Editor: demcodon
Hoắc An Lăng mặc dù uống say nhưng trên thực tế cũng không có say nhiều như vậy.
Hoắc An Lăng bị Nghiêm Tín Vũ và Sư Khanh mang về phủ tướng quân mới xuất hiện của mình. Hắn có chút say khướt cũng không có uống canh giải rượu nằm ở trên giường mới tinh, lật qua lật lại ngủ không được.
Một lát là cảm thấy Thẩm vương gia bị mình ôm vào trong ngực; một lát là mình tưởng tượng đánh tên Cửu Tranh kia tơi bời một trận; một lát lại là Thẩm vương gia dựa ở trong lòng ngực của mình, một dáng vẻ kéo vạt áo của mình ra; một lát lại là Cửu Tranh nói những lời kia không có khả năng là sự thật, nhưng mà nghe tới tuyệt đối thật làm cho người tức giận...
Hoắc An Lăng như là bánh nướng áp chảo trở mình lật qua lật lại trên giường, cuối cùng vẫn là xốc chăn lên, sau đó thay một bộ y phục sạch sẽ không có mùi rượu mới đẩy cửa sổ đi ra —— không biết vì cái gì hắn cảm thấy, cảm thấy trong lòng có chút bất an, đã ngủ không được hay là đi xem người trong lòng tốt hơn.
Kiếp trước Hoắc An Lăng từng làm qua không ít nhiệm vụ cần âm thầm lẻn vào, cho nên với hắn mà nói lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào Thẩm vương phủ cũng không phải việc gì khó. Mặc dù tìm được phương hướng Thẩm vương phủ hắn cũng phải mất một chút công sức.
Hoắc An Lăng bị gió lạnh đêm hè thổi qua tỉnh rượu ba phần, đại não cũng càng hoạt động rõ ràng.
Đúng rồi... còn muốn đi tìm xem chỗ A Thập ở trước. Lúc đang nghĩ như vậy thì Hoắc An Lăng đột nhiên nghe được có hai giọng nữ tinh tế truyền đến, hắn vội vàng lách mình trốn vào một góc chết không dễ dàng bị người phát hiện.
Bên này cũng không biết đã có người xông vào Thẩm vương phủ, hai nha hoàn kia vẫn còn đang nói chuyện phiếm.
“Bội Ngọc tỷ tỷ, quan hệ của Vương gia chúng ta và Thừa tướng đại nhân cũng thật tốt nha, ngay cả lúc này còn muốn thắp nến tâm sự suốt đêm!” Đây là một nữ hài tử nghe có vẻ còn nhỏ tuổi, tiếng nói giòn giã như là chim hoàng anh ra núi.
“Không biết thì đừng nói lung tung, coi chừng gây tai hoạ.” Giọng này nghe càng thêm ôn hòa, như là gió xuân tháng năm.
“Bội Ngọc tỷ tỷ, vì sao nói như vậy? Quan hệ của Vương gia và Cửu đại nhân không phải...”
“Được rồi, đừng nói nữa, đừng tưởng rằng Vương gia sủng ái ngươi thì có thể tùy ý nói ra quan hệ của Vương gia và người khác; huống chi vị kia là Cửu đại nhân, có thể không như ngươi tưởng tượng bên trong ôn hòa như vậy!” Bội Ngọc nhớ tới trước đó giọng điệu Cửu Tranh nói với nàng thì chỉ cảm thấy trong lòng mình run rẩy mấy cái: “Nhanh một chút đi đưa canh giải rượu đi.”
“À, đã biết.”
Chờ đến lúc hai người dần dần đi xa thì Hoắc An Lăng mới lách mình đi ra, nghe giọng điệu của hai nha hoàn kia dường như bọn họ đang muốn đi đến chỗ mình muốn tìm? Hoắc An Lăng vừa lén lút theo sau, vừa nhớ đến lời vừa rồi hai người kia nói —— Đáng giận, thật sự là quá ghê tởm, tên Cửu Tranh kia lại tới nơi này! Cái tên bụng dạ khó lường kia sẽ không làm gì với đối với A Thập của mình chứ?
Hoắc An Lăng nhíu mày, đột nhiên trong đêm tối yên tĩnh vang lên tiếng chó sủa. Hoắc An Lăng đột nhiên hoảng hốt trong lòng —— từ từ, vừa vặn là hướng hai nha hoàn kia đi!
* * *
“Mau buông ta ra, Cửu Tranh, thừa dịp bây giờ ta còn chưa có tức giận!” Thẩm vương gia bị Cửu Tranh nắm lấy cổ tay làm cho đau nhức, nhưng mà nghĩ đến trước kia Cửu Tranh làm tất cả vì mình vẫn là không đành lòng cứ vạch mặt như vậy. Cho nên y chỉ là cau mày, hung dữ cảnh cáo đối phương: “Nghe, nếu như huynh muốn ngay cảm làm bằng hữu cũng làm không được... A!”
Sau khi trời đất quay cuồng, Thẩm vương gia kinh hoảng phát hiện mình bị Cửu Tranh đè ở trên giường. Y trông thấy trong con ngươi màu đen của Cửu Tranh lộ ra ý rất nghiêm túc: “Không làm được bằng hữu cũng đúng lúc, Mặc Lâm... đệ biết không? Ta chưa từng có xem đệ như là bằng hữu của ta.”
Thẩm vương gia nghe được lời này của Cửu Tranh vừa sợ vừa giận —— mình rõ ràng xem người này là bằng hữu, nhưng mà hắn rõ ràng xem tình bằng hữu này của mình không đáng một đồng. Nhưng mà ở dưới vừa sợ vừa giận Thẩm vương gia lại cảm thấy một loại khủng hoảng khác. Bây giờ Cửu Tranh thoạt nhìn giống như dữ tợn rất nhiều, giống như là một con mãnh thú đói bụng rất lâu xông ra, làm cho Thẩm vương gia lập tức mất ngôn ngữ.
Cửu Tranh thấy vẻ mặt tức giận của Thẩm vương gia lại ẩn chứa dáng vẻ luống cuống ngược lại cười, hắn dùng một chân ngăn cản phần eo của Thẩm vương gia, nắm hai cánh tay y bắt chéo ra sau lưng. Sau đó lộ ra biểu cảm mãnh thú trước khi săn thú, say mê mà ngửi một cái ở cần cổ của đối phương: “... Có lẽ mang bạn bè biến thành tình nhân mới là điều ta kỳ vọng.”
Không chờ Thẩm vương gia nói chuyện thì Cửu Tranh đã nhét một vật vào trong miệng đối phương. Thẩm vương gia vô ý thức muốn nhổ ra, kết quả lại không nghĩ rằng vật kia trực tiếp tan ra; cùng lúc đó y hoảng sợ phát hiện mình không phát ra được âm thanh nào nữa!
Cửu Tranh nhìn thấy sắc mặt của Thẩm vương gia nhíu mày, cúi đầu hít một cái ở chỗ cổ của đối phương —— hoặc là nói là cắn một cái, lập tức một tia máu tươi chảy ra.
Đau đớn làm cho trong đầu Thẩm vương gia trống rỗng —— y vốn không nghĩ tới Cửu Tranh lại có tâm tư này với mình, hơn nữa xem cái xu thế này y đột nhiên lại muốn mạnh hơn?
Thẩm vương gia không hề phòng bị mà bị đối phương chế trụ, lần đầu tiên căm hận tại sao mình không có ý đề phòng người khác như vậy!
Thẩm vương gia biết Cửu Tranh là thích nam nhân, ngẫu nhiên cũng sẽ đi quán tiểu quan, cũng từng nói đùa nói thích mình. Nhưng mà người trước đó y cho rằng là đối phương yêu thích, dù sao nước Cảnh đối với chuyện nam nữ và giữa nam nam cũng đều không bài xích; mà người sau đó y cũng chỉ cho là đây là đối phương khai thông vui đùa nhỏ không ảnh hưởng toàn cục. Dù sao đối phương chỉ là ngẫu nhiên từng nói qua một hai lần cũng không có làm cái gì, cho nên y cũng không có phí để ở trong lòng.
Chỉ là, lúc chuyện này thật sự xảy ra thì y mới phát giác mình đối với loại chuyện này ghê tởm như thế, bị Cửu Tranh đụng tới mỗi một tấc làn da đều giống như giòi bọ bò ra ghê tởm.
Mắt Thẩm vương gia nhìn thấy đối phương muốn hôn môi mình chỉ cảm thấy gương mặt kia ngày thường ôn nhuận như ngọc như vậy sao lại thấy ghê tởm như thế, phảng phất tựa như nội tạng hư thối đen bên trong đã xuyên thấu qua da mặt thẩm thấu ra ngoài, làm cho y buồn nôn một hồi. Y tranh thủ thời gian quay mặt qua chỗ khác, Cửu Tranh không có hôn đến môi của y cười khẽ một tiếng, rõ ràng hôn ở trên má của y in lại một cái ướt sũng.
Rõ ràng toàn bộ quá trình vô cùng ngắn ngủi, thời gian tối đa trong nháy mắt. Nhưng mà Thẩm vương gia lại cảm thấy lúc này kéo dài vô hạn làm cho y khó có thể chịu được.
Ngay khi Thẩm vương gia chìm vào lúc tuyệt vọng thì đột nhiên cảm giác trên người chợt nhẹ, sau đó Cửu Tranh đã bị người mạnh mẽ ném ra ngoài.
Hoắc An Lăng sau khi túm lấy cổ áo Cửu Tranh đã ném sang một bên, không chờ Cửu Tranh kịp phản ứng thì một đấm cứng như sắt thép đã bay thẳng đánh đến trên ngực đối phương. Cửu Tranh trong chốc lát nhổ ra một búng máu.
Nếu không phải bận tâm đến thân phận của đối phương, không thể giết chết thì Hoắc An Lăng đã sớm một chân giậm gãy cổ đối phương, hoặc là trực tiếp bẻ gẫy xương sống đối phương!
Gã lại dám...?! Gã làm sao dám ——?!
Nghĩ đến tình hình lúc mình xông tới nhìn thấy thì Hoắc An Lăng chỉ cảm thấy đầu của mình rung lên “ong ong”, hận không thể dùng dao găm khoét xuống tất cả chỗ Cửu Tranh chạm qua A Thập!
Lúc tức giận Hoắc An Lăng công kích đến, Cửu Tranh ngày thường về chút võ công này căn bản là không ngăn cản được, lại càng không cần phải nói hắn vốn cũng bởi vì rượu mà làm cho suy nghĩ có chút không tỉnh táo, rất nhanh Cửu Tranh đã cảm giác mình thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Ngay lúc Cửu Tranh cảm thấy mình muốn nằm ngủ ở chỗ này thì trước khi bị Hoắc An Lăng đá văng ra ngoài cửa đột nhiên lóe tới hai người mặc hắc y. Một người ngăn cản Hoắc An Lăng, một người ôm lấy Cửu Tranh, không chờ Hoắc An Lăng chú ý bọn họ đã mang theo Cửu Tranh biến mất.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, Hoắc An Lăng còn chưa kịp ngăn cản đã xảy ra. Hắn đưa ánh mắt gắt gao dừng trong đêm đen ở ngoài cửa. Lúc này bọn người Bội Ngọc cũng không có đi tắt như Hoắc An Lăng cũng đến, nhìn thấy tình hình này lập tức ném rơi canh giải rượu và điểm tâm trong tay, lại trông thấy sắc mặt hung ác, trên tay Hoắc An Lăng dính máu, hoang mang rối loạn muốn kêu “bắt thích khách“.
Cũng may Thẩm vương gia đúng lúc ra tay ngăn cản Bội Ngọc, cũng cho các nàng lui xuống.
Mặc dù cảm thấy không khí trong phòng thật sự là rất quỷ dị, nhưng Bội Ngọc dù sao hầu hạ Thẩm vương gia lâu như vậy, vẫn là rất có ánh mắt lôi tiểu nha hoàn kinh hoàng một bên cùng đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người một chó.
Hoắc An Lăng miễn cưỡng ổn định lửa giận của mình với Cửu Tranh chậm rãi đến gần Thẩm vương gia, thấy đối phương không có bài xích mình tới gần mới thử tính vươn tay...
Sau đó, chờ tay của hắn vừa mới chạm đến y phục Thẩm vương gia thì đối phương đột nhiên lập tức gục xuống ở trong lòng ngực của mình, hàm răng cũng thật sâu cắn lấy trên vai của mình, ngón tay gắt gao bóp cánh tay Hoắc An Lăng.
Ngươi có biết hay không, ta vừa rồi thiếu chút nữa bị người khác xâm phạm?
Ngươi có biết hay không, lúc đó ta mong ngươi xuất hiện bao nhiêu?
Mà ngươi, thật sự xuất hiện...
Thẩm vương gia bị bằng hữu phản bội đau lòng, cùng với thiếu chút nữa bị người xâm phạm hoảng sợ làm cho ở trong cái ôm ấm áp rốt cuộc không nhịn được nữa nước mắt cũng không hề bị khống chế của mình chỉ có thể càng không ngừng chảy, dường như chỉ như vậy mới có thể mang những cảm giác ghê tởm kia và ký ức bị bắt buộc làm cho xói mòn không còn một mảnh.
Hoắc An Lăng cũng không cảm thấy đối phương rơi lệ có cái gì đáng lo. Lúc hắn mới vừa gặp A Thập, trên cơ bản A Thập cả ngày đều là treo mắt như là bọt ngước ngâm trứng gà.
Nghe được tiếng Thẩm vương gia ẩn ẩn khóc nức nở, trong lòng Hoắc An Lăng cũng vừa chua xót lại chát; vừa dùng tay vuốt ve nhẹ nhàng từ xương cổ đối phương xuống một lần lại một lần, vừa hối hận mình vừa rồi ra tay với Cửu Tranh thật sự là quá nhẹ —— cái tên này đánh chết cũng khó giải nỗi hận!
Cửu Tranh cũng không có đi xa, hắn được ám vệ ôm xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm vương gia. Vốn là còn vẻ mặt vô cùng tức giận lập tức biến mất, bị máu dính vào mặt biến thành mặt không biểu tình.
Trên thực tế, hắn cũng không phải muốn lúc này thì muốn Mặc Lâm, nhưng mà Mặc Lâm nói câu kia đâm trúng vào trong lòng của hắn có chút khủng hoảng; đã từng cũng có một người như thế dùng tất cả dịu dàng y có đối xử với mình, làm cho mình làm việc nghĩa không chùn bước mà lún xuống. Nhưng mà, chờ đến lúc sau khi mình lún xuống thì người kia lại không để ý cầu xin của mình, không chút nào lưu luyến mà bứt ra rời đi.
Trải qua như vậy ở trong lòng Cửu Tranh để lại vết sẹo khó có thể khỏi hẳn. Từ đó trở đi hắn đã thề: đồ vật mình coi trọng tuyệt đối không đau khổ cầu xin, mà nếu không được bất kể thủ đoạn không để ý một cái giá lớn mà đoạt lại. Chỉ là Cửu Tranh không nghĩ tới chính là, chính giữa lại có thể xuất hiện Hoắc An Lăng biến số này. Mà phản ứng của Thẩm vương gia cũng vượt xa ra khỏi dự liệu của mình.
Mặc dù cảm giác nội tạng đều sắp bị Hoắc An Lăng đánh nát, bây giờ ngay cả hô hấp rất nhỏ cũng đau vô cùng. Nhưng Cửu Tranh vẫn là mạnh mẽ chống lại ra lệnh ám vệ không có lập tức dẫn hắn rời đi.
Vô luận như thế nào, ý hắn vốn là không muốn làm cho Mặc Lâm đau lòng. Mà bây giờ nhìn thấy Mặc Lâm trước đó tránh mình như rắn rết lại chủ động mà nhào đầu vào ôm ấp một người nam nhân khác, Cửu Tranh cảm thấy ý nghĩ tin tưởng của mình chống đỡ đều toàn bộ sụp xuống.
Cuối cùng vẫn là chỉ còn lại có một mình mình. Nếu như nói trước kia là bởi vì mình chỉ biết hưởng thụ mới mất đi, có thể là mình đã hiểu được trả giá. Nhưng bất luận mình trả giá như thế nào, bỏ ra nhiều hơn nữa cũng không thể đạt được. Không ai nguyện ý ở lại vì mình.
Cửu Tranh nhìn thấy Hoắc An Lăng ôm lấy Thẩm vương gia, nhìn thấy Thẩm vương gia dịu dàng ngoan ngoãn dựa ở trong ngực Hoắc An Lăng chỉ cảm thấy rất chói mắt, đau đến hắn thiếu chút nữa lại ho lại thở gấp. Móng tay bấm vào trong thịt, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi, Cửu Tranh hung hăng mà nhắm mắt lại, nói với hắc y nhân bên cạnh: “... Hủy bỏ ám vệ ở đây, còn có... về phủ!”
Nếu như ngay cả đồ vật cưỡng cầu cũng không thể đạt được thì mình còn có thể đi yêu cầu xa vời cái gì đây chứ?