Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 270: Chương 270: Bóp méo sự thật




“Hoàng huynh, đột nhiên thần đệ nghĩ ra trong phủ còn có chút việc, bữa tối cũng dùng gần hết rồi, không bằng thần đệ cáo lui trước?”

Quân Mặc Ảnh liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Bận cái gì, mới vừa rồi tại sao không nói có chuyện? Ăn được một nửa đột nhiên nghĩ tới?”

Quân Hàn Tiêu muốn khóc.

Không phải là hắn muốn giữ mặt mũi cho hoàng huynh sao?

Nếu để hoàng huynh dụ dỗ tiểu cô nãi nãi trước mặt bọn họ, quay đầu lại kiểu gì bọn họ cũng bị dính líu!

Không ngờ, thời gian quá muộn —— đã bị dính líu!

“Hoàng huynh, cái này...... Vừa rồi nhất thời thần đệ không nhớ ra được, hiện tại......”

“Làm sao ngươi đần như vậy!” Phượng Thiển lên tiếng: “Có chuyện thì đi nhanh lên, nếu trì hoãn thì không tốt lắm. Trên đường chăm sóc Vi Vi thật tốt, nàng vừa nói nàng có chút không thoải mái.”

Quân Hàn Tiêu như nhặt được đại xá nhìn đế vương một cái: “Hoàng huynh, thần đệ cáo lui trước!”

Nói xong, liền lôi kéo Long Vi chạy.

Quân Mặc Ảnh còn chưa kịp mở miệng, Phượng Thiển liền bắt đầu cố tình gây sự: “Ngươi xem ngươi hung dữ như vậy, hù dọa bọn họ thành cái dạng gì rồi!”

“Trẫm nói gì?”

“Ngươi mắng ta, nói ta không ăn cơm cho tốt; hiện tại lại mắng bọn họ, nói đầu óc bọn họ không được!” Phượng Thiển nghiêm túc lên án.

Quân Mặc Ảnh vuốt ấn đường, đưa tay, kéo người vào trong ngực mình: “Sao tính khí nàng càng đổi càng hư vậy, hiện tại đã học được bóp méo sự thật rồi hả?”

Phượng Thiển vô tội trừng mắt nhìn: “Ta cảm thấy không có.”

Lại nói, Phượng Thiển cảm thấy nàng không hiểu sao đột nhiên bị bệnh kén ăn. Nếu không người lấy ăn là trời như nàng, làm sao lại đột nhiên không thích ăn đây?

Về phần tính khí...... Hừ hừ, nàng vẫn luôn là mỹ nữ dịu dàng nhất, quan tâm nhất được không?

Quân Mặc Ảnh bị phản ứng của nàng chọc vui.

“Ngoan, ăn không vô thì không ăn.” Hắn sờ đầu của nàng, giống như ôm một con mèo.

Quân Mặc Ảnh cũng không hiểu nổi mình, rõ ràng rất ghét những động vật long dài, sao nhìn vật nhỏ này đã cảm thấy nàng giống như mèo và hồ ly kết hợp, cố tình vẫn khả ái như thế đây?

“Lần tới lúc ăn quà vặt, tự mình chú ý một chút, biết không?” Khóe môi hắn khẽ nhếch, giấu kỹ sắc bén trong mắt, trong nhu hòa có chứa cưng chiều.

Phượng Thiển ôm người hắn: “Được rồi!”

Quân Mặc Ảnh bế nàng càng thư thái, suy nghĩ một chút nói: “Mấy ngày nữa trẫm phải ra ngoài có chút việc, nàng ngoan ngoãn đợi ở cung Phượng Ương đừng có chạy lung tung, nếu bị người khác khi dễ, trẫm cũng mặc kệ nàng. Nếu có chuyện gì, liền phân phó Đông Dương làm, nha đầu kia thận trọng, sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm.”

“À?” Phượng Thiển ôm cổ của hắn, có chút mê mang: “Ngươi phải đi xa nhà sao?”

“Không tính vậy. Là ở Ngũ Đài Sơn ngoài kinh thành, giổ tổ. Ngày đó đi ra ngoài, buổi tối ngày hôm sau là có thể trở lại.”

Phượng Thiển ngẩn người, đột nhiên cười một tiếng, nam nhân này cũng quá vội vã cuống cuồng đi?

Không nhìn hắn, cười nói: “Vậy thì lo lắng cái gì? Thời gian ngắn như vậy, nếu ta lười một chút, ngủ một giấc ngươi đã trở lại.”

Quân Mặc Ảnh nhìn nàng chăm chú, nhìn một chút, liền thở dài.

Vật nhỏ này còn không biết, khắp nơi trong cung này đều có người nhìn chằm chằm nàng, nếu thật muốn đối phó nàng, thừa dịp hắn xuất cung hai ngày một đêm cũng đủ rồi.

“Mặc kệ như thế nào, cẩn thận một chút.” Hắn chạm vào trán của nàng, giọng nói trầm thấp chậm rãi phát ra.

“Nếu có nguy hiểm gì, liền lấy kim bài lần trước trẫm đưa cho nàng ra. Thấy kim bài như thấy Thái tổ hoàng đế, ngay cả mẫu hậu cũng không thể gây khó dễ cho nàng, biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.