Sủng Phu

Chương 75: Chương 75: Kinh hỉ




Editor: demcodon

Cuối cùng Hoắc An Lăng đương nhiên vẫn là chỉ có thể thu xếp tay nải lưu luyến thập mỗi bước đi rời khỏi người yêu của mình và nhi tử mới ra lò, mặt khổ bức lao ra tiền tuyến.

Mà về sau một mặt là lo lắng người yêu của mình, một mặt khác vẫn là lo lắng nhi tử mới ra lò sẽ gây thêm phiền toái gì cho người yêu của mình. Vì vậy Hoắc An Lăng dứt khoát một tháng viết một phong thư. Có đôi khi ngoại trừ tình cảm nhớ thương còn có một chút phong cảnh ven đường và một ít chuyện hay việc lạ.

Nói thí dụ như: “Đi đến nơi đây lại thấy được một cánh đồng hoa hồng, một cánh đồng đỏ au vô cùng xinh đẹp. Muốn chàng cũng nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp này cho nên tặng kèm mười một đóa hoa hồng khô...” ― Nếu không phải Tễ nhi nói cho y biết mười một đóa hoa hồng đại biểu cho “Toàn tâm toàn ý yêu ngươi” thì y cũng cho rằng đối phương chỉ là tặng hoa bình thường thôi —— bất quá, tên A Lăng này quả nhiên là khó chịu, hừ!

Nói thí dụ như: “Mặc Thủ làm mấy cái đồ chơi nhỏ, đại khái kiểu tiểu tử Kiều Niên kia thích cho nên cũng đưa về chung... Tiểu tử kia không thể quá sủng ái, nam hài tử đó đương nhiên phải nghiêm khắc dạy dỗ.” ― Đây chính là nhi tử của ta! Ta cũng không nỡ đánh nhóc, nếu chê ta quản không nghiêm thì huynh sớm trở về mà quản giáo nhóc!

Nói thí dụ như: “Kiều Niên đã biết nói chuyện rồi hả? Lúc nhận được tin tức này thì chúng ta vừa mới đánh hạ một tòa thành trì, thật sự là song hỷ lâm môn ha ha ~. Nhiệt độ nước Thanh không có biến hóa nhanh như nước Cảnh, hiện tại nên là cuối mùa thu rồi phải không? Phải nhớ mặc thêm nhiều y phục không để bị phong hàn...” ― Hừ hừ, còn tưởng rằng mình là tiểu hài tử sao? Bất quá cho dù ở nước Thanh là mùa đông cũng sẽ lạnh chứ? A, quay đầu lại nhìn xem có thể đặt mua cho bọn họ mỗi người một cái áo bông hay không —— về phần y phục A Lăng vậy thì nhân cơ hội mang nhiều mấy bộ tốt đi.

Nói thí dụ như: “Cái gì? Những dân chúng kia kêu ta là “Chiến thần” hả? Thân ái, chàng xác định chàng không có nghe lầm thật ra là “Sát thần” gì đó ư?” ― A a, đây là ý gì, là chỉ trích mình loạn truyền nói lung tung ư, đáng giận!

Bla bla bla..., Thẩm vương gia luôn vừa xem thư vừa lải nhải —— nếu là người khác thấy được thư ai còn sẽ tin tưởng trên chiến trường có Hoắc tướng quân danh tiếng “Sát thần” thì là người nói lảm nhảm khó chịu?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Thẩm vương gia vẫn là vui sướng trong lòng, chỉ cần là Hoắc An Lăng truyền thư tay đến cho mình thì tất cả đều dùng một cái tủ nhỏ chế tác tinh mỹ gom góp từng cái lại.

Mà Hoắc An Lăng mỗi lần gửi thư luôn tặng kèm đồ vật nhưng tất cả đều không giống nhau, cảnh này làm cho Thẩm vương gia mỗi tháng ngoại trừ chờ mong thư còn chờ mong đủ loại kiểu quà tặng nhỏ. Cho nên lần này lọt một tháng thư chưa đến y làm sao có thể không lo lắng chứ?

Thẩm vương gia nghĩ có lẽ là trên đường bị chuyện gì chậm trễ cho nên thư không thể đúng lúc truyền về, nhưng mà lại một tháng đi qua vẫn không có một chút tin tức về Thẩm vương gia mới trong lòng đã hoảng sợ.

Vì vậy Thẩm vương gia ném Hoắc Kiều Niên cho tiên sinh dạy dỗ, sau khi thay đổi y phục lập tức đi vào hoàng cung.

Vừa mới để cho Huyền công công đi bẩm báo mình cầu kiến thì đảo mắt nhìn thấy một bánh bao nhỏ mặc hoa phục màu lam nhạt vừa đong vừa đưa mà chạy tới. Đại khái bởi vì tuổi còn nhỏ cả người giống như là một viên nắm ngã trái ngã phải lăn qua lăn lại —— viên nắm này ùng ục mà “lăn” đến bên chân Thẩm vương gia, ôm lấy bắp chân Thẩm vương gia: “Thập nhị thúc công!”

Khóe mắt Thẩm vương gia nhảy lên —— rõ ràng mình còn trẻ, nhưng mà mỗi lần bị gọi một tiếng như vậy cảm thấy mình vô duyên vô cớ già thêm mười tuổi —— mặc dù nghĩ như vậy Thẩm vương gia vẫn là cúi người chọc mặt thịt của bánh bao nhỏ: “Đường Khê, mấy ngày không gặp lại mập một chút nha!”

Triệu Đường Khê là nhi tử của Thái tử Triệu Tễ, hiện giờ được ba tuổi. Mặc dù mẫu thân Thái tử phi bởi vì khó sinh mà chết, nhưng mà tiểu hài tử được Thái tử và Dương đế sủng ái vẫn là vô cùng hoạt bát sáng sủa, thông minh lanh lợi, gặp ai cũng cười ha ha.

Chỉ là tuyệt đối không thể nói nhóc mập, nếu không lập tức trở mặt —— ngoại trừ Dương đế và Thái tử —— cho nên bánh bao nhỏ Đường Khê lập tức bĩu môi: “Đường Khê mới không mập đâu! Đường Khê còn hơi ốm một chút!”

Nói xong dùng hai đầu ngón út mập mạp quơ tay múa chân ra một cái cùng khoảng cách trên tóc không khác lắm.

Nhóc nhỏ này thích ăn nhất là ăn vặt, hơn nữa thích nhất đủ loại kiểu dáng điểm tâm, nhưng cố tình không thể ăn nhiều. Cho nên Thái tử nói nếu như mập quá tiêu chuẩn không thể ăn bất luận đồ ăn vặt gì. Cho nên nhóc nhỏ ghét nhất cũng sợ nhất chính là người khác nói nhóc mập, một khi nói nhóc mập đó là tuyệt đối muốn vừa dậm chân vừa phản bác.

“A, còn không mập?” Thẩm vương gia thấy vẻ mặt bánh bao nhỏ Đường Khê “hoảng sợ” cảm thấy thú vị cực kỳ, lập tức “ác ý đến gần nhóc” duỗi ra ngón trỏ và ngón tay cái, hai ngón tay kẹp lấy một miếng thịt trên mặt mập ục ục của bánh bao nhỏ Đường Khê: “Thịt thịt này đều “xâu” lên, đợi lát nữa cùng thập nhị thúc công đến Vương phủ chơi, thuận tiện nhìn một chút tiểu tử nhà ta!”

Mặc dù bánh bao Kiều Niên nhà y thích chạy thích náo loạn một chút, nhưng mà hình dáng thật là rất bình thường —— nhóc nhỏ phơi nắng có chút đen, ngược lại càng suất khí —— ở đâu trắng trắng mềm mềm hồng hào ục ục mập ục ục như là tiểu bằng hữu Đường Khê vậy, chậc chậc, đây quả thực nuôi dưỡng nuông chiều còn hơn nữ hài tử nữa.

Bánh bao nhỏ Đường Khê bị Thập nhị thúc công nhà mình nhéo mặt giận mà không dám nói gì, chỉ đành phải dùng cặp mắt to tròn như nai con đốm nhìn Thẩm vương gia chờ đợi đối phương có thể nhìn dưới tình huống mắt nước nhóc lưng tròng buông tay. Nếu không, nếu không nhóc muốn kéo ra giọng khóc!

“Thập nhị thúc, sao thúc còn phân cao thấp với hài tử thế?” Thái tử từ trong Ngự thư phòng đi ra nhìn thấy Thẩm vương gia đang khi dễ nhi tử nhà mình vội vàng đến cứu bánh bao nhỏ ra —— thật là, vốn dĩ lúc Hoắc đại tướng quân ở bên nhau thì thập nhị thúc của mình đã bị đối phương sủng đến không biên giới. Mấy năm Hoắc đại tướng quân không trở về thập nhị thúc ở nhà nuôi nhi tử, sao lại mang chính y cũng nuôi thành tính tình tiểu hài tử thế?

“Ha ha.” Y cũng không thể nói trong lòng mình buồn bực cho nên muốn khi dễ người khác phát tiết phát tiết. Nếu thật sự nói như vậy mặt mũi y phải đặt chỗ nào chứ?

Bất quá nhìn thấy bánh bao nhỏ Đường Khê đã vùi đầu vào trong cổ Thái tử đánh chết cũng không quay đầu tiểu nhân trong lòng Thẩm vương gia hơi xấu hổ sờ sờ mũi —— ha ha, ha ha, hình như bây giờ cũng rất thật mất mặt ha...

“Phụ hoàng đang ở bên trong chờ thập nhị thúc đấy, chất nhi dẫn Đường Khê đi đây.” Thái tử nói xong vỗ vỗ mông nhỏ tròn tròn của bánh bao nhỏ Đường Khê: “Đường Khê, ra nói hẹn gặp lại với thập nhị thúc công.”

“... Thập nhị thúc công hẹn gặp lại.” Ô ô ô, nhóc một chút cũng không muốn “gặp lại” thập nhị thúc công! Nhóc quyết định! Nếu thập nhị thúc công khi dễ mình thì chờ ngày mai mình đến Vương phủ khi dễ Kiều Niên ca ca —— bánh bao thịt nào đó đánh chết cũng không muốn gọi “Kiều Niên thúc thúc” tức giận suy nghĩ.

* * *

Từ trong hoàng cung đi ra, Thẩm vương gia ngồi ở trong kiệu ngẩn người, trong đầu còn hồi tưởng đến lời Hoàng huynh mình nói trước đó ở trong Ngự thư phòng.

“Cái gì? Đệ hỏi chỗ tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì à?” Biểu cảm Dương đế giống như có chút một kinh ngạc?

Làm gì dùng loại ánh mắt kinh ngạc này nhìn đệ vậy? Mặc dù đệ không có lên chiến trường nhưng mà đệ cũng có lòng tốt quan tâm chuyện quốc gia đại sự mà? Hơn nữa đệ tốt xấu gì vẫn là trông coi quân lương hậu bị hừ hừ...

“Làm sao có thể! Có Hoắc ái khanh tọa trấn, lại có bọn người Nghiêm ái khanh trợ trận làm sao có thể xảy ra nhiễu loạn gì...”

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất... phi phi phi đệ cái gì cũng chưa nghĩ, nhưng nếu không có chuyện làm gì A Lăng lâu như vậy cũng không có viết thư cho đệ?

“À, đệ không cần phải nói, Mặc Lâm này, đệ kỳ thật là muốn biết chuyện về Hoắc ái khanh chứ gì?”

A a, Hoàng huynh làm gì dùng loại ánh mắt “ngươi hiểu ta hiểu” nhìn đệ vậy?! Đừng cho là đệ không biết huynh nói gì đó cho Tễ nhi mới làm cho Tễ nhi thay đổi thái độ với huynh. Cho nên huynh tốt nhất vẫn là đừng làm cho đệ chê cười hừ!

“Ai, không phải Hoàng huynh không muốn nói cho đệ biết, mà là... có một số việc tạm thời không thể nói.”

Ai nha, chuyện này có gì không thể nói chứ? Chẳng lẽ thật sự là chuyện gì rất nghiêm trọng lo lắng cho đệ không thừa nhận được?

“Cũng không phải chuyện xấu gì. Việc này đệ vẫn là tự mình thể nghiệm mới được.”

Đừng nha, đừng nói như vậy! Nói như vậy đệ sẽ nghĩ lung tung đó!

Vì vậy trong đầu Thẩm vương gia các loại suy nghĩ các loại xoắn xuýt trở thành một cục bị mèo nhỏ chơi rối loạn đưa cái ót tựa ở chỗ góc cỗ kiệu.

Chờ đến lúc về tới Vương phủ, mới vừa vào cửa thì nghe thấy trong sân truyền đến tiếng hoan hô của hầu hài tử kia nhà mình “Ha ha ha! Lại thêm một lần nữa!“. Vốn tâm tình Thẩm vương gia cũng rất xoắn xuýt phiền muộn quyết định sau khi dễ bánh bao Đường Khê lại đi khi dễ nhi tử nhà mình!

Nghĩ như vậy Thẩm vương gia xoay người tự nhiên cũng không có chú ý tới quản gia chờ ở một bên cứ như đang muốn nói lại thôi.

Đi đến trong sân, Thẩm vương gia đã nhìn thấy hầu hài tử của mình lại nhảy nhảy. Y đang muốn mở miệng đột nhiên ánh mắt ngưng lại bất động ở phía sau bánh bao Kiều Niên là nam nhân một thân trang phục màu đen trên người.

Mãi cho đến khi nam nhân kia đi tới trước mặt của y Thẩm vương gia mới hơi không dám tin mà sững sờ mở miệng: “... A Lăng?”

Hắn, hắn không phải nên ở tiền tuyến sao? Sao lúc này đã trở về rồi?

“Ta đã trở về.” Theo lời nói rơi xuống một cái ôm ấp ấm áp nhốt chặt Thẩm vương gia lại. Trong khoảng thời gian ngắn trong đầu các loại ý tưởng và ý niệm đều bốc hơi, theo bản năng mà vòng tay ôm lấy eo Hoắc An Lăng. Thẩm vương gia dựa đầu mình ở trên bả vai của đối phương —— có nhiệt độ, có cảm giác, đây là sự thật, không phải là ảo giác của mình!

“Chờ một chút, huynh có phải bị thương hay không?” Vừa nói Thẩm vương gia đã muốn cởi y phục của Hoắc An Lăng xuống —— bằng không đối phương tại sao phải trở về lúc này? Rõ ràng chưa nói đại quân phải về kinh mà?

“Không có.” Hoắc An Lăng vội vàng bắt lấy tay Thẩm vương gia hơi run rẩy tay —— bọn họ hiện tại còn có một đôi mắt thần lấp lánh sáng của bánh bao ở một bên nhìn xem đấy, cũng đừng có dạy hư tiểu hài tử như vậy chứ.

Hoắc An Lăng tạm thời tống cổ bánh bao nhỏ Kiều Niên đi cúi đầu xuống nặng nề hôn lên trên môi Thẩm vương gia một cái: “Chiến sự kết thúc, cho nên ta đã không thể chờ nổi đã trở về trước.”

Hoắc An Lăng không có đi về cùng đại quân chỉ là sớm mang mọi chuyện đơn giản bố trí một chút. Sau đó lại lần nữa trở thành chưởng quầy phủi tay để cho đại quân đi theo sau tự mình ngày đêm đi gấp trở về trước.

Hoắc An Lăng không để cho Thẩm vương gia có thời gian suy nghĩ mà trực tiếp lại ném xuống một quả bom: “Cho nên thân ái, chuẩn bị cho tốt gả cho ta được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.