Sủng Phi

Chương 82: Chương 82: Con dấu




Vấn đề này làm phiền Triệu Hữu Đường một thời gian, ngày hôm đó sau khi lâm triều về, Nghiêm Chính đi lại nói: “Hoàng thượng, nghe nói thê tử Phùng Mạnh An sinh rồi, là nhi tử.”

Hắn vốn không dám nói như vậy, nhưng Triệu Hữu Đường mấy ngày nay tâm trạng không tốt, rõ ràng là muốn đi xem Phùng quý phi lại không đi, vừa vặn có chuyện vui, cho hắn bậc thang đi xuống.

Triệu Hữu Đường nghe xong, liếc xéo hắn một cái.

Hắn muốn đi xem Phùng Liên Dung, còn cần lấy cớ?

Chỉ hai đứa con trai, hắn muốn đi xem thì đi!

Hắn hừ một tiếng, trái tim Nghiêm Chính run lên, vốn tưởng rằng không đi, kết quả liền thấy phương hướng đúng là đến Diên Kỳ cung.

Thật ra Phùng Liên Dung cũng đang do dự, nếu là bình thường, sợ là hắn đã đến đây hai ba lần rồi, nhưng lần này một lần cũng không có. Nàng đang nghĩ có nên viết phong thư thì Kim Quế mặt đầy tươi cười đã đi vào nói: “Hoàng thượng đến.”

Nàng vội vàng đứng lên, sửa soạn một phen, thấy không có gì không tốt mới đi ra ngoài.

Triệu Thừa Diễn đã bổ nhào vào trong lòng Triệu Hữu Đường, trái một câu phụ thân, phải một câu phụ thân, Triệu Hữu Đường cười nói: “Lại cao hơn rồi, thật sự là mấy ngày không thấy đã thay đổi.”

Hắn nói xong nhìn về phía Phùng Liên Dung.

Phùng Liên Dung thì không đến gần như vậy, nàng chỉ đứng ở mép cửa, khóe miệng hơi cong, chỉ chờ đến khi hắn không chút do dự bước qua, nàng mới tiến lên hành lễ.

Triệu Hữu Đường nhìn nàng chằm chằm, qua một lát mới hỏi: “Sao không phái người đến?”

Phùng Liên Dung ngẩn ra: “Đến làm gì ạ?”

“Nàng không muốn gặp Trẫm?” Hắn chất vấn.

Phùng Liên Dung ủy khuất: “Không phải là Hoàng thượng không muốn gặp thiếp thân sao? Ngày đó….”

“Ngày đó?”

“Ngày đó Hoàng thượng tức giận đi rồi, thiếp thân cũng không biết sai ở đâu.” Phùng Liên Dung cúi đầu chọc chọc ngón tay, “Suy nghĩ mấy ngày cũng không nghĩ ra được.”

Triệu Hữu Đường rũ mắt: “Nàng đương nhiên là không biết.”

“Hoàng thượng không nói cho thiếp thân biết?” Phùng Liên Dung vội hỏi.

Triệu Hữu Đường không trả lời, nói sang chuyện khác: “Đại tẩu nàng sinh con trai.”

“Thật ạ?” Phùng Liên Dung lập tức cao hứng lại, kéo tay áo hắn hỏi, “Nặng mấy cân, bây giờ tốt không? Đại tẩu sinh con, thân thể như thế nào?”

“Sao Trẫm biết chứ.”

Phùng Liên Dung ủ rũ, nếu nàng ở nhà thì tốt rồi, lại nói, Đại tẩu mặt mũi ra sao vẫn chưa thấy, nhưng nghĩ lại lại thấy vui mừng, hiện tại phụ thân, nương khẳng định cao hứng hỏng rồi.

Đây là Phùng gia Trưởng tử đấy, sau này trong nhà sẽ chậm rãi náo nhiệt lên.

Triệu Hữu Đường thấy nàng cười ngây ngô, ngồi xuống nói: “Khóa vàng của nàng đâu, Trẫm sai người đưa đến Phùng gia hộ nàng.”

Phùng Liên Dung vội kêu Bảo Lan đi lấy.

Triệu Hữu Đường để Nghiêm Chính nhận.

Phùng Liên Dung cam lòng, đánh bạo nói: “Hoàng thượng, có thể để thiếp thân viết phong thư về nhà không, lại, lại để bọn họ hồi âm lại.” Nàng kéo kéo tay áo, “Chỉ lần này thôi.”

Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ: “Viết đi.”

Phùng Liên Dung lập tức bảo Châu Lan mài mực, nàng vén tay áo lên viết thư, Triệu Hữu Đường đứng ở bên cạnh xem.

Nàng vừa viết thư vừa cười, lúm đồng tiền má bên trai lúc ẩn lúc hiện, giống như đây là chuyện gì vô cùng vui sướng.

Triệu Hữu Đường nghĩ, có lẽ Triệu Hữu Đường thích nhất nàng như vậy, như là vô ưu vô lự, cái gì cũng không quan tâm.

Nhưng là, trên thực tế không phải như vậy, nàng đau lòng nàng đều giấu đi.

Mấy ngày nay hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Lần đó nàng đột nhiên bị bệnh, buổi tối Trung thu năm trước vẻ mặt khi nhìn thấy hắn, tức giận khi biết hắn giấu chuyện áo lông cáo, cùng lần trước nàng ẩn nhẫn, hắn rốt cuộc hiểu rõ tâm tư của nàng.

Nhưng nàng một câu cũng không đề cập đến.

Nàng không đề đến, nhưng hắn lại để ý, cứ như vậy mỗi một ngày trôi qua hắn giống như bị nàng trói lại, cho nên khi hắn chỉ đỡ Tô quý nhân một cái, hắn cũng sợ nàng đau lòng, nên trước hết đã nghĩ đến phản ứng của nàng.

Hắn tức giận là cái này.

Giận mình, lại giận Phùng Liên Dung thật sự sẽ vì chuyện này mà khổ sở.

Nhưng là lại xem như cam tâm tình nguyện, bằng không ai có thể ngăn cản hắn?

Đang nghĩ đến đây thì thấy Phùng Liên Dung thu bút lại, cười nói: “Viết xong rồi, Bảo Lan, đi lấy con dấu của ta ra đây.”

Nghe được con dấu, Triệu Hữu Đường tò mò hỏi: “Nàng còn có cả con dấu?”

“Dạ, ca ca khắc cho ta.” Phùng Liên Dung đắc ý nhìn hắn, “Chính là khi thiếp thân vừa sinh Tiểu Dương xong, theo thư cùng nhau gửi đến.” Nàng chỉ chỉ mặt bên, “Xem, bên trên có cá lớn cá nhỏ, cá lớn là ca ca, bình thường cũng không nỡ bỏ ra dùng.”

Triệu Hữu Đường nhìn, khắc thì được, nhưng ngọc chất quá kém, hắn hỏi: “nhưng con dấu xưa nay chỉ dùng cho tranh chữ, nàng dùng cái này làm gì?”

Hắn cúi đầu nhìn giấy viết thư.

Kết quả nhìn thấy trên giấy viết thư không chỉ có chữ nàng viết, bên dưới góc tờ giấy còn vẽ bức tranh, một con dê và một con cá chép, còn có con cá nhỏ, ba con đang chơi đùa rất vui vẻ, cả đám đều hình thù kỳ quái, hắn phụt cười, cười xong lại trầm mặt xuống, chỉ vào một góc bên trên: “Nàng không biết là thiếu gì à?”

“Cái gì?” Phùng Liên Dung không hiểu ra sao.

Thấy nàng hoàn toàn không nghĩ ra, hắn tức giận: “Chỉ ba người các nàng? Trẫm đâu?”

Phùng Liên Dung giật mình, con dấu trong tay cũng rơi xuống bàn.

“Hoàng thượng, hoàng thượng cũng muốn vẽ vào?” Nàng chớp mắt, nàng vốn cũng chỉ nhất thời nghĩ ra, đùa người nhà, như vẽ hắn thế nào đây.

Triệu Hữu Đường nói: “Thêm vào đi.”

Phùng Liên Dung khó xử: “Thiếp thân sợ vẽ không tốt.” Nhưng vừa nhìn sắc mặt Triệu Hữu Đường, nàng cũng không dám không vẽ, chỉ đành kì kèo mè nheo cầm bút lên, cẩn thận vẽ một quả trứng.

Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật.

Nàng nghĩ, quả trứng thôi cũng quá khó hiểu, lại vẽ thêm tay chân cho nó, bên hông còn đeo huyền thanh bảo kiếm, lại khoác thêm một cái áo choàng, lập tức liền tăng thêm mấy phần oai hùng.

Triệu Hữu Đường khóe miệng cong lên, cầm lấy giấy viết thư gật đầu nói: “Cứ như vậy đi, đến con dấu của nàng.”

Phùng Liên Dung đặt con dấu lên mực đỏ, cộp một nhát ấn xuống dưới giấy, Triệu Hữu Đường cười cười: “Đúng là khắc không tệ, rất đẹp.”

Phùng Liên Dung ấn xong rồi, khóe mắt nhìn đến bàn tay đang cầm lá thư của hắn, lòng nghịch ngợm nổi dậy, cộp cái con dấu đặt lên mu bàn tay hắn.

Tên nàng lập tức đỏ au xuất hiện trên mu bàn tay hắn, Triệu Hữu Đường đang giật mình, bên tai chợt nghe giọng nói vui vẻ của nàng: “Tranh này ấn con dấu chính là của ta, Hoàng thượng cũng là của ta.”

Triệu Hữu Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng cười đến cực kỳ xán lạn, lập tức chỉ cảm thấy bốn phía đều an tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Giờ khắc này, nàng chói mắt hơn bất kỳ thứ gì trên đời.

Thấy hắn nhìn mình như vậy, Phùng Liên Dung có chút khó hiểu, tưởng hắn tức giận, vội nói: “Thiếp thân lau ngay.”

Triệu Hữu Đường phất tay áo nói: “Không cần.”

Hắn đứng lên nói với Nghiêm Chính: “Ngươi thu đi.” Nói xong liền bước đi.

Trở lại Càn Thanh cung, hắn ngồi một hồi lâu mới bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Con dấu đó vẫn chưa lau, Nghiêm Chính đứng ở bên cạnh, phát hiện mỗi lần hắn phê duyệt tấu chương đều bị lỗi, xóa và sửa mấy lần, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Triệu Hữu Đường phê một lát, cuối cùng an tĩnh lại, những chuyện suy nghĩ mấy ngày nay càng lúc càng rõ ràng.

Thật ra cho dù hắn sủng hạnh Tô Cầm thì lại thế nào, trong lòng hắn vĩnh viễn cũng không bỏ được nàng, chính mình đã để ý nàng như vậy, cần gì phải làm nàng buồn?

Nàng buồn, hắn cũng không chịu nổi, hai bên đều bị tổn thương.

Hắn đột nhiên đứng lên, Nghiêm Chính vội vàng bắt kịp, kết quả thấy hắn cầm ngọc tỷ trên bàn lên.

Triệu Hữu Đường lại đến Diên Kỳ cung.

Lúc này Phùng Liên Dung đang phơi nắng, nhìn thấy hắn lại đến nữa, trong lòng nàng cũng tràn đầy hó hiểu, đứng lên nói: “Hoàng thượng…..”

Triệu Hữu Đường bắt lấy tay nàng kéo nàng vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Lấy mực đỏ ra đây.”

Chung ma ma không biết hắn muốn làm gì, nhưng thấy tư thế này có điểm không bình thường, nàng vội vã kêu kêu Châu Lan đi lấy, chính mình theo sát hắn.

Châu Lan đặt mực đỏ lên bàn.

Triệu Hữu Đường nói với Phùng Liên Dung: “Đưa tay ra đây.”

Phùng Liên Dung do do dự dự, sau đó nhìn thấy hắn cầm ngọc tỷ màu vàng đặt lên mực đỏ, cộp cái ấn lên tay nàng.

Ngọc tỷ rất to, trên mu bàn tay nàng chỉ in được nửa cái.

“Bàn tay còn lại.” Triệu Hữu Đường nói.

Phùng Liên Dung lại duỗi tay ra.

Hắn cũng ấn ngọc tỷ lên tay nàng, mỗi tay một nửa, cùng nhau chính là một cái hoàn chỉnh

“Khắp thiên hạ này, có thể để Trẫm in ngọc tỷ lên tay, chỉ có nàng thôi.”

Thiên hạ mỹ nhân nhiều vô kể, nhưng Phùng Liên Dung lại chỉ có một người.

Phùng Liên Dung bị dọa choáng váng.

Hắn nghiêm túc như vậy, sẽ không phải đang trả thù vừa rồi nàng in con dấu lên tay hắn đấy chứ, đừng nói là không cho nàng rửa luôn?

#Lời của tác giả: Viết đến đây tác giả thở phào nhẹ nhõm, thật ra vì sao phải có tình tiết này, nếu như đổi thành văn trạch đấu trước kia viết, căn bản cũng không có, nhưng chính bởi vì nam chính là thân phận Hoàng đế. Ta thường nghĩ rằng, một người nam nhân cùng nhiều thê thiếp cùng một đối một, thế nào cũng sẽ có chút không giống, cho nên mới có Tô Cầm. Không có Tô Cầm, có lẽ cũng sẽ có người khác.

Nhưng bất kể như thế nào, ta vẫn kiên định cho rằng đây là văn ngọt sủng. Là bởi vì yêu cho nên mới đặt bút viết xuống nữ chủ, tác giả hi vọng tình cảm nàng đạt được sẽ càng thêm chân thật, chân thành, cũng hi vọng bản thân có thể đắp nặn tốt. Mấy ngày nay rất xin lỗi vì làm mọi người buồn bực, nhưng thật ra tác giả cũng bị dằn vặt, xem, hôm nay sớm như vậy đã viết xong một chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.