Edit: ney
Trăm ngàn năm trước đây, mỗi vị vua lập nước của các quốc gia đều nắm giữ một con dấu vuông bằng ngọc trắng. Con dấu của Đông Ngung đã thất truyền từ mấy trăm năm trước, còn Bắc Nguyên và Nam Triều bao đời đến nay thế cục trong triều nhìn chung ổn định, cho nên Hưu Qua và Lăng Duệ mỗi người chia nhau nắm giữ hai con dấu được tổ tiên truyền lại. Tây Di thì tứ tán rải rác thành mấy chục tiểu quốc, dấu vuông được người đứng đầu liên quân lưu truyền qua các đời, chỉ là giờ e rằng đã rơi vào tay Ngạn Trừng từ lâu.
Hiệp ước thỏa thuận giữa các quốc gia trừ ngọc tỷ hoặc hổ phù[0] còn cần có con dấu vuông này mới tính là có hiệu lực. Con dấu ngọc trắng nạm vàng tô bạc của Lăng Duệ được giấu trong túi gấm dệt bằng tơ vàng, riêng con dấu của Hưu Qua thì vẫn mang nguyên dạng chế tạo ban đầu, song bởi vì trải qua nhiều đời quân vương nên bị mài đến nỗi nhẵn bóng góc cạnh. Trên ngọc trắng còn thấu ra một vệt đỏ trông mà giật mình hãi hùng, ấy là máu từ tận thâm tâm vị vua Bắc Nguyên mấy trăm năm trước phải cắt nhường thành trì thua mất Sùng Quan, phun ra trước lúc đóng xuống con dấu.
[0] Hổ phù: tín vật của nhà vua giao cho tướng lĩnh, có được nó nôm na như nắm được binh quyền.
Chữ của Lăng Duệ giờ đây không còn đẹp nắn nót như trước. Gã bị Tiêu Nhiên đâm xuyên qua bàn tay, tay phải cầm bút là liền đau như quặn tim gan. Thế cục đảo ngược trong doanh trại, đao Bắc Nguyên sáng loáng kề trên cổ gã. Lăng Duệ chung quy cũng là giỏi văn chẳng tài võ, gã bụng dạ đầy những mưu thâm kế độc, nhưng dưới sự đàn áp của vũ lực thì nó lại chỉ có thể thành hoàn toàn vô dụng.
Lăng Duệ khàn giọng phát ra những âm thanh vô bổ, máu của gã hòa chung với mực trên ngòi bút cùng loang ra trên giấy. Tiêu Nhiên không hề nương tay ấn lên vết thương ở lòng bàn tay gã, buộc gã gửi lại nét bút hằn sâu trên điều khoản rút quân ở cuối cùng bản hiệp ước.
Gã hoàn toàn không biết Tiêu Nhiên vậy mà có thể bắt chước giọng gã sống động đến thế. Binh tướng ngoài lều bị tiếng Tiêu Nhiên to truyền vọng ra lừa cho lùi lại mấy trượng. Sự đa nghi cẩn trọng của Lăng Duệ là khét tiếng, xưa nay gã không thích có người ngoài cách gần mình, nên một mệnh lệnh do Tiêu Nhiên bắt chước ban bố thế này đương nhiên là người nào người nấy đều tuân theo.
Mấy trăm ngàn quân Nam Triều thoả thuê đắc chí chuẩn bị giành lại đất mất, ở trên bãi đất trống ngoài lều nhìn đối nhau từ phía xa với đội hình phòng trú của Bắc Nguyên. Trong số bọn họ có người hăng hái việc Nam Triều lại một lần nữa đánh bại bọn mọi rợ phía bắc, có người lấy làm mừng vì mình không bỏ mạng ở tiền tuyến mấy châu phủ trước, chỉ có số ít tướng lĩnh là kiêng kị sức chiến đánh đâu thắng đó của quân Bắc Nguyên. Mánh lới dùng con tin bức lui quân Bắc Nguyên của Lăng Duệ hiển nhiên khó làm bọn họ an tâm. Họ cứ chất chứa niềm riêng như thế đứng trong gió tháng ba Nam Triều, không ai hay biết tên hoàng đế khôn khéo mưu mẹo của bọn họ đang bị người ta buộc phải viết bản hiệp ước đủ để bị lưu truyền tiếng xấu muôn đời.
Lăng Duệ ngoài cầm bút nói gì nghe nấy viết ra căn bản chẳng còn đường nào khác. Trần Cửu thì bị Hải Lực Tư đánh gãy gân tay trói thật chặt, Y Nhĩ Đặc tiện tay nhét miếng vải áo xé ra bịt miệng gã, chất vải quân trang cưỡi ngựa Bắc Nguyên đủ dày tới mức lấp căng kín miệng Trần Cửu.
Hộ vệ còn lại trong lều không một người còn sống, đầu tiên là Tiêu Nhiên sống sờ sờ bẻ gãy cổ mấy tên cận vệ. Ngón tay thon dài của chàng thanh niên bóp lấy yết hầu kẻ địch, cổ tay thon gầy lúc dùng sức kéo căng lên gồ rõ gân xanh, động tác lưu loát nhẹ nhàng khiến cho cả tiếng xương cốt bị bóp nứt cũng khó mà bị người khác phát giác. Còn những thị vệ còn lại thì do Y Nhĩ Đặc giải quyết giúp.
Tiêu Nhiên bị Hưu Qua túm cánh tay ôm vòng vào lòng, trên gương mặt quá sức nghiêm túc của Hưu Qua đến lúc này mới thoáng gặp sự hòa hoãn. Hắn không muốn cho Tiêu Nhiên làm bẩn tay, trong mắt hắn những tên Nam Triều này ngay cả tư cách để bị Tiêu Nhiên chính tay giết cũng còn chẳng có.
Ở trong lòng trại kẻ địch, người đàn ông Bắc Nguyên cao lớn hiện rõ sự chu đáo và săn sóc khác biệt hoàn toàn với vẻ bề ngoài. Hắn cởi bỏ món áo trắng gấm thêu Vân Nam trên người Tiêu Nhiên, áo ngoài với giá cả đắt đỏ cùng tay nghề thêu tinh xảo biến thành miếng vải lau tay với mặt. Hắn giúp Tiêu Nhiên lau hết những vết máu trên người, lại cởi áo ngoài đen thui của mình ra khoác lên vai Tiêu Nhiên, rồi còn thuận tay giúp sửa sang lại cổ áo lông mềm ở mạn cổ đó nữa.
Lăng Duệ không cách nào khắc chế run rẩy và sự ghen ghét của mình. Gã từng dùng Tiêu Nhiên để giết rất nhiều người, cũng tận mắt chứng kiến Tiêu Nhiên đã diệt trừ địch thủ cho gã như thế nào. Gã từng rất vừa lòng sự dày dạn và nhanh nhẹn của Tiêu Nhiên, nhưng vào lúc này từ dao thớt biến thành thịt cá, gã mới bỗng cảm thấy sợ hãi.
Gã chưa từng nghĩ con dao bén ngọt Tiêu Nhiên này sẽ cắm vào trái tim chính mình. Gã bị Tiêu Nhiên trong lúc lơ đãng lấy ngón tay vỗ vào mạn cổ, huyệt câm[1] bị một luồng nội lực đóng chặt, vậy là gã chỉ có thể đỏ ngầu một đôi mắt phượng quý khí ung dung, long bào với ống tay nhuốm máu dày đặc các nếp nhăn do bị xô đẩy lôi kéo tạo ra.
[1] Huyệt câm: hay gặp trong tiểu thuyết võ hiệp đó, là huyệt đạo trên cơ thể, điểm vào huyệt này thì không nói được.
Gã vĩnh viễn không cách nào chấp nhận thất bại mà Hưu Qua mang đến cho mình. Lăng Duệ tính định ngẩng cái cổ lẫn cái đầu cao quý của mình lên, song Tiêu Nhiên lại thả xõa tóc nữa đã thu hồi bản hiệp ước kia đưa cho Hưu Qua, kế đó tiện tay nhặt một thanh đao dài mà thị vệ đánh rơi nhắm thẳng giữa hai lông mày gã, ra hiệu gã đứng dậy dẫn đường.
Lăng Duệ vừa phẫn nộ lại không cam lòng, trong đôi mắt Tiêu Nhiên khi nhìn về phía gã hoàn toàn vô cảm, không yêu thích cũng chẳng thù ghét, thậm chí ngay đến cả khoái cảm trả được thù đều không hề tồn tại. Cuối cùng cũng đã đến lúc gã không thể không chấp nhận sự thật này, Tiêu Nhiên đã keo kiệt đến mức nửa phần tình cảm đều không muốn giành cho gã từ lâu rồi.
Hưu Qua cứ như vậy nguyên vẹn lành lặn thoát khỏi doanh trại đóng đại quân của Nam Triều, trong ngực hắn cất chứa hiệp ước thu hồi lãnh thổ đã mất trăm năm trước, tay phải nắm Tiêu Nhiên mới trùng phùng, đao dài ở tay trái thì nhắm thẳng vào giữa hai lông mày Lăng Duệ.
Ánh nắng nơi chân trời vừa đẹp, hắn và người yêu quan trọng nhất cuộc đời mình với đám bạn thân cùng nhau xuyên qua đội hình giương cung bạt kiếm của quân Nam Triều. Binh khí nhiều rợp trời bên cạnh người rùng rợn chảy ra sự lạnh lùng thấu xương, bọn họ đúng là có Lăng Duệ làm con tin nhưng cũng chưa phải đã cầm chắc an toàn. Bất kỳ một sự lơ là nào có thể làm cho Lăng Duệ chạy thoát, đều đủ để bọn họ rước phải họa sát thân.
Hưu Qua chưa bao giờ cầm đao mà căng thẳng đến vậy, đao dài của Nam Triều đối với hắn mà nói còn thua xa sức nặng của thanh mã đao kia, nhưng lòng bàn tay hắn lại lần đầu tiên đổ mồ hôi lạnh. Hắn gánh vác tính mạng của Hải Lực Tư và Y Nhĩ Đặc, gánh mạng sống của người dân cùng hàng chục ngàn binh sĩ cách đó không xa, lại càng gánh vác tính mạng của Tiêu Nhiên.
Cho đến nay, đời này hắn trước sau gây ra hai lần đại họa. Lần gần đây là vụ vì quá tự phụ phải gặp chiến bại, lần lâu hơn là lúc hắn theo cha đi tiến cống năm đó. Bởi vì bực Nam Triều ngạo mạn một lòng muốn đám quan viên ấy xấu mặt, thế là liền trộm đẩy mông chiến mã, tiếp đó dẫn đến xảy ra hỗn loạn khắp trên đường.
Cả hai vụ tai họa này đều là Tiêu Nhiên giải quyết êm thấm thay hắn. Hắn vô thức nắm chặt tay Tiêu Nhiên, Hải Lực Tư cùng Y Nhĩ Đặc áp giải Trần Cửu đi đằng trước. Đây là lần duy nhất hắn để anh em thân thiết mở đường cho mình, cũng là lần duy nhất đứng trước nguy hiểm mà hắn nấp sau lưng đồng bào, bởi vì phía sau hắn còn có Tiêu Nhiên mà hắn nhất định phải bảo vệ.
Trong mắt phần lớn người dân Nam Triều, Lăng Duệ cũng tạm được coi là một vị hoàng đế tốt. Tướng sĩ trong quân ít nghe đến chuyện nội bộ triều đình, trong giai đoạn các hoàng tử đoạt vị thì Lăng Duệ lại luôn luôn có thể hành động chót lọt một cách kín kẽ. Chỉ có thuộc dạng tâm phúc giống như Tiêu Nhiên vậy mới biết gã ngấm ngấm sử dụng bao nhiêu thủ đoạn thâm hiểm. Trước mặt người khác Lăng Duệ vẫn luôn đóng kịch quá đạt, lại thêm bao năm Nam Triều chẳng gặp cuộc chiến nào ra hồn, vậy nên thời khắc ngặt nghèo một vị hoàng đế chẳng giỏi võ nghệ lại có thể ngự giá thân chinh, bất luận xem xét thế nào cũng đều tròn vai vị vua anh minh cả.
Cũng bởi nguyên nhân vậy, mà võ tướng Nam Triều mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu võ công của Lăng Duệ ở mức biết biết thì còn có chút cơ hội xoay chuyển, song trong quân Nam Triều ai mà chẳng biết vương Bắc Nguyên dũng mãnh uy phong vạn quân khó cản, Lăng Duệ nằm trong tay hắn, khả năng đều chẳng kịp chớp mắt một cái là sẽ mất mạng ngay.
Đám tướng lĩnh không dám mạo hiểm cứu người, chỉ có thể trơ mắt nhìn hoàng đế của bọn họ lảo đảo tiến lên. Vết máu khắp phân nửa người Lăng Duệ thật chói mắt, và từ đầu chí cuối gã chẳng thể nói được câu gì. Hưu Qua biết Lăng Duệ tinh thông mưu mô xảo trá, cho nên cũng liền không hề nương tay với gã. Gã chỉ có thể cúi đầu cất bước về phía trước, nếu ngẩng đầu liếc lên nhìn nơi khác một cái thôi, Hưu Qua liền giơ tay lưu tặng lưng hắn ngay một vết đao.
Bọn họ thẳng đường đi tới nơi hai quân giao tiếp, Tiêu Nhiên càng đi càng không cảm nhận được tay chân của mình, cả người y phảng phất đều đang dần biến mất, còn nội tức mênh mông cuộn trào ập đến thì chầm chậm tan biến. Đợi đi đến trước quân Bắc Nguyên, Hưu Qua liền thu đao đạp Lăng Duệ về phía doanh trại Nam Triều. Đằng sau bọn họ chính là mấy chục nghìn kỵ binh Bắc Nguyên trực chờ sẵn sàng xuất phát, chịu sự uy hiếp kiểu này, dù cho quân Nam Triều có nhiều gấp đôi chăng nữa cũng khó bề thắng nổi.
Tiêu Nhiên cật lực thu kín khắc chế hơi thở ngày càng mệt nhọc của mình. Giữa y và Lăng Duệ cách xa mấy trượng, tinh binh Nam Triều ùa lên vây quanh hoàng đế chồng chất vết thương của bọn họ, mũ giáp đen nghịt ngăn trở toàn bộ tầm nhìn của Lăng Duệ.
Tầng mây bỗng chốc che khuất ánh nắng ấm áp trên không trung, Tiêu Nhiên rũ mắt rút tay ra khỏi lòng bàn tay Hưu Qua, y cất bước tự đi vào trong quân Bắc Nguyên. Đội hình quân ngũ đóng mở trong nháy mắt bảo vệ y đi vào lều chủ an toàn nhất phía sau đại quân, Tiêu Nhiên không nói một lời cũng không quay đầu lại, y không nhìn thấy Hưu Qua cầm lại mã đao tại trận kỵ binh vạch xuống biên giới mới oai hùng uy phong đến cỡ nào, cũng không màng xem Lăng Duệ chán nản ê chề tới đâu.
Y cứ vậy đi ngang qua bề tôi lẫn binh tướng của Hưu Qua, nghe những người Bắc Nguyên này sau trăm năm nợ nước thù nhà cuối cùng đã có thể thét mừng thỏa thê. Y đi một mình về nơi trú đóng phía sau đội hình quân ngũ, nhóm binh sĩ lướt qua y thành kính lại nhiệt liệt như thể quỳ lạy đối với Hưu Qua mà gọi y điện quân.
Tiêu Nhiên vừa an tâm lại thư thái, y từng giết quá nhiều người, cũng may hiện tại y có thể thay Hưu Qua cứu lấy số con dân Bắc Nguyên nhiều không kể xiết này. Chẳng có ai phát giác được sự khác thường của y, chỉ có Hải Lực Tư nhíu mày nhìn y nhiều hơn một chút.
Hưu Qua đang ở trước trận thay các đời Bắc Nguyên trước đây rửa sạch mối nhục, giọng nói vừa vang dội lại hồn hậu đang tuyên cáo chia cắt thành trì cùng với đường biên giới hoàn toàn mới. Còn Tiêu Nhiên thì từng bước một bước tiến về phía trước, y cách Lăng Duệ và Nam Triều càng ngày càng xa, y biết mình sẽ không đi về được đến Sùng Quan, càng không thể trở lại được Chiêu Viễn, nhưng dù là được gần hơn thêm nữa một bước thôi cũng quá đủ rồi.
Y sẽ không cho Lăng Duệ bất cứ cơ hội nào uy hiếp được Hưu Qua, chẳng mấy chốc nữa y sẽ chết thôi, có lẽ lúc Hưu Qua còn chưa tuyên cáo xong hiệp ước y đã tắt thở, y sẽ lặng yên im ắng chết trong một góc khác trong quân doanh Bắc Nguyên. Văn kiện hiệp ước của Lăng duệ đã đóng dấu có hiệu lực, cái chết của y sẽ không tạo ra bất luận một ảnh hưởng trái chiều gì đến tương lai Bắc Nguyên, cho dù Hưu Qua có đau khổ muốn báo thù thay y, thế thì e rằng kết cục sẽ chỉ là thế gian chẳng còn Nam Triều nữa mà thôi.
Lăng Duệ cả đời bẫy rập vô số người, gã không tiếc bất cứ giá nào bò lên ngôi vị hoàng đế, để đến cuối cùng lại chỉ có thể trông giữ non nửa lãnh thổ miễn cưỡng làm hoàng đế tốt nửa đời còn lại. Hai mươi sáu tuổi là vực thẳm đời này của gã, những năm nửa trước vinh quang vô hạn ước nguyện chín muồi, còn những năm nửa sau lại vạn sự xoay vần trắng tay.
Gã không hối hận, giết hiền đức giết bậc lão thành, nhìn thầy vỡ lòng của mình chết dưới hành lang ngoài điện, bức tử anh em thân thiết trong ngục. Gã tự coi mình là kẻ ác nhân, gã khoác lên một tấm da người đối mặt thiên hạ, mà bên trong đã thối nát khó chịu đựng nổi tự bao giờ.
Đời này gã chỉ riêng nợ mỗi Tiêu Nhiên, triều thần bảo vệ gã là vì khiến gã kiến lập thịnh thế dốc sức vì nước, nhà mẹ đẻ của nguyên hoàng hậu bảo vệ gã là vì chính gia đình họ ngày nào đó có thể vinh quang cửa nhà, còn đám ảnh vệ như Trần Cửu bảo vệ gã là bởi vì chỉ có nương thân dưới vây cánh người đang cầm quyền thì mới không bất ngờ bỏ mạng đầu đường.
Chỉ có Tiêu Nhiên. Chỉ có Tiêu Nhiên năm đó làm hết thảy cho gã chỉ bắt nguồn từ tình ý đơn thuần nhất sạch sẽ nhất. Nhưng gã lại mưu kế lợi dụng Tiêu Nhiên nhiều nhất mà cũng tàn nhẫn nhất.
Lăng Duệ ngoảnh mặt làm ngơ hết thảy trước mắt, gã xô đẩy nhóm tướng lĩnh trung thành bảo vệ chủ nhân, xông ra đội hình quân Nam Triều. Gã tay không tấc sắt vọt đến trước quân đội Bắc Nguyên, bước qua đường ranh giới được Hưu Qua lấy mã đao bổ ra kia, một mình loạng choạng mà điên dại vọt vào trong trận địch nơi tất cả mọi người đều hận gã thấu xương.
Hoàng đế Nam Triều không giỏi cưỡi ngựa bắn cung không biết võ học, giống như phát rồ xông vào doanh trại Bắc Nguyên. Kim quan xiêu vẹo rớt từ đỉnh đầu gã xuống đất, không ai có thể ngăn lại gã, gã lảo đà lảo đảo giữa đám ngựa bị giật mình đi về phía trước kiếm tìm, mũi đao lòe sáng chừng như sắp chặt đầu gã xuống đến nơi. Nhưng gã vẫn nói không lên lời, Tiêu Nhiên đã phong bế chắc chắn huyệt câm của gã, gã há miệng liều mạng phát tiếng một cách thảm thương vô vọng, những tiếng khàn khản vô cùng buồn cười, cũng không có người nào có thể nghe thấy.
Cuối cũng gã cũng biết Tiêu Nhiên đã suy tính điều gì. Người thanh niên đã từng lấy tính mạng bảo vệ gã rốt cục bị gã ép tới nỗi không tiếc lấy cái chết để bảo toàn một tên đàn ông khác.
Phủ Cảnh vương vơ vét thuốc lạ khắp thiên hạ nhằm thôi thúc công lực cho ảnh vệ, từ nhỏ Tiêu Nhiên phù hợp với dược tính, nội tức tu luyện cũng liền hơi quái dị, Tiêu Nhiên có thể ép buộc kinh lạc xoay chuyển ngược lực cản, cho nên nội tức mới có thể tăng gấp bội trong khoảng thời gian ngắn. Năm đó trong lúc đi tuần gã bị kẻ khác hành thích ám sát, Tiêu Nhiên liền mạo hiểm làm như vậy mới cứu được tính mạng gã.
Hậu quả như vậy người thường chẳng thể nào chịu đựng nổi. Độc dược được chôn xuống sẽ nhanh chóng phát tác, gã vốn đã căn chuẩn lượng thuốc độc, dự định hạn định là trong một tháng, gã sẽ buộc Hưu Qua đem một phần lớn giang sơn cung kính nhường lại, kế đó lấy giải độc làm lý do lần nữa đoạt lại Tiêu Nhiên đem về trong cung.
Suy nghĩ của gã bị Tiêu Nhiên nhìn thấu suốt, Tiêu Nhiên thôi thúc điều động nội tức tăng lên công lực, đồng thời cũng làm độc tính nhanh chóng phát tác hơn. Thuốc độc hung mãnh mạnh mẽ là bảo vật bí truyền của hoàng tộc họ Lăng trăm ngàn năm qua, sau khi độc bộc phát nếu như không có thuốc giải, thì cho dù là có mười hay hai mươi thần y ở cạnh, kẻ trúng độc cũng vẫn chắc chắn phải bỏ mạng.
Trong lúc hỗn loạn người duy nhất kịp phản ứng chính là Hải Lực Tư, anh lập tức bước chân mau hơn chạy về hướng lều chủ chỗ Tiêu Nhiên ở. Mới vừa rồi anh đã liền phát hiện sự bất hài hòa mơ hồ trong lúc đi lại trên người Tiêu Nhiên càng ngày càng rõ ràng, trước lúc Tiêu Nhiên đi vào lều chủ dường như y không cách nào khống chế được tứ chi của mình. Vốn là anh định lấy hòm thuốc qua thăm khám chút, dù sao trước lúc bị bắt Tiêu Nhiên đã bị thương rồi.
Hai bên quân chất chứa oán hận đã lâu, dưới ảnh hưởng của hành động mất khống chế của Lăng Duệ càng bùng phát sát khí trầm trọng. Tinh binh Nam Triều có ý bảo vệ Lăng Duệ giao chiến với quân lính Bắc Nguyên ở đằng trước đội hình, Hưu Qua thì quăng mã đao, trực tiếp túm cổ áo Lăng Duệ, cánh tay dài vung ngang quật gã ngã thẳng xuống đất. Bọn họ giống như là hai con dã thú tử chiến tranh đoạt lãnh địa, quay lại đấm đá nguyên thủy như là khi ăn lông ở lỗ.
Lăng Duệ vết thương khắp cả người vùng vẫy liều mạng bò dậy, bên trong cái miệng không thể cất tiếng máu hòa lẫn nước bọt tràn ra. Gã chú định không có phần thắng Hưu Qua trên con đường vũ lực, nhưng hết lần này đến lần khác gã vẫn cố thử xông vào nơi đóng quân phía sau Hưu Qua.
Lính liên lạc được Hải Lực Tư phái tới ngăn trận loạn chiến này lại, Lăng Duệ vết máu đầy người tóc tai bù xù chạy liêu xiêu phía sau Hưu Qua, lại cũng xông theo sát nút vào chỗ lều chủ Tiêu Nhiên ở. Cả cuộc đời gã chưa bao giờ phải chịu đau đớn và sỉ nhục nhường này, có điều gã đã chẳng còn thèm để ý thêm gì nữa.
Thứ máu gai mắt đập ngay vào tầm nhìn, tấm áo lót trắng thuần chưa kịp thay nọ của Tiêu Nhiên đã bị máu ướt đẫm, máu độc ánh đen chen nhau tuôn ra khỏi miệng y. Hưu Qua dừng khựng bước chân đứng trước cửa lều, mặt đất lẫn thảm da thú đỏ thắm thảm khốc đến hoang đường. Thậm chí hắn còn theo bản năng cho đây chỉ là một trận cơn ác mộng mịt mờ mông lung.
Lăng Duệ gần như là bò lổm ngổm vào trong lều, gã bị Hưu Qua quăng ngã gãy xương sườn, vết đao trên người cũng đang chảy máu, gã dùng cả tay lẫn chân băng qua mảng máu lớn đó đi đến trước người Tiêu Nhiên, long bào vàng chói đã chẳng còn nguyên màu sắc. Giống như lần gặp nạn ở bãi săn năm đó, gã nhìn Tiêu Nhiên lâm vào hôn mê do mất máu quá nhiều, nhìn y từng bước từng bước tiến về phía cái chết.
Nhưng gã đã không còn là Cảnh vương bị lão hoàng đế kiềm chế kia nữa rồi, gã đã có thể chi phối tính mạng Tiêu Nhiên. Sách sử hậu thế trăm năm sau sẽ viết gã thành một hoàng đế tốt, tuy có sai sót song lại dốc lòng việc nước, chỉ riêng mình gã là đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay cũng luôn cảm thấy cả đời này từ đầu chí cuối chẳng qua là một câu chuyện tiếu lâm đấy thôi.
Gã dùng thân thể muôn nghìn cao quý quỳ trên mặt đất nâng cổ Tiêu Nhiên lên, gầm thét và quyền cước của Hưu Qua chẳng hề ảnh hưởng mảy may đối với gã, một con mắt gã hoàn toàn không mở ra nổi, máu chảy từ trên xương chân mày xuống hòa cùng với máu mà Tiêu Nhiên ho ra. Lăng Duệ cúi người hôn lên giữa đôi mày Tiêu Nhiên, gã run rẩy lôi túi gấm chưa từng rời người ra, dục niệm trước kia cuối cùng khi lần nữa tận mắt thấy Tiêu Nhiên sắp chết thì biến tan, như thể mây khói xưa cũ.
“Thập Tứ…. A Nhiên, ta không cần nữa, thiên hạ này, toàn bộ mọi thứ này, ta đều không cần nữa, ta chẳng cần gì nữa hết…”
Lăng Duệ là thật sự buông tay, gã dùng âm thanh gần như không thể bị người khác nghe thấy nhỏ giọng thầm thì. Ván cờ được gã bày ra bị gã tự tay lật đổ, dưới tấm da người kia gã vẫn là còn đôi chút ấm áp, đó là do Tiêu Nhiên dùng nửa quãng đời ủ ấm giúp gã mà ra.
Trong nháy mắt ấy, Hưu Qua theo phản xạ dừng tay, cứ việc hắn còn chưa nắm rõ đầu đuôi hậu quả, nhưng phút giây này hắn thật sự tin tưởng Lăng Duệ. Nhưng mà trong túi gấm trong tay Lăng Duệ lại không có cái thứ mang tên thuốc giải.
Lăng Duệ không thể tin được kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, trong túi gấm chỉ có một viên thuốc sáp có trọng lượng tương tự với thuốc giải, thuốc sáp màu đỏ nhạt dùng sáp nến đốt phổ thông chế thành. Tiêu Nhiên lúc này lại sặc một ngụm máu, Hải Lực Tư chỉ có thể cưỡng ép vặn lại vùng vai cổ y, rồi lại châm một cây châm dài áp chế lên ngực y.
Tiêu Nhiên vừa mê man vừa khản giọng thở nặng nhọc thành tiếng, đau đớn thấu tim gan như thể đồng thời tồn tại trên người Lăng Duệ vậy. Đế vương Nam Triều đã lôi thôi nhếch nhác cả người đang trong lúc tuyệt vọng đến xé lòng khó khăn lắm lần ra được manh mối, gã quỳ và tóm lấy ống quần Hưu Qua, cổ họng dùng quá nhiều sức tứa máu, gã đối mắt với người đàn ông có đôi mắt đầy rẫy tơ máu giống mình, cực độ gian nan thốt ra một cái tên rõ ràng.
“Trần – Cửu- Đi bắt Trần Cửu – -!”