Phùng Liên Dung cầu còn không được: “Đương nhiên, Hoàng thượng đồng ý ạ?”

Triệu Hữu Đường cười nói: “Không đồng ý thì không hỏi, về sau hàng năm Trung thu, năm mới đều chuẩn cho người nhà nàng vào cung một lần, xem như Trẫm thưởng cho nàng.”

Phùng Liên Dung bị tin vui đến đột nhiên này đập cho ngây ngốc, một năm có thể gặp hai lần, đó là hoàn toàn vượt quá mong đợi của nàng, nàng nhào lên ôm cổ hắn nói: “Cám ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

Triệu Hữu Đường cười lên ha ha, bóp bóp mặt nàng: “Thật sự vui đến vậy à?”

“Vui!” Phùng Liên Dung nói: “Nhưng vì sao lại muốn thưởng cho thiếp thân?”

Nàng không hiểu, thầm nghĩ chính mình hình như cũng không lập công lớn gì, chỉ sinh con, đó cũng là chuyện của mấy tháng trước rồi.

Triệu Hữu Đường nói: “Cần gì làm gì cũng phải có lý do, Trẫm muốn thưởng thì thưởng.”

Phùng Liên Dung nghĩ, quả nhiên là Hoàng đế có khác, cái gì cũng tùy thuộc vào cảm xúc của hắn.

Nàng nhào lên, hung hăng hôn hắn một cái.

Ba ngày sau, Triệu Hữu Đường bắt đầu lâm triều lại, hôm nay triệu Phùng Mạnh An đến Càn Thanh cung.

Triệu Hữu Đường nói: “Trẫm đã xem qua tấu chương, cảm thấy có thể làm, có điều ngươi thật sự có dũng khí vậy ạ? Hà Dịch người này không dễ ở chung, còn nữa, việc thanh tra đất đai nhiều chướng ngại, Ngô đại nhân cũng đã chủ động từ quan.”

Phùng Mạnh An nói: “Trong lòng thần có tính toán, nhưng chỉ nói thôi thì mãi không nhìn ra được.”

Triệu Hữu Đường cười cười: “Cũng phải, ngày mai ngươi liền khởi hành đi Ninh Huyện đi.”

Ninh Huyện ruộng tốt vạn khoảnh, ở đây có được điền trang đa số đều là hoàng thân quốc thích, Hà Dịch chính là bị ngăn trở ở chỗ này, mấy tháng không có tiến triển.

Phùng Mạnh An lĩnh mệnh.

Triệu Hữu Đường lại chuẩn cho hắn đi gặp Phùng Liên Dung.

Phùng Liên Dung nhìn thấy ca ca lập tức kéo hắn nói chuyện, hỏi đều là chuyện nhà, Phùng Mạnh An nhất nhất đáp, lại thấy nàng vẫn là dáng vẻ ngày trước, không hề có thần sắc tiều tụy, trong lòng cũng an tâm.

“Hoàng thượng muốn ca ca đi làm việc gì vậy?” Phùng Liên Dung tò mò.

“Việc của Hộ bộ, muội yên tâm, ta đi, dễ như trở bàn tay.

Phùng Liên Dung phì cười, lúc không có phụ thân, ca ca luôn rất cuồng ngạo, hắn là người đặc biệt tự tin, nhưng có phụ thân ở, sẽ nói hắn như vậy là không tốt, cho nên ca ca cũng không lộ ra thực lực thật.

Nhưng Phùng Liên Dung rất hiểu hắn, cũng tin tưởng hắn có thể làm tốt.

Hai huynh muội nói chuyện được một lát, Phùng Liên Dung kêu Bảo Lan đi lấy ít vải ra đưa Phùng Mạnh An mang về, làm cho mẫu thân, đại tẩu mấy bộ quần áo, Phùng Mạnh An cũng không từ chối, cầm rồi cáo từ.

Hoàng Ích Tam thấy hắn đi, bước nhanh tiến lên muốn đích thân tiễn hắn.

Hai người đi ra cửa điện, Phùng Mạnh An nghiêng đầu nhìn hắn: “Hoàng công công là có chuyện muốn nói?”

Hoàng Ích Tam nở nụ cười, khen nói: “Phùng đại nhân quả nhiên là người thông minh.”

Phùng Mạnh An khóe miệng hơi nhếch, lại lập tức nghiêm túc nó: “Là muội muội ta có việc?”

Hoàng Ích Tam gật gật đầu: “Khoảng thời gian trước Hoàng hậu nương nương tìm cớ bắt nương nương quỳ trên đường, may mắn Hoàng thượng đến kịp, bằng không không biết sẽ thế nào nữa. Nô tài nghĩ nương nương nhất định sẽ không nói với Phùng đại nhân, thế nên mới nhắc đến.”

Chân mày Phùng Mạnh An cau lại.

Hắn trầm ngâm nửa khắc: “Cám ơn Hoàng công công báo cho biết.”

Hoàng Ích Tam cười nói: “Nô tài cũng là vì tốt cho nương nương.”

Phùng Mạnh An nhìn hắn một cái, chân thành nói: “Sau này vẫn mong Hoàng công công chiếu cố tốt nương nương, muội muội này của ta trời sinh đơn thuần, bên cạnh có người như Hoàng công công, không thể tốt hơn.”

Hoàng Ích Tam nhanh chóng nói không dám.

Phùng Mạnh An xoay người bước đi.

Đến ngoài cung, hắn mới quay đầu nhìn cửa cung một cái, trong đầu không khỏi có chút cân nhắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.