Sủng Phi

Chương 104: Chương 104: Bồi đọc.




Editor: Linh.

Muộn như vậy, có thể thấy được bệnh cũng không nhẹ.

Phùng Liên Dung nhanh chóng đứng lên, giúp Triệu Hữu Đường mặc quần áo.

Triệu Hữu Đường xuống giường nói: “Nàng ngủ trước đi, Trẫm đi xem.”

Hắn mặc áo khoác vào, sải bước bước đi.

Trong Khôn Ninh cung, Phương Yên đang khác.

Triệu Hữu Đường đi vào hỏi: “Sao lại thế này?”

Phương Yên nức nở nói: “Vốn đang tốt, không biết sao lại làm ác mộng, gọi tỉnh, thiếp thân sờ trán thì thấy nóng rát, người cũng nóng không nhẹ.” Sắc mặt nàng ta trắng bệch, đứa nhỏ này là mạng của nàng ta.

Không có người khác đều có thể , chỉ riêng đứa nhỏ này là không được.

Sắc mặt Triệu Hữu Đường cũng trầm xuống, vỗ vỗ bờ vai nàng ta, trấn an nói: “Nàng đừng sốt ruột, trán nóng, nhất định là bị cảm nóng, Trẫm lần trước cũng vậy, Thái y nhất định sẽ trị khỏi.”

Phương Yên lúc này đã sắp không trụ được, cả người ngã vào trong lòng Triệu Hữu Đường, lau nước mắt nói: “Thiếp thân chỉ có một đứa con này, Hoàng thượng, nếu hắn xảy ra chuyện gì, thiếp thân cũng không sống nổi. Hoàng thượng, ngài nhất định phải để Thái y cứu sống hắn!”

Triệu Hữu Đường thấy nàng ta như thế, cũng không đẩy ra, đứng yên để nàng ta dựa vào.

Qua một lát, Chu thái y đi ra hắn mới để Phương Yên đứng thẳng.

“Rốt cục là bị sao?” Triệu Hữu Đường hỏi.

Chu thái y đầu tiên là quỳ xuống rồi mới nói: “Là cảm nóng, chỉ là lần này đến quá nhanh, cũng mạnh cho nên Thái tử vẫn còn mơ màng.”

“Có thể trị khỏi sao?”

Chu thái y nói: “Hẳn là có thể trị khỏi.”

“Cái gì gọi là hẳn là!” Triệu Hữu Đường tức giận nói: “Chỉ là một bệnh nhỏ, ngươi còn do dự?”

Chu thái y vội nói: “Hạ thần nhất định có thể trị khỏi.”

Chủ tử đã muốn nghe những lời này, vậy thì nói, dù sao trị không khỏi, đầu cũng không còn.

Chu thái y sớm đã có giác ngộ, thái y như bọn họ xem trong phần đông đại phu thì rất là vẻ vang, thật ra thời thời khắc khắc đều phải lo lắng đề phòng, động một tí là không còn mạng. Ông từng tuổi này, coi như vận khí tốt, còn có gì phải sợ.

Chu thái y kê đơn thuốc gọi người đi Ngự thiện phòng sắc thuốc.

Triệu Hữu Đường vào xem Triệu Thừa Dục, trở lại chính điện hỏi Phương Yên: “Lúc dẫn về không phải là còn rất tốt sao? Cũng kêu thái y xem qua, sao đột nhiên lại sinh bệnh?”

Phương Yên mắt đỏ hồng nói: “Thiếp thân cũng không biết, hỏi cung nhân hầu hạ, đánh rồi cũng không nói không biết, thiếp thân nghĩ nhất định là bị dọa, trẻ nhỏ nhát gan, có lẽ do vậy nên dễ bị bệnh.”

Triệu Hữu Đường lại gọi Chu thái y đến hỏi.

Chu thái y nói: “Đúng là có khả năng này, dù sao Thái tử điện hạ cũng vẫn còn nhỏ.”

Triệu Hữu Đường lại bảo ông lui ra.

Phương Yên áy náy nói: “Là thiếp thân không chiếu cố tốt Thừa Dục, sớm biết vậy, thiếp thân nên một bước không rời.”

“Đúng là lỗi của nàng!” Triệu Hữu Đường lạnh mặt nói, “Thừa Diễn và Thừa Dục cùng nhau học ở Xuân Huy các, cũng nhận đến kinh hách, vì sao không sinh bệnh? Đó là bình thường nàng quá nuông chiều, nuôi hắn thân thể cũng không tốt, nàng tự kiểm điểm đi.”

Phương Yên vốn đang thương tâm, lại nghe hắn nhắc tới Thừa Diễn, một hơi kém chút không lên nổi, đưa tay lên đỡ ngực.

Triệu Hữu Đường thấy nàng ta như thế, sắc mặt dịu xuống nói: “Có điều nàng cũng là không có kinh nghiệm, không có ai ngay từ đầu đã biết làm nương, nàng cũng đừng sốt ruột, Chu thái y cũng nói trị khỏi.”

Phương Yên im lặng.

Thật ra Triệu Thừa Dục cũng không phải bị bệnh nặng gì, chính là vì tuổi còn nhỏ, sau này bệnh phát nặng, cũng không thể kéo, bằng không đầu sẽ nóng hỏng (cũng giống như trẻ con sốt trên 40 độ sẽ biến ngốc ấy). Điều này cũng khiến Chu thái y cảm thấy khó có thể giải quyết, có điều ông nhiều kinh nghiệm, cả đời không biết đã trị qua bao nhiêu chứng bệnh, lần này cũng thuận lợi.

Chỉ là hơi mất chút thời gian.

Triệu Hữu Đường cũng không đi, ngồi đó đợi, thỉnh thoảng đi xem Triệu Thừa Dục.

Khi hắn nhìn nhi tử, sắc mặt cực kỳ ôn hòa, cũng nguyện ý dành thời gian cho hắn, Phương Yên chăm chú nhìn hắn, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.

Cũng không biết đã có bao lâu, hắn không có ở lại Khôn Ninh cung. Có đôi khi nàng ta còn cảm thấy chính mình không còn là thê tử của hắn, mà chỉ là một Hoàng hậu mà thôi. Nàng ta mỗi ngày đều lẻ bóng một mình, trừ nhóm nô tì ra, ai sẽ đối nàng ta hỏi han ân cần?

Hôm nay sau động đất, hắn cũng đi nghỉ ở Diên Kỳ cung.

Có lẽ, ở trong lòng hắn, Phùng Liên Dung mới là thê tử của hắn đi?

Phương Yên cũng không biết có phải là đã đau lòng đến cùng cực hay không, lúc này thế nhưng không cảm thấy tức giận, chỉ là bi thương nói không nên lời. Vừa rồi cũng không biết nếu người bị bệnh là nàng ta, lại nói cho hắn biết, hắn có đến hay không?

Nàng ta thở dài, may mắn mình còn có nhi tử.

Lúc này Chu thái y đi qua báo tin vui: “Điện hạ hạ sốt rồi.”

Phương Yên vội vàng đưa tay lên sờ, quả nhiên trán Triệu Thừa Dục đã không nóng như vừa nãy, nàng ta cuối cùng yên lòng.

Triệu Hữu Đường nói: “Chu thái y ngươi cũng mệt nhọc rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Lại thưởng cho Chu thái y.

Chu thái y tạ ơn sau đó cáo từ rời khỏi.

Triệu Thừa Dục tuy đã đỡ hơn, nhưng do người bị bệnh nên đặc biệt suy yếu, rất nhanh lại ngủ.

Phương Yên cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con, vạn phần trìu mến.

Triệu Hữu Đường nhìn nàng, chỉ thấy dưới ánh nến, gương mặt nàng vẫn rất trẻ, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo mấy phần ôn nhu. Nhớ năm đó khi nàng gả cho hắn, cũng không làm hắn không thích như vậy. Hắn cũng từng cho rằng bản thân có lẽ sẽ chậm rãi thích nàng, hai người là một đôi phu thê cử án tề mi.

Nhưng kết quả không như ý.

Vào một khắc này, hắn cũng có chút ảm đạm.

Phương Yên đắp lại chăn cho Triệu Thừa Dục, quay đầu nhìn Triệu Hữu Đường nói: “Hoàng thượng cũng nên nghỉ ngơi, sáng mai sợ là sẽ có rất nhiều chuyện phải xử lí.”

Triệu Hữu Đường gật gật đầu.

Phương Yên thấy hắn muốn đi, do dự một lát mới nói: “Hiện trời đã rất tối, Hoàng thượng hay là nghỉ ở đây đi, đỡ phải trở về trên đường gặp gió.”

Bước chân Triệu Hữu Đường hơi dừng lại.

Phương Yên giữa lông mày hiện chút vui vẻ, cho rằng hắn sẽ ở lại.

Nhưng qua một lát hắn vẫn nói: “Không cần, nàng đi nghỉ sớm đi.”

Hắn đi về phía trước.

Ban đêm gió lạnh thổi vào, như là nước lạnh dội xuống người Phương Yên.

Triệu Hữu Đường đi đến ngoài điện, mới dừng chân.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên trời, hơi thở dài.

Có một số việc đi qua chính là đi qua, mặc dù hắn muốn giữ lại, nhưng hình như cũng không làm được nữa.

Nghiêm Chính ở phía sau hỏi: “Hoàng thượng muốn về đâu ạ.”

“Đi Càn Thanh cung đi.” Đã muộn thế này, hắn cũng không muốn đánh thức Phùng Liên Dung, nhưng vẫn phái Đường Quý Lượng đến Diên Kỳ cung xem. Dù sao nàng biết chuyện này, nếu đã ngủ thì thôi, nếu chưa ngủ cũng báo cho một tiếng.

Đường Quý Lượng đi rồi quay lại.

Triệu Hữu Đường đang ở thư phòng uống trà nóng.

“Hồi Hoàng thượng, Quý phi nương nương vẫn chưa ngủ, nói với nô tài, Hoàng thượng nên đi nghỉ ngơi sớm, đừng nghĩ rằng đã muộn rồi liền phê tấu chương một lát, lát sau vừa vặn vào triều.” Hắn ngừng một chút, hơi có ý cười, “Nương nương nói khẳng định sẽ gục xuống bàn ngủ.”

Triệu Hữu Đường cười rộ lên, nàng thật sự là càng ngày càng hiểu hắn.

“Thôi, đi ngủ đi.” Hắn đứng dậy đi và phòng trong.

Đúng như Phùng Liên Dung dự đoán, hắn thấy giống như không sai, kết quả vừa đặt đầu lên gối liền ngủ, thẳng đến trời sáng mới tỉnh lại, bỏ lỡ luôn cả thời gian lâm triều.

Triệu Hữu Đường tỉnh dậy không khỏi mắng Nghiêm Chính một chút.

Nghiêm Chính cũng cam chịu.

Làm nô tài, còn có thể không suy nghĩ cho chủ tử sao, đừng tưởng rằng bản thân còn trẻ là có thê xằng bậy, thân là Hoàng đế, thân thể là quan trọng nhất. Nghiêm Chính cảm thấy chủ từ nhà mình phải sống càng ngày càng tốt, cho nên buổi sáng không đánh thức hắn.

Nhưng Triệu Hữu Đường tuy không lâm triều, vẫn gọi mấy vị đại thần vào Càn Thanh cung thương nghị đại sự.

Bận vậy cũng không quên chuyện của Phùng Liên Dung, phái người qua Phùng gia xem.

Phùng Liên Dung biết nhà mình không có việc gì, cuối cùng cũng yên tâm.

Nhớ tới Triệu Hữu Đường nói, gọi Triệu Thừa Diễn đến.

Triệu Thừa Diễn quả nhiên không có một chút không nỡ, trực tiếp lấy hòm ra, nói dùng để cứu người. Phùng Liên Dung tương đối đắc ý, phái Hoàng Ích Tam xem tình huống mang đến đưa cho Triệu Hữu Đường.

Hoàng Ích Tam ở bên ngoài chờ, Nghiêm Chính nói được, hắn mới cầm vào.

Triệu Hữu Đường vừa thấy liền cười.

Đứa con lớn này của hắn đúng là có một tấm lòng tốt, gia sản cũng không cần, cũng được, vậy liền thành toàn hắn, hắn lấy trợ cấp cho dân chạy nạn.

Phương Yên thì đang xem danh sách các vật bị hỏng của các cung đưa đến, do Tri Họa đã chết, bên dưới Tri Thu liền làm đại cung nữa. Ngày thường bên cạnh nàng ta không cần nhiều người lắm, trừ Lý ma ma và hai đại cung nữ khác, những người khác đều ở bên ngoài chờ.

Tri Thu đưa danh sách của Phùng Liên Dung qua: “Nương nương, đây là của Diên Kỳ cung.”

Nàng biết chủ tử mình luôn rất chú ý Phùng Quý phi.

Phùng Liên Dung nhìn lướt qua, chỉ thấy cả giấy đều vật, đương nhiên là có chút tức giận.

Ai bảo Phùng Liên Dung được sủng ái như vậy, trong Diên Kỳ cung tất cả đều là đồ tốt, nhưng cố tình thân phận nàng là Quý phi, chỉ thấp hơn nàng ta một đầu, không tốt nói nhiều.

“Giống như nơi khác, có đều đưa qua, cái khác tạm thời nhớ kỹ.” Phương Yên giọng điệu nhàn nhạt.

Tri Thu ứng một tiếng.

Đã nhiều ngày, do Lý đại nhân nghỉ ngơi, Triệu Thừa Dục lại mới khỏi hẳn nên Xuân Huy các không mở cửa học. Triệu Thừa Diễn tự nhiên là cũng không đi, chỉ ở nhà chơi với Triệu Thừa Mô.

Phùng Liên Dung rảnh rỗi không việc làm làm áo lót cho Triệu Hữu Đường.

Đại Lý ở ngoài nói: “Đồ bổ sung ở bên ngoài.”

Chung ma ma nói: “Vậy còn không mau mang vào.”

Đại Lý nhanh chóng bước đi.

Chung ma ma nghĩ, trong cung này những đồ gì bị hỏng phải nhớ, nhận được cái gì cũng phải nhớ, bằng không ở giữa rơi hỏng cái gì cũng phải tự mình bỏ tiền ra. Bà dẫn theo Châu Lan ra sân, thấy cái gì liền nhớ.

Qua một lát, đồ đưa xong.

Chung ma ma giật mình: “Chỉ có ít như vậy?”

Cung này đồ bị hỏng rất nhiều mà, chỉ một chút này sao bù được một phần mười.

Tiểu hoàng môn khuâ vác cười nói: “Không liên quan đến chúng nô tài, chúng ta tài chỉ biết mang qua đây, đây đều là Hoàng hậu nương nương phân phó.” Bọn họ cũng không dám đắc tội với người, nhất là Diên Kỳ cung, cho nên thái độ rất tốt, “Nếu có thiếu cái gì, ma ma ngài lại báo lên, nói rõ nguyên nhân ra.”

Chung ma ma nhăn mày nói: “Vì sao còn phải báo lại lần nữa? Lần trước đã viết danh sách rõ ràng rồi!”

Tiểu hoàng môn chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Ma ma, nô tài liền nói thật cho ngài nghe vậy, nghe nói là Hoàng thái hậu nói, trong cung không thể quá mức xa xỉ, cho nên các cung điện chỉ được bổ sung một ít, không thể bổ sung toàn bộ.”

Chung ma ma khóe miệng giật giật, do nhắc đến Hoàng thái hậu, bà cũng không dám lắm miệng, quay đầu liền trở về.

Phương Yên lôi Hoàng thái hậu ra làm cớ thế nào chủ tử nhà mình cũng không sợ, còn có Hoàng thượng mà, chờ hết bận, xem nàng ta có dám không bổ sung đầy đủ không.

Hôm đó Vĩnh Gia Trưởng công chúa mang hai đứa nhỏ vào cung vấn an Hoàng thái hậu. Hoàng thái hậu cười nói: “Ta rất tốt, có thể có cái gì, ngươi đây là lo lắng linh tinh.” Bà nhìn hai đứa cháu ngoại, “Đều là đã tiểu tú tài rồi, năm sau xem có đứa nhảo khảo được cử nhân không.”

Vĩnh Gia khá là kiêu ngạo: “Sợ là không khó.”

“Ngươi đó, không khiêm tốn chút nào hết.”

Nương con hai người đang nói chuyện thì Phương Yên đến.

Phương Yên làm con dâu xem như hiếu thuận, nên thỉnh an chưa bao giờ kéo xuống, nhìn thấy Vĩnh Gia cũng rất cao hứng: “Hoàng tỷ đến rồi.” Lại nhìn hai đứa nhỏ, “Bộ dạng thật tốt, càng nhìn càng thấy giống Hoàng tỷ.”

Vĩnh Gia cười nói: “Sao không dẫn Thừa Dục đến.”

“Ở Xuân Huy các học, mới nghỉ mấy ngày lại đi nghe giảng bài rồi.” Phương Yên kể khổ, “Thật sự hắn bị mệt.”

Vĩnh Gia nói: “Lý đại nhân giảng bài rất tốt mà, hai đứa con của ta muốn nghe còn không được, ngươi lại sợ Thừa Dục mệt. Hắn chính là Thái tử, không học nhiều sao được.”

“Đúng vậy.” Hoàng thái hậu nói: “Nên nghiêm khắc thì vẫn phải nghiêm khắc chút, ngươi đừng sợ mấy cái này, năm đó Hoàng thượng còn không phải cũng như vậy, có lúc nào được nhàn hạ, bằng không cũng không có ngày hôm nay!”

Hoàng thái hậu tương đối nghiêm túc.

Phương Yên liền không dám nói.

Vĩnh Gia lại hỏi: “Hiện Lý đại nhân còn dạy Thừa Diễn mà?”

Phương Yên trả lời: “Vâng, chờ sang năm Thừa Dục cũng muốn nghe, ta đã sớm cảm thấy không thích hợp, Thái tử về Thái tử, Hoàng tử về Hoàng tử, sao có thể dạy giống nhau.”

Vĩnh Gia gật gật đầu: “Đúng là lí này, có điều bọn họ còn nhỏ, như vậy cũng không sao.” Nàng nghĩ nghĩ, chớp mắt nhìn về phía Hoàng thái hậu, “Nếu Lý đại nhân không chỉ dạy riêng Thừa Dục, có phải cũng có thể để Ngạn Chân, Ngạn Văn tới cùng nghe không?”

Hoàng thái hậu giật mình.

Phương Yên cũng giật mình. Nàng ta biết Vĩnh Gia là hướng về nàng ta, nàng dạy nhi tử nhất định cũng không kém, hiện hai đứa nhỏ là một chọi một, nhưng sang năm Triệu Thừa Mô cũng đi nghe giảng bài, Phùng Liên Dung còn có hai đứa nhỏ, cũng không biết có phải sẽ bắt nạt con trai của nàng ta không.

Nàng ta vội nói: “Được, để Ngạn Chân và Ngạn Văn bồi đọc được đó, vốn là người một nhà.” Nàng ta nhìn về phía Hoàng thái hậu, “Mẫu hậu, con dâu thật sự cảm thấy không sai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.