Sủng Phi

Chương 74: Chương 74: Ngoáy lỗ tai




Phương Yên do liên quan đến Hồ quý phi nên cực kỳ không thích hai người này, cho nên Triệu Hữu Đường thấy nàng ta biểu hiện như vậy cũng chẳng có gì ngoài ý muốn, mà Phùng Liên Dung không nhận ngọc bội, lại bất đắc dĩ nhận ngọc bội, hắn lại không biết vì sao.

Chẳng lẽ nàng cũng như thế?

Phương Yên thấy Triệu Hữu Đường không nói chuyện, nhẹ giọng nói với Triệu Thừa Dục: “Mau gọi phụ thân.”

“Phụ thân.” Triệu Thừa Dục cũng rất nghe lời, giơ hai cánh tay nhỏ bé ra.

Triệu Hữu Đường nghe thấy con thứ hai gọi, tự nhiên cũng cao hứng, ôm Triệu Thừa Dục lên, giơ hắn lên không trung, đùa Triệu Thừa Dục cười khanh khách.

Phương Yên xem tuy rất sợ hắn làm con ngã xuống, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Triệu Hữu Đường đùa một lát, rồi trả nhi tử lại cho Phương Yên: “Ôm rất nặng, con ăn rất tốt?”

“Đúng vậy, cho nên lớn cũng nhanh.” Phương Yên cười.

Triệu Hữu Đường ừ một tiếng: “Để con tập đi nhiều hơn đi, trẻ con không nên sợ ngã.”

Phương Yên giật mình mới nói: “Thiếp thân đã biết.”

Mọi người nói chuyện phiếm một lát mới rời khỏi cung Thọ Khang.

Triệu Hữu Ngô vẫn còn nắm tay Triệu Thừa Diễn, hai thúc cháu không biết nói gì, luôn nghe được tiếng cười khanh khách của Triệu Thừa Diễn.

Triệu Hữu Đường vốn đang cùng Phương Yên đi tuốt ở đằng trước, đột nhiên nói: “Trẫm có chuyện muốn nói Tam đệ, không thể đến cung Khôn Ninh được.”

Phương Yên thầm nghĩ không biết hắn có ý gì, rõ ràng cũng đã xảy ra chuyện Hoài vương, có thể thấy được phiên vương chưa chết tâm muốn tạo phản, hắn lại còn vẫn giữ hai người này ở lại trong cung!

Là muốn biểu hiện tốt bụng hay là thế nào?

Phương Yên đối chuyện này có chút bất mãn, nhịn nói: “Dạ, Hoàng thượng, vậy thần thiếp xin được cáo lui trước.”

Nàng ôm Triệu Thừa Dục đi.

Triệu Hữu Đường chờ Triệu Hữu Trinh đi lên, hỏi: “Nghe Lý đại nhân nói đệ rất có hứng thú với thủy lợi?”

“Hồi Hoàng thượng, đúng vậy.” Triệu Hữu Trinh nói: “Năm trước nghe Lý đại nhân nói đến thủy tai, có chút cảm khái. Nói đến Cảnh quốc hàng năm có hơn ngàn người táng thân biển nước, trăm ngàn mẫu ruộng bị ngập, cho nên thần đệ muốn ra một phần lực cho trị thủy, tuy biết một sớm một chiều không thể hoàn thành, nhưng nguyện thử một lần.”

Triệu Hữu Đường nói: “Được, có chí hướng, có điều đệ thật là chỉ nghe Lý đại nhân nói?”

Triệu Hữu Trinh cười nói: “Hoàng thượng thánh minh, thật ra thần đệ có lén xem qua , thấy rất kỳ diệu. Năm đó đập nước Tiên Vĩ dẫn nước phù sa tưới ruộng tốt, tạo phúc cho dân chúng một phương, trải qua mười năm mới kiến thành, gọi người xem cảm thán, thần đệ tuy không có tài, lại có lòng hướng tới.”

“Nếu đã như vậy, chờ đầu xuân sang năm Trẫm sẽ cho đệ đi Tuy Ninh, đi theo Phan đại nhân học tập, Phan đại nhân tinh thông việc này, chắc chắn đệ sẽ có thu hoạch.”

Triệu Hữu Trinh vui sướng vạn phần, nhanh chóng đồng ý.

Nhưng qua một lát hắn lại lo lắng nhìn về phía Triệu Hữu Ngô, hắn đi rồi, đệ đệ làm sao bây giờ?

“Trẫm sẽ chiếu cố tốt hắn.” Triệu Hữu Đường nói.

Triệu Hữu Trinh lại tạ ơn.

Lúc này Triệu Hữu Ngô kéo Triệu Thừa Diễn đi qua, nói: “Hoàng thượng, thần đệ có thể đi xem A Lý không ạ?”

Triệu Thừa Mô mới năm tháng, không hay ra ngoài, hai huynh đệ đều chưa gặp qua.

Triệu Hữu Đường nói: “Có gì mà không thể, bây giờ đi luôn đi.”

Đoàn người liền đi về hướng cung Diên Kỳ.

Triệu Hữu Đường thấy ba thúc cháu ở chung một chỗ, hắn đi thêm vài bước đến bên cạnh Phùng Liên Dung.

Phùng Liên Dung cười nói: “Vừa rồi thấy Hoàng thượng và Tam điện hạ rất tốt đấy.”

Từ chỗ nàng nhìn qua, hai người này thật sự giống huynh đệ ruột, một người quan tâm đệ đệ, một người tôn kính ca ca, nàng cũng vui mừng thay bọn họ.

Triệu Hữu Đường không nghĩ tới nàng sẽ chủ động nói đến chuyện này, lập tức nói: “Trẫm còn tường rằng nàng không thích bọn họ, vừa rồi Tứ đệ tặng ngọc bội cho Tiểu Dương, không phải là nàng không nhận à?”

“Không phải không thích.” Phùng Liên Dung vội nói, “Người khác tặng đồ đương nhiên là vui rồi, là thiếp thân thấy bọn họ rất đáng thương, nào có thể nhận ngọc bội đó, thấy rất quý giá….”

“Đáng thương?” Triệu Hữu Đường lông mi khẽ chớp, “Nàng sợ Trẫm thiếu áo cơm của bọn họ?”

“Không phải, Hoàng thượng nhân từ, tự nhiên là sẽ không, chỉ là đứa nhỏ không có nương thì không giống vậy.” Nói xong, nàng nghĩ đến Hoàng thái hậu, trái tim nhảy lên, lại có chút hoảng hốt, “Không, thiếp thân không phải ý đó, dù sao bọn họ cũng là Hồ quý phi tự tay nuôi lớn.”

Nàng sinh đứa nhỏ rồi mới biết làm mẫu thân trả giá.

Hồ quý phi tuy làm chuyện xấu, nhưng nàng là thật lòng yêu thương ba đứa nhỏ, trẻ con vô tội, bọn họ không sai, nhưng Hồ quý phi và Tiên đế chết, vẫn là một đả kích lớn với bọn họ.

Cho nên Phùng Liên Dung nhìn thấy bọn họ, trong lòng không thiếu được đồng tình, nghĩ đứa nhỏ không cha không nương, điều kiện khẳng định cũng eo hẹp.

Triệu Hữu Đường hiểu rõ ý nàng, mỉm cười nói: “Bọn họ không thiếu gì hết, nàng như vậy ngược lại không tốt, nàng nên nhớ ai cũng không thích người khác thương hại mình.”

Phùng Liên Dung chớp mắt hai lần, à một tiếng: “Vậy lần sau thiếp thân sẽ chú ý.”

Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu nàng, tiện nắm luôn lấy tay nàng.

Phùng Liên Dung bị hắn cầm, nhịn không được lại nghịch ngợm, chớp mắt nói: “Hôm nay thiếp thân vốn muốn luộc hai quả trứng ngỗng cho Hoàng thượng.”

“Vì sao?” Triệu Hữu Đường khó hiểu.

“Thiếp thân cảm thấy trong trứng gà, trừng vịt, trứng ngỗng thì hình như trứng ngỗng là không đáng yêu nhất.” Nàng nói, “Cho nên thích hợp nhất, tốt nhất là nấu xong rồi đập vỏ.”

Triệu Hữu Đường nghiêm túc nghe, bởi vì không biết nàng muốn nói gì.

Phùng Liên Dung nói: “Như vậy danh xứng với thực chính là Sửu Đản.”

Triệu Hữu Đường: …..

Muốn chết à!

Ý nghĩ tiếp theo của Triệu Hữu Đường chính là ba chữ này.

Sau đó Phùng Liên Dung lập tức gặp nạn.

Tay bị hắn làm đau, kém chút khóc ra.

“Còn dám nữa không hả?” Triệu Hữu Đường hung tợn nói: “Lần sau không cho phép lại nhắc đến cái này!”

Lúc này Phùng Liên Dung đương nhiên thành thật, vội nói: “Thiếp thân không dám nữa.”

Có thế Triệu Hữu Đường mới buông tay ra.

Phùng Liên Dung vội vàng xoa xoa tay, cảm giác như xương mình cũng sắp bị gãy, thầm nghĩ đang tốt lành tự dưng lại chọc hắn làm chi chứ, có điều lại cảm thấy chọc hắn rất vui.

Nàng cũng không biết từ khi nào mình lại có loại ham thích này,

Thấy nàng như vậy, hắn lại có chút đau lòng, hỏi: “Rất đau?”

“Rất đau.” Nàng đáng thương duỗi tay ra cho hắn xem, “Xoa xoa.”

Triệu Hữu Đường nhìn chằm chằm nàng nửa ngày mới phát hiện da mặt nàng càng ngày càng dày, chính mình làm chuyện xấu lại giả bộ mình vô tội, khiến người thương tiếc nàng.

Hắn hừ một tiếng, cầm lấy xoa xoa hai cái, lại bỏ ra, mắng: “Xứng đáng!”

Đang nói, chợt nghe đằng trước có người vấn an.

Hóa ra là mấy vị quý nhân đi đến cung Khôn Ninh chúc Tết Hoàng hậu. Hiện tại Thái hoàng thái hậu bệnh nặng, Hoàng thái hậu lại không quản, tất cả đều giao cho Phương Yên, cho nên các nàng cũng chỉ thỉnh an Phương Yên.

Giờ trên đường gặp được Triệu Hữu Đường, Phùng Liên Dung hai người, các nàng tự nhiên phải đi qua hành lễ.

Ở phía Tây cung Diên Kỳ không có mấy quý nhân, hơn phân nửa là ở sau cung Càn Thanh, nên lúc này chỉ có tám quý nhân.

Tô Cầm cũng ở trong đó, ánh mắt Triệu Hữu Đường vừa dừng trên người nàng liền dời đi, thản nhiên nói: “Miễn lễ.”

Hắn nói xong liền rời đi, ngay cả nửa khắc cũng không ở lại.

Phùng Liên Dung do chuyện về Tô Cầm đã thương tâm ba lần, hiện giờ lại nhìn thấy, hình như nàng cũng không còn kinh tâm như lần đầu tiên, chỉ chủ động bỏ tay mình vào trong tay Triệu Hữu Đường.

Triệu Hữu Đường giật mình, sau đó liền nắm lấy.

Ngày ấy Phùng Liên Dung thương tâm hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Nếu có thể, hắn cũng không muốn nàng khổ sở.

Chỉ là tương lai thì sao?

Bản thân có năng lực làm được?

Hắn thở dài, nắm lấy tay nàng.

Mấy người rất nhanh liền đến cung Diên Kỳ.

Chung ma ma vừa thấy, ơ một tiếng, không chỉ Hoàng thượng đến, Tam điện hạ, Tứ điện hạ cũng đến, bà vội vàng phân phó cung nhân nghênh đón, lại bảo phòng ăn chuẩn bị chút hoa quả mang lên.

Phùng Liên Dung cười nói: “Tứ điện hạ muốn xem A Lý, ma ma mau ôm đến.”

Chung ma ma ứng một tiếng, lại sai người đi gọi Du thị.

Du thị ôm Triệu Thừa Mô cho Triệu Hữu Ngô xem.

Triệu Hữu Ngô kinh ngạc nói: “Con ngươi đen quá, còn đen hơn cả Tiểu Dương nữa.”

Thật ra con mắt Triệu Thừa Diễn có điểm giống Phùng Liên Dung, đặc biệt dịu ngoan, cũng không quá đen, có chút nâu, mà Triệu Hữu Ngô thì giống Hồ quý phi, con ngươi màu trà.

Chung ma ma cười nói: “Trẻ con đều rất đen, có điều hình như Tam hoàng tử càng thêm đen hơn chút.”

Phùng Liên Dung ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Đường: “Giống hoàng thượng đấy!”

Nàng thích nhất là mắt hắn, khi yên tĩnh giống như đêm đen sâu thẳm, nhưng vừa chuyển động thì chính là quang hoa lưu chuyển, chói mắt hơn bất kỳ thứ gì, nhìn một cái có thể tự mình sa vào.

Triệu Hữu Đường cười cười: “Đúng là nên giống Trẫm.”

Hắn cũng cảm thấy con lớn nhất khá giống Phùng Liên Dung.

Đang nói, Triệu Thừa Diễn kéo góc áo Phùng Liên Dung, chỉa chỉa lỗ tai nói: “Mẫu phi, lại ngứa rồi.”

Phùng Liên Dung vội kêu Hoàng Ích Tam chuẩn bị vài thứ.

Hoàng Ích Tam lập tức lấy ra.

Phùng Liên Dung chuyển ghế ra cửa, ôm Triệu Thừa Diễn đặt lên đùi, hơi hơi kéo lỗ tai hắn nhìn nhìn, sau đó ôn nhu nói: “Khi mẫu phi ngoáy con đừng động đậy nhé, nếu không sẽ bị đau, thái y cho con uống thuốc đắng đấy.”

Triệu Thừa Diễn dạ.

Phùng Liên Dung đầu tiên là lấy một cây tăm, đầu nhọn của cây tăm đã bị mất, nàng lấy chút bông quấn lên đầu tăm, lại chấm ít dầu vừng lên trên đó.

Triệu Hữu Đường khó hiểu: “Làm gì vậy?”

“Ngoáy lỗ tai.”

“Ngoáy lỗ tai không cần muôi lấy ráy tai à?” Triệu Hữu Đường tò mò hỏi, sau đó đến gần kéo lỗ tai Triệu Thừa Diễn ra nhìn, “Ừ, đúng là hơi nhiều.”

Phùng Liên Dung giải thích: “Con còn nhỏ mà, không thể dùng muôi lấy ráy, có lần nương thiếp không biết nên lấy cho thiếp, suýt thì bị điếc, sau này tìm đại phu, đại phu dạy cách này.”

Triệu Hữu Đường cảm thấy ngạc nhiên.

Triệu Hữu Trinh, Triệu Hữu Ngô cũng đến gần xem.

Phùng Liên Dung chuẩn bị xong liền nhẹ nhàng đưa bông ngoáy tay vào trong lỗ tai Triệu Thừa Diễn.

Nàng động tác mềm nhẹ, tựa như đang chạm vào một khối đậu hũ.

Triệu Hữu Đường đột nhiên cảm thấy lỗ tai mình cũng hơi ngứa.

Ánh mắt hắn dừng lên trên mặt Phùng Liên Dung, dưới ánh mắt trời chiếu vào, lông tơ trên da nàng đều rất rõ ràng, như là trong suốt. Khóe miệng còn mang theo ý cười, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, như là có thể làm tan băng.

Triệu Hữu Đường nghĩ, sao nàng chưa từng ngoáy tai cho hắn nhỉ!

Triệu Hữu Ngô xem, ánh mắt có chút hồng.

Khi hắn còn bé mẫu phi cũng thường làm vậy cho hắn, rất thoải mái, nhưng mẫu phi đã mất, Triệu Hữu Ngô bỗng nói: “Lỗ tai ta cũng ngứa.”

Phùng Liên Dung cười rộ lên: “Vậy tí nữa ta lấy cho đệ.”

Nàng đổi sang bên khác cho Triệu Thừa Diễn, đang muốn làm bên tai trái cho hắn mới nhớ tới, nhìn Triệu Hữu Đường: “Hoàng thượng, có muốn thiếp thân cũng ngoáy cho ngài không?”

Mặt Triệu Hữu Đường nóng lên, trách mắng: “Trẫm là trẻ con à, mà cần nàng ngoáy tai cho!”

Phùng Liên Dung bĩu môi: “Không cần thì thôi, hung cái gì chứ.”

Nàng làm xong cho Triệu Thừa Diễn liền lấy ráy tai cho Triệu Hữu Ngô, do tuổi đã lớn nên nàng lấy muôi lấy ráy tai lấy cho hắn.

Triệu Hữu Đường có lòng muốn ngăn cản, có điều thấy Triệu Hữu Ngô đúng là đáng thương, phỏng chừng là nhớ đến Hồ quý phi, lập tức cũng không nói gì, dù sao cũng chưa lớn lắm.

Nhưng trong lòng lại không vui, giống như có gì đó không đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.