Editor: demcodon
Từ chỗ Tiểu Thúy lấy được tin tức cũng không thể làm cho Thẩm vương gia hoàn toàn tin tưởng. Dù sao y thật sự rất khó tưởng tượng mình sẽ dính một người nam nhân như vậy. Cho nên lúc nghe thấy Tiểu Thúy nói ngôi nhà của Hoắc An Lăng đã từng bị đốt cháy, mảnh đất trống ở đó cũng không có xây ngôi nhà khác. Trong lòng của y có chút thoả mãn gật đầu, sau đó đưa ra ý muốn đi đến đó nhìn một chút.
Thời gian đã qua nửa năm, một mảnh phế tích lúc trước cũng dần dần trở nên bằng phẳng. Đất khô cằn màu đen ở đây trong khoảng thời gian này, đặc biệt là sau mưa to mùa hạ cọ rửa một mảnh đen sì kia còn mang theo đổ nát thê lương và đầu gỗ đốt trọi, đất đã mọc ra các loại cỏ dại xanh mơn mởn, trong gió rét mạnh mẽ đứng thẳng lưng lên.
Nhưng chính là loại cảnh tượng này làm cho Thẩm vương gia cảm thấy càng thêm hoang vu. Mà Thẩm vương gia cũng phát hiện, mặc dù chỗ này thoạt nhìn đã phân biệt không rõ ở đây là ở đâu. Nhưng mà khi ánh mắt của y rơi xuống những chỗ kia thì trong đầu lại có thể đối ứng mà hiện ra đủ loại kiểu dáng cảnh tượng: có dáng vẻ mình ghé vào bên canh chuồng đá xem heo vừa ăn thức ăn vừa phát ra tiếng “ột éc ột éc”; có lúc mình cho gà ăn bởi vì không lo rải thức ăn mà tạo thành bị mấy con gà “vây tấn công“. Thậm chí còn có một con gà trống vẩy cánh nhảy vào trong chén, sau đó bị dọa đến kêu to a a; còn có mình ngồi trên một cái ghế kỳ quái nằm ở dưới cây hoa quế, chờ hoa quế rơi vào trên chóp mũi nhịn không được “hắt xì” một tiếng...
Thẩm vương gia đem ánh mắt chuyển tới một cây bởi vì bị lửa lớn làm cho dưới tàng cây và giữa cây đều bị cháy sạch đen như mực trụi lủi. Nhưng mà sau khi trải qua mùa đông lại bắt đầu nhú ra mầm cây hoa quế mới và cây sơn trà.
Y không tự giác mà đi qua để tay ở trên cành cây có chút thô ráp, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, tất cả cảnh tượng cũng ấm áp như cây này làm cho y có loại xúc động rơi lệ.
“A...” Tiểu Thúy ở một bên nhìn thấy ánh mắt Thẩm vương gia đang xem qua từng cái ở những chỗ đó, trên mặt toát ra vài tia bi thương không có che dấu được, không khỏi có chút muốn mở miệng an ủi y. Nhưng mà nghĩ đến thân phận của mình vẫn là ấp úng ngậm miệng không nói.
Thẩm vương gia đang đắm chìm ở trong hồi ức. Trên thực tế y chỉ là nhớ lại những cảnh tượng kia, nhưng mà đối với tình cảm của Hoắc An Lăng cũng không trở về mà ở tại chỗ. Bỗng nhiên cửa một nhà bên cạnh phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, một người nam nhân mặc trường bào màu xanh đi ra.
Mà Tam Mao vốn là đi theo bên cạnh Thẩm vương gia cũng nghe thấy được mùi người quen, nó hoan hô một tiếng chay vọt tới bên cạnh người nam nhân kia: “Gâu gâu!” Nó còn nhớ rõ nam nhân này luôn cho mình đồ ăn vặt rất ngon. Mặc dù không có làm thức ăn ngon như chủ nhân nhà nó, nhưng mà những điểm tâm nhỏ kia mùi hương rất thơm cũng rất tuyệt!
Bởi vì ngày lễ tết nên học đường trong thôn không có buổi học, cho nên Kỷ phu tử cũng không có dậy sớm. Từ sau khi hắn trở thành một phu tử dạy học trong thôn cuộc sống ngược lại nhẹ nhõm hơn hai mươi mấy năm trước kia nhiều lắm. Bất quá thân thể này vẫn là rơi xuống bệnh cũ, cũng may cứ như vậy im lặng sống qua ngày vẫn có thể sống thêm hơn mười năm nữa.
Kỷ phu tử mở cửa phòng ra chuẩn bị hít thở một chút không khí mới mẻ bên ngoài đột nhiên nghe được tiếng chó sủa. Ở trong thôn chó sủa cũng không phải hiếm lạ, nhưng mà con chó lớn vừa kêu vừa “hồng hộc” lắc đầu vẫy đuôi nhào đầu về phía mình lại không thể không làm cho Kỷ phu tử cảnh giác. Hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ bị cắn một cái.
Nhưng mà khi đến gần Kỷ phu tử mới thấy rõ dáng vẻ con chó lớn màu trắng kia: “... Tam Mao?”
Sao lại sẽ, Hoắc An Lăng không phải nói Tam Mao đi theo A Thập mất tích cùng một chỗ sao? Chẳng lẽ...
Kỷ phu tử ngẩng đầu đối diện với một gương mặt ôn hòa tao nhã tuấn mỹ. Mà thoạt nhìn người kia còn kinh ngạc hơn mình: “... Kỷ đại ca?”
Sẽ gọi mình là “Kỷ đại ca” mà không phải “Kỷ phu tử”, hắn vươn tay tranh thủ nhanh chóng ngăn cản Tam Mao vui vẻ xông vào. Kỷ phu tử hơi lộ ra cười khổ —— A Thập vẫn là đã khôi phục lại ký ức. Chỉ là, vì sao y khôi phục lại ký ức còn có thể tới chỗ này chứ?
Chờ đến lúc đã không có người ngoài, Thẩm vương gia bị Kỷ phu tử mang vào trong phòng ngồi ở trên ghế, vươn tay vuốt ve lông dài màu trắng mềm mại sạch sẽ của Tam Mao, trong gương mặt tràn đầy nghi vấn.
Kỷ phu tử cũng tạm thời không biết nên nói gì, chỉ là yên lặng mà mang chén cháo, màn thầu, dưa muối và trứng gà đặt lên bàn: “Nếu như không chê thì ăn trước một chút thức ăn lấp bụng đi.”
Thẩm vương gia nhìn Kỷ phu tử thuần thục làm xong tất cả có chút cứng ngắc mà giật giật khóe miệng: “Thì ra huynh còn sống... Chúng ta đều cho rằng huynh đã...”
Bởi vì ký ức của Thẩm vương gia vốn dĩ không hoàn chỉnh, hiện tại cho dù nhớ rõ một chút đó cũng là một ít đoạn ngắn rải rác. Dù sao lúc trước ký ức của y là bị Lý đại phu “trị liệu” phá hủy không ít, cũng không biết về sau có cơ hội hoàn toàn phục hồi như cũ hay không. Trong khoảng thời gian gần đây rõ ràng hoàn toàn không có xuất hiện bất kỳ đoạn ngắn ký ức nào có quan hệ đến Kỷ phu tử. Cũng bởi vậy lúc y nhìn thấy Kỷ phu tử mới kinh ngạc như thế.
“Vì sao huynh lại ở nơi hẻo lánh như vậy, còn... sửa lại tên? Huynh vì sao không nói cho Cửu Tranh biết huynh ở chỗ này?” Thẩm vương gia thấy Kỷ phu tử chỉ là yên lặng ăn điểm tâm nhịn không được mang theo giọng điệu chất vấn. Y không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho hắn mang vốn là “Kỷ Diệu” sửa thành “Kỷ Sai”, chuyện này rõ ràng mang theo tên không có ý tốt.
“Sai”, rốt cuộc là sai như thế nào?
“Không nói cho hắn mới là chính xác, nếu để cho Cửu Tranh biết thì cuộc sống của hắn cũng sẽ bị quấy rầy. Ta vốn dĩ chính là một người điềm xấu, chỉ có mang đến đau khổ cho Cửu Tranh...” Nghĩ đến lời Cửu Tranh nói với mình lúc đó Kỷ phu tử chỉ cảm thấy trái tim co lại nhức nhối.
“Quả nhiên, giữa các huynh nhất định đã xảy ra chuyện gì mâu thuẫn. Ta đã cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Cửu Tranh thích người ca ca là huynh như vậy vì sao lúc cuối cùng nghe tới tin dữ của huynh thì dáng vẻ của huynh ấy cũng không có bao nhiêu đau khổ.” Thẩm vương gia vẫn cho là lúc đó Cửu Tranh đau khổ quá độ ngược lại chết lặng, nhưng mà hiện tại xem ra mọi chuyện có nguyên nhân khác.
“Ta bất quá là một người được nhận nuôi, làm sao có thể để hắn gọi một tiếng ca ca chứ. Chuyện lúc trước ta đã không muốn nhắc lại. Đó là ta thật xin lỗi hắn, cho nên, cũng cầu xin ngươi sau khi trở về đừng nói cho hắn biết ta còn sống.”
Như vậy trong lòng của hắn hận mình cũng sẽ hận ít đi một chút ít phải không?
Thẩm vương gia nhíu mày không muốn đồng ý. Mặc dù nói lúc đó y cùng với hai huynh đệ Kỷ Diệu... Kỷ Sai và Cửu Tranh cũng không phải rất thân quen. Nhưng mà hiện tại y dù sao là bằng hữu tốt với Cửu Tranh, mắt thấy hắn hiện tại một mình cô đơn, nếu như biết rõ ca ca của hắn còn sống...
“Cầu xin ngàn vạn đừng nhắc chuyện gì có liên quan đến ta bất kỳ một chữ nào.” Kỷ phu tử dùng giọng điệu rất nghiêm túc cũng rất khẩn cầu nói, hắn thở dài một hơi: “Làm trao đổi, ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện có liên quan đến Hoắc An Lăng.”
Hắn nhìn ra được Thẩm vương gia Triệu Mặc Lâm rõ ràng đã khôi phục ký ức nhưng lại cố ý tìm đến thôn này nhất định là còn chưa quên Hoắc An Lăng. Chỉ là, trong mắt y vừa rồi không có chút tình cãm gì đối với Hoắc An Lăng.
Kỷ phu tử không rõ hiện tại Thẩm vương gia rốt cuộc là xảy ra tình huống gì, nhưng mà hắn lại không quên được dáng vẻ tuyệt vọng của Hoắc An Lăng lúc đó. Mặc dù Hoắc An Lăng nói muốn tự mình làm ra thành tích đến tìm A Thập của y về, nhưng mà nếu như Thẩm vương gia bên này cũng có tình ý thì....
Kỷ phu tử chỉ là muốn chuộc tội một chút vì hành vi trước kia của Cửu Tranh.
* * *
Trở lại kinh thành đã là tháng hai cỏ mọc chim bay.
Thẩm vương gia mặc dù không thể chờ được mà muốn gặp Hoắc An Lăng một người trong cuộc khác. Nhưng là căn cứ tin tức tiền tuyến truyền về, trong mấy ngày năm mới đại quân đã chiếm lĩnh tỉnh Ích Dương, đánh bại nước Kim cùng với viện quân nước Hán và nước Ngô còn chưa kịp chạy đến. Thừa dịp thắng truy kích quân Kim, thế như chẻ tre mà chiếm cứ vương đô nước Kim.
Tin tức truyền đến làm Dương đế hết sức hài lòng, hơn nữa lập tức hạ lệnh khao thưởng quân sĩ, đồng thời hạ lệnh cho đại quân đi về phía đông, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái xé mở một lỗ hổng công chiếm nước Hán, nước Ngô. Nếu chúng đều xuất binh, cứ như vậy hoàn toàn không tổn hao gì mà thả bọn họ trở về chẳng phải là tiện nghi bọn họ! Nhưng mà Dương đế cũng biết làm như vậy vô cùng nguy hiểm.
Mặc dù nước Kim bị công chiếm làm cho hai nước gặp phải tình thế chính xác trở nên vô cùng nghiêm trọng, nhưng còn xa chưa đạt tới trình độ làm cho người tim đập. Nhưng nếu như lúc này phát binh với nước Ngô và nước Hán, vậy thì tương đương với cho các nước khác một tin tức —— một nước Cảnh đã không hề yên lặng nữa, chuẩn bị mang lòng hổ lang làm mấy chuyện nhiễu loạn “thiên hạ hòa bình” gì đó.
Dù sao tính cả nước Cảnh ở trong sáu quốc gia cường đại cùng với nước có lực tương đối cân đối là chung nhận thức duy trì thiên hạ thái bình. Sáu quốc gia hoặc nhiều hoặc ít đối với quốc gia khác duy trì lòng kiêng kỵ, nhưng mỗi khi một quốc gia ở vào lúc sống chết còn mất sẽ có quốc gia khác vươn tay cứu giúp.
Nước Cảnh tiến công, năm nước khác làm sao có thể trơ mắt nhìn “nước huynh đệ” bọn họ diệt vong chứ? Lại càng không cần phải nói đến nước Thanh cường đại nhất ở trong bảng sắp xếp thứ tự sáu nước là tuyệt đối không có khả năng trơ mắt nhìn trong năm nước nhỏ kia có một nước nhỏ dần dần cường đại đến trình độ có thể chống lại mình. Cho nên cùng nước Hán và nước Ngô chiến tranh đánh cho khó khăn dị thường.
Dù cho sau đó Dương đế ở dưới Thái tử vẫn luôn chờ lệnh hạ không thể không cho Thái tử mang theo viện quân và lương thảo tiến đến trợ giúp. Trận chiến này cũng giằng co hơn ba năm, mãi cho đến mùa hè ba năm sau mới rốt cục lấy được thắng lợi, thu hai nước vào trong lãnh địa nước Cảnh.
Mà Thẩm vương gia cũng đợi gần ba năm.
Những quốc gia khác hỗ trợ, từ lúc nhìn ra nước Cảnh có xu thế thắng lợi thì kịp thời bỏ quân đội chạy, mà đối với nước Cảnh một hơi công chiếm ba quốc gia giờ phút này cũng không có ý định kết thù với các quốc gia khác. Hành động này thật ra làm cho các quốc gia khác thở dài một hơi, cũng làm cho nước Thanh vốn tính toán định “cảnh cáo” nước Cảnh thì tạm thời gác lại.
Nước Cảnh thắng lớn, khải hoàn* về triều.
(*Khải hoàn: quân lính đánh nhạc mừng thắng trận mà kéo về.)
Đối với đại đa số người trong thời gian ba năm này không chỉ phải thời thời khắc khắc lo lắng cho mình có thể bỏ mạng ở chiến trường hay không, còn phải cố gắng thích ứng cuộc sống đơn sơ thậm chí nghiêm khắc của quân đội, thật sự là khổ không thể tả. Nhưng mà đối với Hoắc An Lăng lại làm cho hắn vui mừng từ trong đáy lòng. Bởi vì trong chiến tranh ba năm này Hotắc An Lăng từ tiểu đội trưởng một trăm người đã trở thành một người tướng quân.
Bởi vì pháp luật nước Cảnh quy định: binh lính nước Cảnh chỉ cần thu hoạch một thủ cấp quan quân kẻ địch thì có thể thăng một cấp; hơn nữa có thể có được một mảnh ruộng, một ngôi nhà và một người hầu. Chém giết thủ cấp càng nhiều thì lên chức càng nhiều.
Mặc dù Hoắc An Lăng không phải mỗi lần cũng có thể trực tiếp chặt bỏ thủ cấp quan quân kẻ địch, nhưng mà trên tay hắn nhiễm máu người cũng không ít, dùng lời Sư Khanh trêu chọc hắn mà nói là chân chính “máu chảy thành sông“.
Hiện tại ngay cả Nghiêm Tín Vũ và Sư Khanh đều có chút kiêng kị với Hoắc An Lăng, chủ yếu là người này sau khi lên chiến trường chính là loại khí thế người cản giết người - Phật cản giết Phật thật sự là làm cho người sợ. Lại càng không cần phải nói sau khi hắn thân là tướng lãnh có quyền lực lãnh đạo càng nhiều binh lính, dùng những mưu kế đó dường như có thể nói là không lưu tình chút nào “giết toàn bộ” đối phương.
Dựa vào loại giết chóc điên cuồng này Hoắc An Lăng mới có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế bò nhanh như vậy.
Theo đại quân dần dần đến gần kinh thành, Hoắc An Lăng cưỡi chiến mã màu đen, mặc khôi giáp màu đen, tâm tư hoàn toàn không ở trên dân chúng đứng ngoài đường hoan nghênh. Trong lòng hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ —— hắn hiện tại rốt cục có tư cách đi gặp A Thập.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoắc tiểu ca hiện tại mặc dù là tướng quân, nhưng mà còn phải trải qua triều đình chính thức thừa nhận, còn có, tướng quân cũng không phải cao nhất trong võ tướng, cho nên... Hoắc tiểu ca còn phải tiếp tục cố gắng.
Chiến tranh gì đó chỉ là hạt cát vô năng, cho nên chỉ có thể sơ lược, có chút bàn tay vàng lớn cũng xin thứ lỗi —— dù sao cũng là con ruột hắc hắc...