Edit: Ney
Hưu Qua để trần thân trên thắng lợi trở về, một tay xách hai con thỏ hoang mập ú, một tay cầm áo choàng đựng bảy, tám quả dại. Mái tóc dài nâu xoăn xõa xuống bả vai đáp lên cơ bắp rắn rỏi màu mật. Hắn sải bước chạy qua đám cỏ dại ngang gối từ xa mà đến, tắm trong ánh nắng ấm áp vàng óng, anh tuấn hệt thần tiên trong truyền thuyết của bộ tộc.
Thị lực Tiêu Nhiên rất tốt, y có thể thấy rõ tóc mái màu nâu của Hưu Qua bị mồ hôi quyện thành mấy lọn tóc trên thái dương, cong ngoằn ngoèo dính vào đuôi mắt kéo đến gò má, như một góc đồ đằng[0] cổ xưa trên thảo nguyên.
[0] Đồ đằng: hiểu nôm na là hình biểu tượng, hoa văn đi, ví dụ như hình mấy con thú cách điệu trên cờ xí gia tộc xưa ấy.
Miếng thịt thỏ Tiêu Nhiên bưng hồi lâu kia làm tay y dàn dụa váng mỡ, Hưu Qua ngồi xổm xuống ghé sát trước mặt y cứ nằng nặc mặt dày đòi y đút cho. Quân vương của một nước cao to dũng mãnh lại há miệng gào khóc đòi bón giống như một đứa trẻ ba tuổi, song con ngươi sáng ngời thâm thúy của người đàn ông ngoại tộc nọ chứa đựng sự dịu dàng và trông đợi cực kỳ quyến luyến. Tiêu Nhiên theo bản năng đưa tay đút thịt vào miệng hắn, còn không quên thuận thế lau mép giúp hắn một cái, đầu ngón tay vì thế không thu lại kịp, bị Hưu Qua được voi đòi tiên quấn lấy, bị cắn rồi hơi liếm láp một cái.
Hưu Qua luôn có thể khống chế đúng mực, hắn không thực hiện hành vi thân cận hơn, hôn xong đầu ngón tay Tiêu Nhiên liền lùi lại bắt đầu ngồi ngay ngắn tiếp tục làm thịt thỏ. Đống lửa cháy lách tách, hai con thỏ bị hắn bắt về lại chui vào bụng Tiêu Nhiên gần một nửa, Hưu Qua xác nhận y ăn no rồi sau đó mới ăn sạch phần còn lại.
Thịt thú hoang thảo nguyên rất giàu mỡ lại có mùi vị hoang dã, Hưu Qua miệng thì nhai thịt còn rảnh một tay ra lau sạch sẽ quả dại đưa cho y ăn giải ngán tiêu thực. Nước quả chua ngọt ngon miệng tràn khắp khoang miệng. Thời gian yên ả thanh nhàn với Tiêu Nhiên mà nói là cực kỳ quý giá, y dần dà bị nắng chiếu đến díp mắt, Hưu Qua trao cho y cảm giác yên bình hiếm thấy, chính bản thân Tiêu Nhiên cũng không tài nào hiểu rõ cảm giác này rốt cuộc từ đâu mà đến.
Cảm giác thoải mái và thư giãn về mặt sinh lý làm cho tấm lưng thẳng tắp của y dần đung đưa. Ngày trước đây Tiêu Nhiên phần lớn là trực gác ban đêm, Nam Triều có rất nhiều hoàng tử, Lăng Duệ lại còn là do cố hoàng hậu sinh ra, tân hậu ghen tị tàn nhẫn, tuổi tác Tứ hoàng tử do bà ta sinh lại không chênh lệch nhiều so với Lăng Duệ. Cuộc tranh giành ngôi báu thành ra khốc liệt hơn bất kỳ một lần nào trong quá khứ. Trong suốt những năm tháng ở phủ Cảnh vương đó, Tiêu Nhiên gần như không có lấy một giấc ngủ tròn đêm, nhiều nhất chỉ có thể tranh thủ lúc ban ngày Lăng Duệ tiến cung gặp vua ngủ gật một chút.
Tiêu Nhiên nghiêng đầu chậm rãi nhắm mắt lại, Hưu Qua kịp thời đỡ vòng y dựa vào ngực mình. Tiêu Nhiên có một thói xấu là cứ hễ buồn ngủ liền lấy cán kiếm chỉa lên mình, y duỗi tay phải lần tìm nửa vòng mà vẫn không thấy đâu. Hưu Qua cầm cổ tay y mút sạch sẽ phần nước dính trên ngón tay thay y, Tiêu Nhiên hé mắt mơ mơ màng màng suy nghĩ một hồi mới nhớ thanh kiếm Lăng Duệ sai người đúc cho mình đã sớm bị mình ném vào trận hỏa hoạn ở trạm dịch rồi.
Y đã không còn là Tiêu Thập Tứ không thể chợp mắt thả lỏng nữa, Tiêu Nhiên buồn ngủ híp đôi mắt thành như đường chỉ, lọn tóc xoăn của Hưu Qua đung đưa gãi qua chóp mũi y, nỗi bi thương đắng chát lao vút qua đầu tim, y dựa lên bờ vai trần của người đàn ông ngồi cạnh, đột nhiên chẳng muốn động đậy gì nữa hết.
Y không nhớ rõ hoàn cảnh gặp gỡ Hưu Qua mấy năm về trước. Y từng té từ trên cao xuống rồi bị thương, vì thế có một đoạn ký ức cực kỳ mơ hồ, song y lại không quên được sự thẳng thắn hết sức chân thành của thiếu niên Bắc Nguyên. Đó là lần đầu tiên y cảm nhận được thiện ý thuần túy mà người khác trao cho mình.
Tiêu Nhiên co hai chân lên, ủng cưỡi ngựa cọ lên thảm cỏ xanh biếc, trong lúc chợt tỉnh y biết đến Hưu Qua hôn lên trán rồi ôm vững lấy mình. Y mơ màng ôm cái áo choàng vẫn đang gói trái cây chui vào làm ổ trong lồng ngực Hưu Qua. Người đàn ông nọ ôm y đứng dậy, trước tiên dập tắt đống lửa đảm bảo mỗi một đốm lửa nhỏ đều đã lịm, rồi liền mang y lên ngựa đi khỏi.
Bọn họ cùng cưỡi ngựa đen quay về trại, ngựa trắng nhởn nhơ dạo bộ bên cạnh họ, Tiêu Nhiên lơ mơ dựa vào lồng ngực Hưu Qua gần cả một đường. Bắc Nguyên là một nơi không có quá nhiều lễ nghi rườm rà, Hưu Qua che chở người trong ngực không muốn y bị người khác quấy rầy, phần lớn thần dân gặp được dọc đường cũng chỉ là yên lặng làm lễ với hắn, không hề lên tiếng quỳ lạy.
Tiêu Nhiên cứ thế bị mang thẳng một mạch về lều chủ, giường chiếu ngổn ngang vẫn đọng lại vết tích đêm qua, y nằm xuống một chỗ hơi bằng phẳng chút trên giường him híp mắt nhìn Hưu Qua đích thân dọn dẹp. Kỳ thật y hoàn toàn có thể tỉnh táo đứng dậy xuống giường, song Tiêu Nhiên chỉ nhìn màn đỏ trên đỉnh đầu rồi cuộn người ôm lấy túi quả dại trong lồng ngực, tiếng vang loạt xoạt do Hưu Qua thu dọn giường chiếu trái lại bất ngờ trở thành thứ thuốc an thần với y.
Hưu Qua vai trần cầm hỉ phục đêm hôm qua dọn sang một bên, hắn rất giỏi làm mấy việc như vậy, quân vương cưỡi ngựa chinh chiến như thể một bà hầu quét tước thu dọn dọn đám đồ ngổn ngang trong lều về lại vị trí cũ từng thứ một. Hắn dọn được một nửa rồi bỗng nhiên quay người đến bên giường, cởi ủng với tất giúp Tiêu Nhiên.
“Em ngủ đi, buổi tối anh sẽ gọi em dậy ăn gì đó, ngày mai anh dẫn em sang bên Địch An chơi.”
Hưu Qua cầm ủng cưỡi ngựa xếp gọn sang một bên, còn không quên cẩn thận nâng chân Tiêu Nhiên nhìn kĩ một chút, mắt cá chân Tiêu Nhiên mảnh nhỏ hơn chút so với đàn ông bình thường, song nốt chai ở lòng bàn chân đủ để chứng minh y là một kẻ theo nghiệp võ từng phải chịu khổ. Hưu Qua xem kỹ vài lần xong, phát hiện không có nốt phồng do thân ủng cọ mới yên lòng.
Tiêu Nhiên mất tự nhiên nhích xa mép giường một chút, y hiển nhiên không quen chuyện bị người ta nâng lòng bàn chân, mà có điều cũng không từ chối. Xâu vòng nanh sói cũ kỹ trên cổ y chảy trượt sang một bên, Tiêu Nhiên cọ cọ gối lông cừu bông mềm rồi đẩy mấy quả dại trong ngực đến mép giường. Chính Hưu Qua cũng quên mất cái vụ này, nhìn y còn do do dự dự không biết có nên thả tay ra hay không hắn liền nín không nổi bật cười.
“Em muốn ăn thì buổi tối vẫn còn, anh giữ giúp em trước, buổi tối ăn cơm xong lại cho em liền nhé.”
Hưu Qua đưa tay đi xoa nhẹ đỉnh đầu Tiêu Nhiên, mái tóc tơ mềm khác hoàn toàn khí chất của Tiêu Nhiên. Hắn cúi người hôn người thanh niên gần như chẳng đáp lời mình được mấy câu ấy, bờ môi vừa chạm nhau là tách ra liền. Hắn có đủ thời gian và nhẫn nại, từ nay về sau Tiêu Nhiên muốn thế nào, hắn liền như thế đó.
Địch An là một tòa thành nơi thương nhân tụ hội nằm trong Bắc Nguyên, tiếp giáp địa phận Tây Di, lại cách ải thông giữa Nam Triều với Tây Di không xa, cho nên nơi đây vẫn luôn là cứ điểm cho thương nhân buôn bán lui tới. Người Bắc Nguyên đời đời sống lối du mục, tự cấp tự túc, giao dịch qua lại với các nước khác không nhiều, hơn trăm năm trước mới bắt đầu tiếp xúc với thương nhân nước ngoài, trải qua truyền thừa mấy đời bậc cha chú Hưu Qua, hiện cũng coi như khá phồn vinh.
Từ doanh trại đến Địch An phải đi trọn một ngày đường, qua Địch An lại đi tiếp về hướng Bắc chính là thủ phủ của Bắc Nguyên. Tiêu Nhiên ngồi trên ngựa ngoảnh lại phía sau, bóng dáng nguy nga sừng sững của Sùng Quan đã rất mơ hồ, hơn trăm năm trước rảnh trời do người đúc thành này chặt đứt Nam Bắc, giờ đây dường như cũng chém lìa mối liên hệ giữa y và chuyện cũ.
Túi vải bố trắng chứa đầy quà vặt treo bên cạnh yên của bạch mã, tất cả bên trong đều là đồ ăn Hưu Qua bỏ vào cho y. Bữa thịt thỏ kia làm y không ăn nổi cơm tối, chung quy cũng do trước giờ y chưa từng ăn mặn không chừng mực gì như thế, lúc ngủ trưa y đã cảm thấy dạ dày khó chịu, đến tối tỉnh cũng chỉ có thể uống ít sữa bò cho đường, ăn thêm hai miếng phô mai[1] mà thôi.
[1] Nguyên văn: 奶豆腐 (sữa đậu phụ) cái này dân dã thường gọi là pho mát Mông Cổ, được làm từ sữa bò, sữa ngựa, dê,… ngưng đông rồi lên men. Hương sữa nồng đượm, có vị chua lẫn ngọt thanh, để cứng thành bánh có thể trữ lâu, ở Mông Cổ uống trà người ta hay thả cái miếng này vào thành trà sữa.
Y rất thích loại đồ ăn làm từ sữa mới lạ này, Hưu Qua thì càng thích y khi mà ăn xong đượm vị sữa, buổi tối quấn chặt y ngửi tới ngửi lui gặm hai miếng mới chịu yên vị ngủ, sáng ra trước khi khởi hành còn cố tình vơ vét một túi từ người trong tộc cho y. Tiêu Nhiên nhắm mắt mà nhận, luôn cảm thấy ánh mắt người xung quanh nhìn mình đều trộn một nỗi ai oán không thể cất lời.
Nhóm bọn họ chưa đến mấy chục người, kỵ binh bao vây biên giới Nam Triều lúc trước đã bị Hưu Qua điều lui. Giữa hè đồng cỏ sum suê, là tiết trời quan trọng nhất trong một năm, bản chất người Bắc Nguyên trời sinh tồn tại sự kính nể thuần khiết với sức mạnh tự nhiên, sự mong mỏi mưa thuận gió hòa ấm no sung túc với bọn họ còn hơn cả việc mở mang bờ cõi. Đây cũng là quy củ tổ tiên đặt ra, chỉ cần không có chiến sự thì không cần chuẩn bị quân tác chiến, cho dù là tổng tướng quân dẫn quân cũng đều phải về giúp người nhà thả bò chăn cừu.
Hưu Qua cưỡi ngựa đi ngay vị trí đầu tiên, Tiêu Nhiên theo bản năng ghìm ngựa đi lùi so với hắn nửa vị trí, ngựa trắng thì không muốn bị bỏ lại sau người khác, cứ vùng vằng mặc kệ hiệu lệnh dây cương đụng ở cổ so tài cùng hắn. Hưu Qua chợt hứng khởi, lập tức ngửa đầu huýt dài, trong nháy mắt ưng liệng ngựa phi, gió quét đồng hoang, mấy chục con tuấn mã phía sau bọn họ chở chủ nhân phi như bay, người cưỡi trên lưng ngựa bừng bừng thét lớn, người nào người nấy tranh nhau chen lấn vụt mất trước mắt bọn họ.
“Tiêu Nhiên… Tiêu Nhiên! Nắm chặt vào!!!”
Roi ngựa phá vang không khí nắng ấm ngày hè, tuy roi không rơi lên lưng ngựa nhưng vẫn đánh ra tiếng kêu giòn giã. Hưu Qua gân giọng thét lên, hai con ngựa còn nhanh hơn phản ứng của Tiêu Nhiên, vừa nghe roi vang liền phóng như tên rời cung, còn may Tiêu Nhiên học được cách cưỡi ngựa cũng nhanh, phản ứng cũng đúng lúc, bấy giờ mới túm chặt dây cương không bị ngã xuống.
Trăm năm trước Bắc Nguyên từng gặp một đợt bệnh dịch, ngay sau đó vì chiến tranh đánh mất hơn chục tòa thành phía nam Sùng Quan, hiện giờ lãnh thổ quốc gia tuy cũng được coi là bao la, nhưng phần lớn đều đồng cỏ dùng để chăn nuôi mưu sinh, thành trì chân chính vẫn là ở phương Bắc. Địch An thì được xem như cửa ải đầu tiên bước vào trong Bắc Nguyên.
Trường bào Hưu Qua mở tung, tóc nâu rối bời, bên hông có mắc túi rượu, túi nước cộng thêm một cái roi ngựa, nhìn kiểu gì cũng không phải dáng vẻ một quân vương nên có. Một ngày đường nói ngắn cũng không quá ngắn, nửa chặng đường sau Tiêu Nhiên bị Hưu Qua ép cưỡi chung một con ngựa, bọn họ đi cuối cùng, xung quanh lại không có ai, y cũng tùy Hưu Qua không phản kháng.
Chờ đến lúc xuống ngựa ở cửa thành Địch An y mới hiểu được ý đồ của Hưu Qua, động tác xuống ngựa của y gọn gàng vững chãi, hai chân chỉ hơi căng cứng, nhưng hãy còn có thể đi lại bình thường. Sự tiêu hao thể lực của việc này không giống với chuyện y canh gác nguyên một ngày, người mới học nếu duy trì tư thế dạng hai chân cưỡi ngựa bốn, năm canh giờ, sợ là ba bốn ngày sau cũng không đi nổi.
Cổng thành có một thanh nhiên chừng mười tám mười chín tuổi chờ bọn họ, đó là An Cách Thấm, một họ hàng có quan hệ rất thân với Hưu Qua. Chàng trai Bắc Nguyên trẻ tuổi mặt mũi đoan chính, không thể coi là tuấn lãng nổi trội, nhưng cũng là một khuôn mặt thành thật nhân hậu. Cậu khom lưng thi lễ một cái với Tiêu Nhiên và Hưu Qua, đầu tiên là toét miệng cười rồi lắp bắp gọi một câu Tiêu công tử bằng tiếng Hán, sau mới quay đầu nói chuyện với Hưu Qua bằng tiếng Bắc Nguyên.
Các tộc nhân chạy trước bọn họ đã sớm vào thành đi dạo, chỗ nghỉ chân cũng sắp xếp thỏa đáng. An Cách Thấm thông báo sơ lược mấy câu với Hưu Qua rồi dắt hai con ngựa đi liền, nghiễm nhiên rất thức thời để bọn họ có cơ hội ở lại riêng với nhau.
Người Bắc Nguyên chưa bao giờ bảo vệ quân vương một tấc không rời như Nam Triều, đây không phải là không trung quân ái quốc, mà hoàn toàn ngược lại, bọn họ tin chắc quân vương của mình là đứa con được Trường Sinh Thiên sủng ái nhất. Hưu Qua chính là người mạnh nhất trên mảnh thảo nguyên này, không người nào có thể làm hắn bị thương mảy may.
Tiêu Nhiên chỉ cưỡi ngựa có nửa ngày, thời gian còn lại đều nghỉ ngơi trên ngựa Hưu Qua, kỳ thực y cũng không mệt, nhưng Hưu Qua vẫn là dẫn y đi nghỉ ngơi trước một tối rồi mới đi dạo sau. Phong cách các quán trọ trong thành Địch An khác nhau, phần lớn là do ông chủ xây theo kiến trúc quê nhà mà mình thích. Hưu Qua tìm cho y nơi gần giống với đình viện nhà ở Nam Triều, ngay cả hoa văn chạm trên cửa sổ cũng là họa tiết thường gặp ở phía Nam.
Trong phòng trang hoàng đầy đủ mọi thứ, sau tấm bình phong bồn gỗ nước tắm nóng đã chuẩn bị xong, Hưu Qua như tranh công tiến đến kề tai y hỏi có thích hay không, hai cái tay còn giở trò vòng qua eo y, nhìn như lưu manh cực kỳ, mà thực ra cũng chỉ là giúp y cởi thắt lưng áo ngoài mà thôi.
Mọi thứ trong phòng Tiêu Nhiên đều biết rõ, chăn đệm là gấm thêu Tô Châu, mùi hương thoải mái lòng người trong ấm trà là trà Long Tỉnh mùa mới, chụp đèn lồng ngoài nến đỏ là lụa mỏng thêu vàng. Mặc dù kèm hơn so với sự xa hoa tinh xảo trong phủ Cảnh vương, song ở nơi cách Nam Triều ngàn dặm như thế này, cũng phải dồn hết tâm sức mới làm được đến vậy.
Lòng người chung quy cũng bằng thịt, Tiêu Nhiên chưa từng được nhận sự ấm áp thuần túy như vậy. Không nói được rõ là cảm động hay rung động, xa cách mười năm, vẻ đẹp gần như không chân thực trên người Hưu Qua lại vẫn chẳng hề thay đổi.
Ánh nến hắt ra bóng đen nho nhỏ sâu trong đáy mắt y, Tiêu Nhiên đặt tay lên góc bàn đầu tim đầy ắp một khoảng ấm áp. Y kinh ngạc trước sự quan tâm mà Hưu Qua dành cho y, tất cả đều là mong muốn đơn phương bất kể báo lại, bất đồng hoàn toàn với những thứ đối nhân xử thế y đã kinh qua từ nhỏ đến giờ. Y bỗng chốc chắc chắn rằng tình cảm của Hưu Qua dành cho mình là chân thật, có lẽ chỉ là nhất thời mới mẻ, nhưng tuyệt đối là sự chân thành không nhuốm chút bụi trần.
Tiêu Nhiên vẫn luôn là người yêu hận rõ ràng, y sẽ không nhớ Lăng Duệ nham hiểm tham lam, sẽ càng không học Lăng Duệ bạc tình bạc nghĩa. Y vốn cũng không phải là con dân Nam Triều, hiện nay cũng cô độc chẳng còn gì để mất, đại nghĩa nước non không hề liên quan đến y, y chỉ biết bây giờ nếu Hưu Qua đối xử tốt với y, thì nhất định phải báo đáp.
“Thích, nhưng mà sau này dùng loại lều kia là được rồi, tôi không quá cần mấy thứ này, anh không cần nhọc lòng đến thế, tôi…”
Cái hôn đột ngột không kịp đề phòng ngăn cản lời giải thích của y. Tiêu Nhiên khẽ nhắm mắt, sau eo tỳ vào bàn cũng bị Hưu Qua bảo vệ kín. Răng môi quấn quýt kịch liệt như đêm thân mật gắn bó nọ.
Y yêu thích sự săn sóc và tâm ý của Hưu Qua, chỉ thật sự không muốn trở lại hoàn cảnh năm đó, y muốn cách Lăng Duệ và Nam Triều càng xa càng tốt, y không cam lòng làm một con chim bị nhốt trong lồng, càng không muốn nhớ lại những năm tháng đã qua đó.
Bàn tay đặt sau lưng chậm rãi vỗ về mỗi một tấc gân cốt da thịt y. Tiêu Nhiên từ trong nụ hôn dịu dàng đột ngột biết rõ Hưu Qua không có hiểu lầm ý y. Quả thật y càng thích cái lều từng ở hai ngày kia hơn, vén rèm lên liền là đồng cỏ vô biên, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy màn trời bát ngát, sao trời mênh mông, không giống cửa sổ gỗ quá khuôn phép chỉ có thể nhìn thấy một mảnh nhỏ bầu trời bên trong khung vuông.
Hưu Qua không chịu buông y ra, mải miết vừa hôn gặm rồi cởi quần áo giúp y. Quần với giày tất vẫn là Hưu Qua cởi giùm. Cuối cùng Tiêu Nhiên lôi cái áo lót mình vất vả lắm mới giữ lại được chạy vù vào mặt sau bình phong trốn.
Hưu Qua cười hì hì ngó đầu vào thăm dò, vốn định thông báo một tiếng liền đi, ai ngờ Tiêu Nhiên phản ứng quá độ giơ tay tạt đầy nước lên mặt hắn. Tiêu Nhiên mặc nguyên quần áo ngồi vào trong nước, y hiển nhiên không biết là lúc mặc quần áo ướt đẫm còn gợi cảm hơn so với không mặc, Hưu Qua nhồn nhột, dứt khoát lại gần lấy tay chống vách thùng cúi người xuống lần thứ hai hôn lên dấu răng trên cổ y.
“Anh không làm khó em, đừng sợ, cởi đồ tắm một lát đi, anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em. Còn ngày mai nữa, ngày mai anh dẫn em sang ở cái lều xịn hơn nữa, hứa đó.”
.
Sao tự dưng cái chương này nó dài gì đâu. *vuốt mồ hôi*