Sủng Phi

Chương 109: Chương 109: Mới quản việc.




Giọng điệu hắn thật nhẹ nhàng, nhưng Phùng Liên Dung lập tức cảm thấy an tâm.

Tuy nàng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, ví dụ như ngày đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lại ví dụ như, sao hắn lại đồng ý cho nàng đi quản này việc này.

Nếu là bình thường, hắn tuyệt sẽ không hi vọng nàng quan tâm nhiều, nàng chỉ cần cùng hắn là được, nhưng hiện tại cùng nhau giải quyết lục cung, đây không phải một việc đơn giản. Nàng sẽ tốn rất nhiều tinh lực, nhưng hắn lại không hề có ý ngăn cản, mà Phùng Liên Dung cũng không dám hỏi.

Hắn muốn nàng làm cái gì, vậy nàng làm cái đó.

Đương nhiên, nàng phản kháng khẳng định cũng vô dụng.

Phùng Liên Dung cười nói: "Vậy từ sáng mai thiếp thân sẽ bắt đầu bận rộn rồi."

Triệu Hữu Đường bóp bóp mặt nàng, "Bận một tí cũng tốt, giờ Tiểu Thỏ cũng dần lớn, ba đứa nhỏ không cần nàng quan tâm, nàng cả ngày chỉ lười, sớm muộn gì cũng béo lên."

Tuy rằng mặt bánh nướng cũng rất đáng yêu, so sánh, khẳng định là hiện giờ đẹp mắt hơn.

Phùng Liên Dung bĩu môi: "Hoàng thượng đây là đang ghét bỏ thiếp thân hả?"

"Đúng rồi đấy, nàng cẩn thận một chút, không thể lại béo thêm nữa."

Triệu Hữu Đường nghiêm túc nói, "Cho nên nàng phải quản việc cho thật tốt, ai không nghe, không cần nói nhiều, đánh trước đã, bọn họ sẽ thành thật hơn, sau đó lại nói."

Phùng Liên Dung không khỏi bĩu môi một cái.

Hắn đây là đang giảng đạo dạy người của hắn hả.

Nhưng là, vừa đến đã đánh không khỏi quá hung tàn chút đi?

Mỗi khi quay lại nhìn hắn như vậy, Phùng Liên Dung đều rất hết hồn, đáng thương cho đám nô tì đó, lại âm thầm may mắn chính mình đầu thai tốt. Tuy rằng lúc sống lại cũng hối hận cảm thấy không hay ho sao lại vào cung, nhưng tốt xấu gì cũng là một chủ tử, chưa từng chịu qua loại khổ này.

Triệu Hữu Đường thấy nàng lại mềm lòng, thản nhiên nói: "Nàng là quản lý hậu cung hay quản lý cái sân này của nàng thôi?"

Tuy rằng mấy tên nô tài phía dưới tạm được, nhưng dựa theo tính cách của Phùng Liên Dung đến nói, cũng coi như quản được không tệ, ít nhất mấy năm nay không xảy ra rắc rối gì. Nhưng có một số chỗ nô tì không ra nô tì, ở trong mắt Triệu Hữu Đường, đều là mấy người vì chút lợi ích, phủng cao đạp thấp, không có nguyên tắc.

Cho nên hắn từ nhỏ liền không thích cung nhân hoàng môn, trừng phạt bọn họ cũng không chùn tay.

Phùng Liên Dung lại không quá đồng ý, "Vậy cũng phải phân đúng sai rồi nói chứ, vạnh nất đánh nhầm người thì làm sao?"

"Đánh nhầm thì đánh nhầm, lại không bảo nàng đánh chết tại chỗ." Hắn cũng không thèm để ý.

Phùng Liên Dung nhìn nhìn hắn, thầm nghĩ hắn đối đãi nô tài quả nhiên là thô bạo.

Có điều đây thật sự là biện pháp tốt à?

Nàng không tranh cãi thêm.

Hai người nói thêm một lát Triệu Hữu Đường liền về.

Phùng Liên Dung theo Tri Xuân nói, xem nửa ngày, hôm sau thức dậy, lệnh Hoàng Ích Tam đi gọi chưởng sự của mười hai giam, tám cục, sáu thượng đến.

Hoàng Ích Tam tinh thần chấn hưng.

Hiện thời Hoàng hậu mặc kệ chuyện này. Phùng Liên Dung lên, đó là xu thế nước lên thì thuyền lên, làm một thành viên của Diên Kỳ cung, làm sao có thể mất hứng? Hắn tức tốc làm thỏa đáng, quay đầu nói với mấy người Đại Lý: "Thái độ của mấy người đó cũng cung kính, không giống với bình thường."

Xem ra đều cảm thấy nếu vị trí Hoàng hậu không giữ vững được, vậy Phùng Liên Dung nhất định là vị Hoàng hậu tiếp theo.

Đương nhiên, chuyện này ai cũng không dám chọc thủng.

Thái giám cô cô quản sự rất nhanh liền đến.

Thật ra vốn bọn họ cũng muốn đến, dù sao Phùng Liên Dung quản sự, tuy rằng không phải Hoàng hậu nhưng cũng là thay thế Hoàng hậu sử dụng quyền lực, bọn họ muốn bẩm báo cũng phải trình lên đây, chỉ không nghĩ tới Phùng Liên Dung lại gọi sớm như vậy.

Ba mươi hai người nhất tề hành lễ.

Chung ma ma đứng bên cạnh, mặt cười tủm tỉm.

Bà vốn còn sợ Phùng Liên Dung chân tay lóng cóng không dám làm, kết quả lại vượt qua dự kiến. Sớm tinh mơ nàng đã nghĩ đến chuyện này, bảo là muốn gặp quản sự trước mới dễ phân phó làm việc, xem ra cũng là có dự tính.

Phùng Liên Dung nâng tay gọi bọn họ không cần đa lễ, nói: "Gần đây Hoàng hậu nương nương muốn điều dưỡng thân thể, mọi việc đều từ ta thay mặt, mong chư vị vẫn giống như trước kia, đừng buông lỏng."

Mọi người xưng vâng.

Phùng Liên Dung lại nói: "Hôm nay chủ yếu là có việc liên quan đến Trung thu, cũng không còn mấy ngày nữa, ta gọi các ngươi đến là muốn nghe xem năm vừa rồi Hoàng hậu nương nương đều xử lí như thế nào."

Mọi người vừa nghe lời này, hai mắt nhìn nhau.

""Đều không cần câu thúc, cứ nói."

Nàng giáp mặt hỏi như vậy, ai dám không nói, lập tức một lăm một mười ào ào nói ra.

Phùng Liên Dung cẩn thận nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nghe xong mới nói: "Các ngươi đều đã nhớ rõ ràng, vậy năm nay cứ làm như vậy, nếu có thay đổi gì về người, kịp thời báo lại." Nàng ngừng một lát, "Chỉ là đừng tưởng rằng Hoàng hậu nương nương không quản các ngươi liền quan loa cho xong, đến lúc đó bản cung cũng sẽ không chùn tay."

Mọi người vẻ mặt sợ hãi.

Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ, lại tăng thêm mấy câu: "Nếu có cải biến gì, bản cung sẽ phái người báo cho biết."

Nàng khoát tay bảo bọn họ lui ra.

Những người đó khi đến lòng còn tồn ý khinh thường, chỉ vì ấn tượng về Phùng Liên Dung trong lòng mọi người thật sự là vô cùng hiền lành, dù là lên làm Quý phi rồi cũng không ỷ thế hiếp người. Thật ra đây vốn là chuyện tốt, nhưng thân phận của nàng cao, ngược lại khiến mấy người đó cho rằng nàng yếu đuối. Kết quả hôm nay nàng làm việc cực kì rõ ràng, không có mấy lời thừa thãi, lại một châm kiến huyết, an bày mọi việc cực thỏa đáng, bọn họ tự nhiên cũng có chút kinh ngạc.

Quản sự cô cô Thượng công cục nhỏ giọng nói: "Đây là trong bông giấu kim, vẫn dựa theo ban đầu mà làm, đến lúc đó sai chỗ nào, ai cũng không bới móc được."

Nàng nói rất cẩn thận, nhưng người khác đều nghe ra.

Đó là dựa theo quy cách trước đây của Hoàng hậu nương nương đi làm, có sai, cũng là lỗi của Hoàng hậu nương nương, không liên quan gì đến Phùng Liên Dung.

Mọi người trao đổi ánh mắt, sau đó đều tự giải tán.

Phùng Liên Dung trở lại chính điện uống mấy ngụm trà.

Hôm qua Tri Xuân nói không quá tường tận, nàng cũng chỉ có thể như thế, dù sao cũng là lần đầu tiên làm việc, chỉ mong không có lỗi, tự hỏi lòng, nàng cũng thật sự không muốn bị Phương Yên bới móc.

Chung ma ma cười nói: "Nương nương làm tốt lắm, có điều việc ban thưởng bánh trung thu, hàng năm đều không giống nhau, vấn đề này nương nương cũng phải đắn đo cẩn thận. Có một số đại thần trong nhà xuống dốc hoặc là hoạch tội, năm nay sẽ không ban thưởng, hoặc có đại thần nào mới thăng quan..."

"Vậy không phải là phải hỏi Hoàng thượng sao?" Phùng Liên Dung ngừng một lát, nghĩ đến một chuyện, "Vẫn là nên đến Khôn Ninh cung một chuyến."

Chung ma ma kêu người chuẩn bị liễn xa.

Phương Yên vừa mới nghe Tri Xuân bẩm báo xong, đang giật mình.

Dù sao mấy năm nay Phùng Liên Dung đừng nói là quản việc, ngay cả việc trong sân của mình cũng không quản, kết quả hôm nay vừa kêu nàng cùng nhau giải quyết lục cung, hôm nay sớm tinh mơ liền gọi tất cả quản sự đến, nàng ta cười lạnh, đuôi hồ ly cuối cùng cũng lộ ra rồi?

Đừng nói là không có dã tâm gì!

Chỉ sợ nàng ta bệnh thêm mấy ngày nữa, Phùng Liên Dung nghĩ nàng ta đã chết, thế mới dễ chiếm lấy.

Phương Yên khóe miệng hơi mím: "Hãy nói hôm qua bản cung ngủ không ngon, vẫn đang ốm, nếu tất cả đã giao cho nàng, cũng không cần chuyện gì cũng đến hỏi."

Tri Xuân liền sai người đi nói.

Phùng Liên Dung ăn canh bế môn.

Chung ma ma lo lắng, lần này cùng đi theo, nghe vậy cười lạnh nói: "Thật sự là bệnh nặng quá đi, ngay cả gặp một lần cũng không có sức, ai tin được? Nương nương, không bằng nương nương tự mình quyết định, cũng chẳng phải chuyện lớn gì."

Phùng Liên Dung lắc đầu: "Đi Cảnh Nhân cung."

Chung ma ma giật mình: "Nương nương muốn đi gặp Hoàng thái hậu nương nương?"

Đúng. Phùng Liên Dung một lần nữa ngồi lên liễn xa, thoáng nhìn qua liễn xa được khảm đá quý, vô cùng xa hoa này, nàng khẽ thở dài một cái.

Trước đây thật sự là lười quen, giờ mới biết làm việc thật không dễ dàng.

Vừa không muốn làm người có tội, lại muốn làm việc tốt, tốn sức quá đi.

Liễn xa một đường đi đến Cảnh Nhân cung.

Hoàng thái hậu cũng mới ngủ dậy, nghe nói Phùng Liên Dung đến đây, không khỏi kinh ngạc.

Lại nói, bà đối Phùng Liên Dung ấn tượng không xấu, dù sao mấy năm nay nàng chưa từng gây ra chuyện gì không tốt, không giống Hồ Quý phi năm đó, cho nên tuy Triệu Hữu Đường sủng ái nàng, Hoàng thái hậu cũng chưa từng nghĩ đến muốn trách cứ Phùng Liên Dung.

Chỉ là lần này Phương Yên đột nhiên nổi lên ý niệm muốn Phùng Liên Dung quản việc, Hoàng thái hậu đối quyết định này có mấy phần do dự.

Nhưng bà vẫn đồng ý.

Nguyên nhân chủ yếu là bà cảm thấy với tình huống hiện nay của đôi phu thê này, Phương Yên tạm tránh lui một chút, chỉ có lợi.

Bà kêu cung nhân mời Phùng Liên Dung tiến vào.

"Sao đột nhiên lại đến chỗ này của ai gia vậy?" Hoàng thái hậu cười cười, đánh giá nhìn nàng một cái.

Phùng Liên Dung nói: "Hồi Thái hậu nương nương, là vì Trùng thu, năm trước đều phải làm yến hội, đều là Hoàng hậu nương nương lo liệu. Nhưng hiện nay nương nương bị ốm, thiếp thân không nắm được chủ ý, cho nên nghĩ muốn hỏi Thái hậu nương nương chút, năm nay có cần nữa không?"

Ý là Thái hậu nương nương muốn náo nhiệt nàng sẽ làm như cũ.

Hoàng thái hậu khoát tay: "Vậy thì không làm đi, ai gia cũng không thích phần náo nhiệt này, A Yên lại không thể tham dự, chỉ là mấy Quý nhân, không bằng kêu các nàng tự tụ tập chơi đùa đi."

Hoàng thái hậu vẫn thật hiền hòa, Phùng Liên Dung cười nói: "Vậy thiếp thân liền nghe Thái hậu nương nương."

"Được." Hoàng thái hậu cười rộ lên, "Chờ Huy Nghiên lớn, ngươi nhiều mang nàng qua đây."

Bà tổng cộng chỉ có một đứa cháu gái, tự nhiên là tương đối chú ý chút.

Phùng Liên Dung gật đầu xưng vâng.

Nàng cũng không nói thêm gì nữa, cáo từ đi về.

Quá mấy ngày Triệu Hữu Đường hạ triều trở về, Nghiêm Chính nói mấy chuyện nghe được cho hắn nghe, hắn vừa nghe vừa gật đầu, thẳng đến khi về đến Càn Thanh cung Nghiêm Chính mới nói xong, nói tất cả đều là mấy ngày nay Phùng Liên Dung xử lý mọi việc thế nào.

Nhưng đều là có lý, không có quá loạn.

Duy nhất làm không tốt chính là án bên Thượng phục cục. Nguyên nhân là có người trộm vật liệu may mặc, chuyện đã xảy ra hai ngày mà Phùng Liên Dung còn chưa tra ra. Không cần phải nói, đó là nàng không đủ nhẫn tâm đánh người, chỉ nghe miệng lưỡi của mấy cung nhân đó, nàng có thể nghe ra được đúng sai.

Nàng mấy năm nay chuyện gì cũng không dính dáng, nô tài dưới trướng cũng thu liễm không trêu chọc chuyện gì, chỉ bằng kinh nghiệm của nàng không bị mấy điêu nô lừa dối mới là lạ.

Nghiêm Chính do dự một lát nói: :Hay là để nô tài đi làm?"

Triệu Hữu Đường khoát tay: "Ngươi kệ đi, để nàng tra xem ra không."

Lời này có chút vui sướng khi người gặp họa.

Nghiêm Chính khóe miệng giật giật.

Đang nói thì Hoàng Ích Tam đến.

Triệu Hữu Đường hỏi: "Chuyện gì?"

Hoàng Ích Tam quỳ xuống hành lễ rồi mới đứng lên nói: "Hồi Hoàng thượng, là Quý phi nương nương kêu nô tài đến hỏi Hoàng thượng, liên quan đến bánh trung thu ban cho quan viên. Quý phi nuowg nương hỏi, có cần nàng quản không? Thêm cũng không biết phải ban cho những ai."

Đây ý là ngày lễ Trung thu, Hoàng thượng cùng quan viên vui vẻ bình thường đều sẽ ban thưởng đi, Triệu Hữu Đường nói: "Được rồi, ngươi về trước đi."

Hoàng Ích Tam không lấy được đáp cũng liền đi ngay.

Phùng Liên Dung khó hiểu: "Hoàng thượng chưa nói hả?"

"Chưa nói." Hoàng Ích Tam gãi gãi đầu, "Có thể là Hoàng thượng còn chưa nghĩ ra."

"Ừ." Phùng Liên Dung gật gật đầu, tiếp tục vùi đầu xem sổ sách.

Chuyện của thượng phục cục còn chưa giải quyết xong, giờ lại đưa đến mấy bản sổ sách, nàng đột nhiên cảm thấy thời gian một ngày không đủ dùng.

Chung ma ma nói: "Hay là để nô tì xem cho nương nương?"

"Ngươi cũng già rồi, xem thế nào." Phùng Liên Dung nói, "Thôi, sổ sách này rất quan trọng đấy, nếu sơ hở thì xong, vẫn là ta tự mình xem thôi. Xem xong còn phải phân phó các nàng thu mua quần áo mùa đông thế nào."

Nói đến đây nàng lại đau đầu.

Bảo Lan Châu Lan nhìn đều thở dài.

Hoàng hậu thật không tốt làm, ngày nào cũng bận như vậy!

Xem ra chủ tử nhà mình làm Quý phi vẫn rất tốt, Bảo Lan nghĩ, bưng đến cho nàng một bát canh tổ yến: "Nương nương nên bồi bổ nhiều, hiện tại mới mấy ngày, sau này phải thế nào."

Phùng Liên Dung cũng cảm thấy vậy.

Chung ma ma lại nói: "Đây mới là bắt đầu, nương nương đương nhiên là phải tự thân tự lực, sau này tự nhiên không giống với." Lại nhiều chỉ điểm Bảo Lan Châu Lan, "Hai người các ngươi cái gì cũng phải biết rõ, tương lai tự nhiên sẽ phát huy công dụng, đừng có mơ mơ màng màng gì cũng không biết."

Hai người vội vàng nói vâng.

Phùng Liên Dung tiếp tục xem sổ sách.

Tới buổi chiều, Triệu Hữu Đường đi qua lại nhìn thấy Phùng Liên Dung gục xuống bàn ngủ gật, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Bảo Lan Châu Lan đều sợ hãi, nhìn về phía Chung ma ma.

Chung ma ma nhỏ giọng hồi bẩm: "Là nương nương nói chỉ nghỉ một lúc, không cần đi lên giường, nô tì khuyên cũng vô dụng."

Thật ra bà vốn có thể đánh thức Phùng Liên Dung, nhưng cố ý không kêu.

Triệu Hữu Đường nghe xong quả nhiên liền đau lòng, khoát tay kêu các nàng đi ra ngoài, hắn cúi người ôm Phùng Liên Dung lên.

Phùng Liên Dung từ trong mộng bừng tỉnh, mắt nhập nhèm phát hiện chính mình bay lên không, lại ngẩng đầu thì thấy cằm Triệu Hữu Đường. Mặt hắn tuy rằng tuấn mỹ, nhưng mấy năm nay càng phát triển về hướng nghiêm nghị, đường cong chiếc cằm cũng kiên nghị theo, nàng a một tiếng: "Hoàng thượng đến khi nào vậy?"

Triệu Hữu Đường không đáp, chỉ nói: "Mệt thành như vậy còn muốn ngủ trên bàn?"

"Cũng không phải, chỉ là ánh mắt hơi mỏi, muốn nhắm một lát." Phùng Liên Dung nháy mắt.

"Mắt mỏi, nhắm đến nỗi nước miếng cũng chảy xuống?" Triệu Hữu Đường nhìn chằm chằm mặt nàng.

Phùng Liên Dung đưa tay lên sờ, như đúc, thật có chút ẩm!

Mặt nàng vọt cái đỏ rực.

Triệu Hữu Đường buồn cười.

Thật ra hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng chảy nước miếng.

Xem ra ằm sắp trên bàn ngủ thật không được.

Phùng Liên Dung thẹn chết rồi.

Lớn như vậy còn chảy nước miếng, nàng dùng sức lau, càng lau mặt càng đỏ.

Triệu Hữu Đường lại cười không ngừng.

Phùng Liên Dung lầu bầu nói: "Cười cái gì, không phải là chảy nước miếng thôi à, bọn Tiểu Dương A Lý đều chảy qua."

"Đúng vậy, Trẫm hồi nhỏ cũng chảy qua, quả thật là chuyện thường." Triệu Hữu Đường đặt nàng lên giường, chế nhạo nói, "Nhưng sau khi lớn lên Trẫm không chảy nữa."

Phùng Liên Dung lén xì một tiếng khinh thường, nàng đây là tình huống đặc thù được không!

Nàng lại đưa tay lên lau.

"Được rồi, lau nữa sẽ rách da đấy." Triệu Hữu Đường bắt lấy tay nàng, "Sớm không còn, lau cái gì."

Phùng Liên Dung dẩu môi, ai bảo hắn cười nàng.

Hắn ngồi ở đầu giường, ngón tay khẽ vuốt trên mu bàn tay nàng: "Có phải là quá mệt rồi không?"

"Thật mệt." Phùng Liên Dung thấy hắn cách mình gần, rất tự nhiên quay qua ôm lấy thắt lưng hắn, "Nếu thiếp thân mệt, vậy có phải không cần làm hay không?"

"Đương nhiên là không được." Triệu Hữu Đường nói, "Nàng là Quý phi, nàng không làm, ai làm?"

Phùng Liên Dung không lên tiếng, thầm nghĩ, Phương Yên khẳng định là giả vờ, bệnh của nàng nào có nghiêm trọng như vậy chứ. Lần này sao hắn thế nào cũng phải muốn nàng quản mấy chuyện xấu này, cố hết sức còn chưa hẳn đã được cám ơn.

Triệu Hữu Đường thấy nàng như thế, hơi hơi nghiêng người nói: "Nàng không thích quản việc đến vậy à?"

Phùng Liên Dung khó hiểu: "Ai sẽ nguyện ý quản việc?"

Triệu Hữu Đường bị nàng tức nở nụ cười: "Nàng động não tí đi! Không có người thích cái này thì sẽ không có người nào làm quan, ai làm quan mà bỏ mặc mọi việc?"

"Cái này không giống nhau." Phùng Liên Dung nói: "Làm quan khác, bọn họ có quyền lợi nơi tay, có thể làm việc mình muốn làm."

Cho nên phụ thân, ca ca đều chăm chỉ nỗ lực đọc sách, chỉ vì khảo cái công danh đi làm quan, gần nhất là có thể thực hiện ý tưởng của mình, thứ hai cũng có thể kiếm tiền, đó là việc đẹp cả đôi đường.

Triệu Hữu Đường buồn cười, nâng cằm nàng lên xem: "Nàng bây giờ chẳng lẽ không có quyền lợi? Nàng cùng nhau giải quyết lục cung, trong cung nô tài người nào không dám nghe lời nàng? Cho dù là Quý phi, trừ Trẫm, Hoàng thái hậu, Hoàng hậu ra còn có ai dám bắt nạt nàng, nàng, không có quyền lợi nơi tay sao?"

Phùng Liên Dung ngẩn ra.

Hắn nói không sai, hóa ra nàng cũng có quyền lợi đấy!

Nhưng là, vì sao nàng chưa từng có thời điểm bày ra. Không nghĩ muốn đi thực hiện cái gì?

Phùng Liên Dung im lặng.

Là nàng chưa bao giờ dám nghĩ sao?

Nàng hơi cuộn người lại, đầu dán lên eo hắn không nhúc nhích.

Triệu Hữu Đường cúi đầu nhìn nàng, trong đầu suy nghĩ ngàn vạn.

Thiên hạ quyền lợi, thật ra cho đến bây giờ chính là cần, hoặc là không cần. Có được chính là ngươi có thể đạt được hay không.

Ở trên triều đình, ở trong hậu cung cũng giống vậy.

A Dung, lòng nàng thật sự quá nhỏ, chưa bao giờ từng biểu hiện ra mơ ước, cho nên hắn liền chưa bao giờ từng nghĩ đến cho.

Hắn hơi hơi thở dài, tay dừng trên tóc nàng.

Lại nói tin tức Phương Yên bệnh rất nhanh cũng truyền đến Phương gia, Hoàng thái hậu đặc chuẩn Phương gia phu nhân đến thăm Phương Yên. Nói đến Phương Yên gia thế, nàng xem như là chính nữ thứ hai của Phương gia đại phu nhân. Năm đó khi tuyển tú, tuyển đến nàng, thật ra người Phương gia cũng có chút giật mình.

Vốn từ khi khai quốc, Hoàng hậu, Thái tử phi, Hoàng tử người được chọn đa số dẽ không xuất từ thế gia, nhất là Thái tử phi, cho nên Phương Yên được chọn khi đó cũng đưa đến không ít nghị luận.

Nhưng Phương đại nhân hiểu rõ, Hoàng thái hậu lựa chọn Phương gia hắn tự nhiên là hy vọng Phương gia hiệp trợ Hoàng thái hậu, giúp Triệu Hữu Đường đi lên Thái tử vị.

Hắn môn sinh khắp thiên hạ, quả thật cũng ra lực.

Chỉ là chuyện phía sau vượt ra ngoài hắn dự kiến.

Triệu Hữu Đường sau khi lên ngôi chẳng những không dìu dắt Phương gia, ngược lại khắp nơi dùng thế lực chèn ép. Hắn hiện tại Binh bộ thị lang nhìn như thể diện phong cảnh, nhưng trên thực tế binh quyền đã không ở trong tay, Triệu Hữu Đường càng thêm nể trọng mấy vị đại thần khác.

Cho nên tình cảnh của Phương đại nhân là xấu hổ.

Ngày hôm đó Phương phu nhân vào cung, hắn liền dặn dò mấy câu.

Phương Yên nhìn thấy mẫu thân tự nhiên cao hứng, nhịn không được khóc lên, hai cung nhân đều đến khuyên bảo.

Phương phu nhân cũng đau lòng, nữ nhi mình là bảo bối trong tay, từ nhỏ nâng niu trong tay nuôi lớn, sợ nàng chịu chút ủy khuất gì, cho nên sớm bà đã nghĩ tìm cho nàng một lang quân như ý gả cho, không thể để nàng chịu khổ. Ai biết năm đó nàng thế nhưng vào cung làm Thái tử phi!

Bà thở dài, cầm tay Phương Yên nói: "Nữ nhi à, nương cũng cả ngày nhớ ngươi, hiện giờ ngươi bệnh này đã thấy đỡ hơn chưa? Ngày ấy nghe được ngươi bệnh làm nương bị dọa không nhẹ."

"Đỡ hơn rồi, mẫu thân không cần lo lắng, thái y nói dưỡng nhiều là được." Phương Yên cười nói, "Mẫu thân có thể đến xem nữ nhi, nữ nhi đã tốt hơn phân nửa rồi."

Phương phu nhân lại càng khóc nhiều hơn: "Ngươi chớ gạt ta, thái y y thuật cao mình, bệnh gì mà trị không hết, ngươi vậy mà còn phải điều dưỡng, có thể thấy là bệnh rất nặng! Này phải thế nào mới phải? Vi nương thấy ngươi cũng gầy đi nhiều, năm ngươi đi không phải như thế."

Phương Yên vội nói: "Thật ra đã tốt rồi, chỉ là thân thể này của ta, nương biết đấy, trước đây chưa sinh con đã kém hơn người bình thường một ít, Thái y là lo lắng mới nói điều dưỡng nhiều chút."

Phương phu nhân thế này mới nín khóc: "Thật?"

"Thật mà." Phương Yên cười nói: "Nương đừng sợ."

Phương phu nhân gật gật đầu, nương nhi hai người nói chút chuyện riêng tư, Phương phu nhân đột nhiên nói: "Các ngươi đều lui ra đi."

Bà là mẫu thân của Hoàng hậu, mấy cũng nhân cũng đều nghe theo.

Phương Yên nói: "Nương muốn nói gì vậy?"

Phương phu nhân nói: "Còn có thể nói cái gì, ngươi đã nói bệnh không kém nhiều lắm, sao còn muốn để Phùng Quý phi kia quản lý lục cung? Ngươi chính là Hoàng hậu nương nương, chuyện này đều truyền ra ngoài cung, lão gia cũng sốt ruột, ngươi nói thật đi, ngươi và Hoàng thượng là có cái gì không đúng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.