Editor: demcodon
Đối với Hoắc An Lăng vô luận là thụ ngốc nghếch đáng yêu hay là dụ thụ chỉ cần là tiểu thụ của hắn, tất cả chỉ là muốn không chút khách khí mà đẩy mà nhào mà đè mà gặm mà sờ mà ăn.
Thẩm vương gia thấy hai con ngươi đen như mực trong ánh mắt của Hoắc An Lăng dường như bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực. Mặc dù trong lòng vẫn có chút khẩn trương nhỏ, nhưng mà nghĩ đến mục đích của mình y vẫn là nổi lên dũng khí tiếp tục động tác của mình lè lưỡi liếm liếm bờ môi: “Chờ đến sau khi huynh rời khỏi lại không biết lúc nào mới trở về...”
Không biết Thẩm vương gia lúc này nghĩ tới điều gì trong mắt của y hiện lên một tia sáng. Sau đó ghé sát vào trên người của Hoắc An Lăng, vừa dùng ngón tay như có như không vẽ vòng tròn vừa dùng giọng điệu ai oán nói: “Ta sẽ rất muốn huynh A Lăng... chẳng lẽ huynh nhẫn tâm để một mình ta ở kinh thành sao?”
Vừa nói đôi mắt nhỏ của Thẩm vương gia càng thêm u oán lên, giọng điệu cũng có chút ủy khuất: “Cho nên, vì chúng ta không phải chịu nổi tương tư chia xa hai nơi, nếu không...”
“Không được.” Không chờ Thẩm vương gia nói xong Hoắc An Lăng đã chém đinh chặt sắt cắt đứt lời nói của đối phương —— nói giỡn, hắn còn không biết chút tâm tư nhỏ này của đối phương sao?
Kế mỹ nhân gì đó mặc dù dùng tốt nhưng cũng không phải mỗi lần đều có thể có hiệu quả —— đặc biệt là liên lụy đến theo quân có thể sẽ dẫn đến một loạt vấn đề về an toàn, Hoắc An Lăng là người tuyệt đối không có khả năng thỏa hiệp —— cho nên kế mỹ nhân này đã bị người nào đó dùng “lạt mềm buộc chặt” phá đi.
Hoắc An Lăng thấy Thẩm vương gia lập tức thay đổi sắc mặt, mặt bánh bao nhanh chóng ra lò, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, sao có thể đáng yêu như thế, vậy mà trợn tròn đôi mắt nhìn hắn, còn một dáng vẻ cố ý muốn biết rõ ràng hại hắn thật không có biện pháp, thật sự là khắc chế không được.
Vì vậy Hoắc An Lăng kéo cổ Thẩm vương gia qua một cái, còn mình cũng hơi nhích về phía trước nhẹ nhàng hôn lên hai cánh môi. Cánh môi như là thạch trái cây đóng băng, lạnh buốt rồi lại mềm mại trơn bóng, còn mang theo một làn hương ngọt nhàn nhạt làm cho hắn quả thật dừng lại không được chỉ có thể hôn một lần lại một lần, nhịn không được muốn ăn tươi nó.
Thẩm vương gia hoàn toàn cứng lại —— sao vậy? Lúc này không phải giải thích một lời sao? Tại sao đột nhiên hoán đổi đến hình thức này chứ? —— Thẩm vương gia mới không thừa nhận mình không hề chống cự với nụ hôn của Hoắc An Lăng.
Mặc dù chờ khi y hơi hơi lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã sớm kìm nén không được vươn tay ôm lấy sau cổ Hoắc An Lăng, hơn nữa làm nụ hôn sâu thêm. Môi cùng môi ma sát hợp, lưỡi cùng lưỡi dây dưa mang đến khoái cảm tê dại, còn không ngừng tăng cao nhiệt độ, hai người giống như là đắm chìm trong ánh nắng ấm áp.
Chờ đến lúc Thẩm vương gia thở gấp gáp rời khỏi môi Hoắc An Lăng mới phát hiện thân thể của mình đã sớm sinh ra phản ứng bình thường, nhưng mà cái phản ứng vào lúc này xem ra thật sự là xấu hổ —— rõ ràng, rõ ràng mình tính trước trêu chọc A Lăng một chút thuận tiện kêu đối phương đồng ý yêu cầu của mình. Nếu như không đồng ý y quyết định gạt đối phương sang một bên. Nhưng mà... Vì sao mình ngược lại cũng như vậy?
Thẩm vương gia kiên quyết không thừa nhận là nhiều lần lăn trên giường làm cho thân thể trở nên càng ngày càng mẫn cảm rất là nghiêm túc chăm chú suy nghĩ mình là từ lúc nào bị “đánh bại” —— nhất định, nhất định là tên A Lăng này thật sự là quá xấu quá có tâm kế rồi! Đáng giận, đáng giận, đáng giận!
Mặc dù trong lòng một đám dê gù vui vẻ gào thét nhảy qua, nhưng trên mặt Thẩm vương gia lại là một bộ dáng “mảnh mai” “mau tới nhào vào ta, mau tới nhào vào ta” —— sau nhiều lần hôn nồng nhiệt không có sức thở làm cho tiểu thụ không chịu nổi!
Thẩm vương gia ngẩng đầu hai con ngươi mê ly nhìn Hoắc An Lăng, phối hợp với trong đôi mắt có một chút đốm lửa nhiệt tình, tinh thần nhộn nhạo dáng vẻ thành công kia làm cho lửa đốt dưới bụng Hoắc An Lăng càng mạnh.
“A Lăng...” Gọi một tiếng, còn có ý ám chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái —— được rồi, Thẩm vương gia đã muốn.
Từ khi không chỉ một lần bị Hoắc An Lăng từ xế chiều gần tối “ừ ah ah” làm đến ngày hôm sau nắng sớm mờ mờ, Thẩm vương gia bày tỏ ở phương diện này y đã hoàn toàn thoải mái —— thẹn thùng? Đó là thần mã gì? Nam nhân của mình đương nhiên gánh vác sứ mạng vĩ đại cho mình ăn no rồi!
A Thập vốn là manh sủng chớp mắt biến thành Vương gia dụ thụ mị hoặc. Hoắc An Lăng không biết cố gắng tiểu đệ cũng không chút nào “ngượng ngùng“. Vốn tiểu tướng quân cũng rất có tinh thần vậy mà theo ánh mắt có ý ám chỉ của Thẩm vương gia hơi run rẩy một chút, dường như sưng to hơn, tinh thần hơn. Hơn nữa vẻ đau đớn này... hoặc nói là kích thích, ở trong nháy mắt đã trải rộng cả người của hắn.
Vì vậy Hoắc An Lăng cho là mình rất đàn ông hơn nữa hoàn toàn chính xác cũng rất đàn ông hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng dậy, chỉ mặc một đầu tiết khố hơi mỏng —— cái quần kia đã hoàn toàn không che được “tiểu huynh đệ” hùng hổ đang diễu võ dương oai trong quần hắn, hung hăng lộ sát khí ra ngoài.
Mặc dù trái tim nhỏ có chút thấp thỏm không yên mà rạo rực, nhưng mà nghĩ đến không lâu nữa hai người bọn họ phải chia ly —— rõ ràng không cho y theo quân (vung nắm đấm!) —— Vương gia nào đó vẫn là lầm bầm lề mề mà nhào trong ngực hắn.
Ô, y đã có thể đoán trước lần này lại có thể nhìn thấy dáng vẻ mặt trời ngày mai chậm rãi dâng lên...
* * *
Dù là Hoắc An Lăng đã sớm làm xong chuẩn bị trận chiến đánh gian khổ bền bỉ, nhưng mà cũng thật không ngờ thời gian sẽ kéo dài dài như vậy.
Mà so với hắn thì Thẩm vương gia chỉ có thể ngốc ở kinh thành cam đoan hậu phương bọn họ lớn lương thảo đồ dùng đầy đủ mỗi một năm cảm nhận được ý câu “tương tư thành hoạ“.
Này không, y đang nghĩ ngợi đến thời tiết lạnh nên cho những quân sĩ kia phát áo bông bla bla bla.... Lúc nhấc tới bút lại nghĩ tới người nào đó, sau đó bút lông đã chấm đầy đủ mực đậm bị y cầm trên không......
Cho đến “bộp” một cái mực nước nhỏ một giọt mực lớn đen đặc, chổ hở thành một đóa mực mai.
Thẩm vương gia méo miệng mang người nào đó quanh quẩn ở trong đầu mình ném đi, lúc đang chuẩn bị viết một lần nữa thì tiếng Mạc Ngôn ở bên ngoài vang lên: “Vương gia! Vương gia!”
“Chuyện gì?” Vương gia vốn dĩ bởi vì nhớ người nào đó mà hơi khó chịu nhỏ phát giận.
“À, Vương gia, tiểu thế tử lại... nghịch ngợm rồi.” Ô ô ô, nếu không phải trong khoảng thời gian này năm trước Bội Ngọc thành thân đang dưỡng thai gã mới sẽ không lưu lạc đến địa vị tùy tùng của tiểu hài tử ô ô ô! Tiểu hài tử đều là ác mộng hu hu hu hu!
“... Nó lại làm gì?” Thẩm vương gia lập tức không có dục vọng viết chữ xoa xoa thái dương, trên mặt đã tự động đổi thành chữ phiền muộn.
“Cái này, vẫn là mời ngài tự mình đi xem.” Mạc Ngôn cảm thấy đây cũng không phải là gã dùng lời nói có thể giải thích được.
“... Dẫn đường.”
Tiểu thế tử Thẩm vương phủ lúc này vừa mới ba tuổi, mặc dù chỉ là tiểu nhi tóc trái đào nhưng mà sức chiến đấu của nhóc không thể bỏ qua. Vô luận là leo cây lấy tổ chim hay là xuống hồ nước mò cá, thậm chí là chu mông nhỏ ngồi xổm trong hoa viên đào con giun. Trên cơ bản chỉ có không thể tưởng được chứ không có làm không được.
Giống như lần này, bánh bao nhỏ đã lén lút mà chạy đến chuồng ngựa trrong hậu viện, sau đó làm cho người ngã ngựa đổ.
Chờ đến lúc Thẩm vương gia nổi giận đùng đùng mà chạy tới thì nhóc đang đội một đầu cỏ rơm khô héo ngồi ở trên một con ngựa con chỉ có bảy tám tháng, trên người lộ ra răng trắng nhỏ cười ngây ngô “ha ha“.
“...” Thẩm vương gia đối mặt với tình cảnh này chỉ có thể từ trong miệng kêu ra sáu tiếng kêu nhỏ mang theo làn khói nhẹ.
Bởi vì trên lưng ngựa con cũng không có yên ngựa, cho nên vì bảo trì cân bằng nhóc chỉ có thể như là cao bôi trên da chó cả người dính vào sau lưng ngựa con; cố tình ngựa con lại giật nảy mình, nhóc bởi vì run đến khó chịu mặt đã thành bánh bao, nhưng vẫn kiên cường mà dính vào trên lưng ngựa như cũ, vẫn không nhúc nhích.
Bánh bao nhỏ thấy Thẩm vương gia tới lập tức quơ chân múa tay vui sướng: “Phụ vương... a!”
Đắc ý vênh váo mà buông tay ra hậu quả chính là thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa té xuống —— cũng may Mạc Ngôn là siêu cấp tùy tùng soái khí nhảy lên, vì vậy thành công thoát hiểm!
Bất quá, mặc dù nói thịt trên người bánh bao nhỏ đều là có mùi sữa rất thơm, cố tình ở trên lưng ngựa tiếp xúc qua diện tích lớn, lúc này trên người thật sự là một làn hương “mùi ngựa” nồng đậm.
Thẩm vương gia kiên định mà từ chối động tác bánh bao nhỏ nào đó tươi cười sáng lạn duỗi ra hai cái cánh tay ngắn mập cầu ôm một cái, đối phương bị bỏ qua sau một giây đồng hồ biến nước mắt trứng gà. Y quyết định dặn dò Mạc Ngôn trước mang tiểu tử này “nhúng “ vào trong nước năm sáu lần mới mang tới.
Chờ đến lúc tiểu hài nhi quậy phá vừa rồi còn tóc lộn xộn y phục lỏng le sau đó biến hóa trở thành tiểu kim đồng mặt mày tinh xảo cười đáng yêu thì Thẩm vương gia mới mở tay ra nhận thịt đạn nhỏ nào đó bay nhào đến.
“Hôm nay lại gây họa!” Thẩm vương gia nói xong không nhẹ không nặng vỗ một cái lên mông nhỏ của bánh bao nhỏ nào đó mập ục ục.
“Ô, Kiều Niên không có gây họa, Kiều Niên chỉ là muốn chơi với ngựa con. Kiều Niên muốn giống như phụ thân, trở thành Đại tướng quân uy vũ!” Nói đến đây bánh bao nhỏ vươn ra bàn tay nhỏ bé ngắn ngủn cầm thành nắm đấm —— muốn từ tiểu hài tử làm nên!
“Đại tướng quân? Đại tướng quân chính là giống con như vậy cả người nằm sấp trên lưng ngựa ngay cả eo cũng không đứng thẳng? Còn sắp ngã xuống, đây là Đại tướng quân của con sao?” Thẩm vương gia mặc dù nói như vậy nhưng vẫn cầm lấy một miếng điểm tâm cho bánh bao nhỏ ăn —— vừa mới giật nảy mình bị dọa gì đó đích thật là hao tổn không ít thể lực: “Bất quá lại làm cho phụ vương nhìn thấy con giống như hôm nay tự đặt mình vào tình trạng nguy hiểm như vậy thì con cứ chờ đến ăn một bữa “măng xào thịt” đi!”
Lời nói tàn nhẫn là nhất định phải nói ra —— ai kêu Thẩm vương gia chính y vốn dĩ cũng không phải là người thích tự mình động thủ chứ? Cho nên chỉ có thể nóitàn nhẫn một chút, như vậy con khỉ nhỏ quậy sẽ không làm ầm ĩ loạn lên.
Bánh bao nhỏ nhỏ nào đó thân thể mập cuồn cuộn xoay vòng cố gắng dùng quai hàm mà nhai rồi nhai —— không có việc gì, loại uy hiếp này nhóc đã nghe nhiều. Phụ vương mình chính là con hổ giấy, phụ thân nói hổ giấy là không đáng sợ nha ha ha ha! Bất quá nói đến phụ thân nhóc thật đúng là nhớ phụ thân —— Vì vậy bánh bao nhỏ vùi đầu vào trên cổ phụ vương mình: “Phụ vương, Kiều Niên nhớ phụ thân rồi ~”
Thương cảm gì đó của bánh bao nhỏ làm cho người đau lòng. Bất quá...
“A a a... Hoắc Kiều Niên, nhóc bại hoại con lại dám lau miệng trên vạt áo của phụ vương con!!!”