Nhưng mà lúc này, Thái Hậu lại rất rõ ràng, Hoàng Thượng đang lấy cớ cho Phượng Thiển.
“Vậy hiện tại Hoàng Thượng có cần triệu Thái y xem qua không?” Tuy nghĩ vậy, nhưng Thái Hậu vẫn hỏi hai câu.
Cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy bác bỏ mặt mũi hoàng đế.
“Mẫu hậu an tâm, hiện tại nhi thần đã không sao.” Quân Mặc Ảnh thản nhiên nói.
Phượng Thiển kinh ngạc nhìn hắn một cái, không nghĩ tới nam nhân này đạo nghĩa như vậy, lúc cãi nhau còn không kéo nàng theo.
Không sai không sai, miễn cưỡng xem như nam nhân tốt lòng dạ rộng lớn.
Trà qua một nửa, đế vương đứng dậy cáo lui với Thái Hậu.
Hàng năm vào một ngày này, trừ bỏ sáng sớm đế vương đến chúc tết Thái Hậu, thời gian tiếp theo đều là ở chính điện với Vương gia hầu tước, đại thần trong triều mừng năm mới.
Trước khi đi, Quân Mặc Ảnh không dặn Phượng Thiển cái gì, ngược lại nói với Hoàng Hậu: “Thiển phi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nếu vô tình mạo phạm mẫu hậu, ngươi chỉ điểm cho nàng chút, chớ chọc mẫu hậu tức giận, biết không?”
Phượng Thiển ngẩn người, bĩu môi, thầm nghĩ nam nhân này không thể dặn nàng điều tốt đẹp gì sao. Sao phải nguyền rủa nàng mạo phạm lão thái thái kia, nếu nàng mạo phạm, mười mạng nhỏ cũng không đủ dùng.
Không biết, điều nàng khinh thường, cũng khiến cho mọi người cực kỳ hâm mộ.
Ở trong cung đã lâu, ai không có tâm tư nhỏ.
Lời này cảu đế vương là dặn Hoàng Hậu, lo lắng Thái Hậu, nhưng thực tế, cũng là giao Phượng Thiển cho Hoàng Hậu, làm cho Hoàng Hậu bảo đảm nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nếu không, ở đây người nhỏ tuổi hơn nàng cũng không phải không có, không thấy đế vương nói câu này.
Hoàng Hậu rất rõ ràng, nếu Phượng Thiển ở trong này xảy ra chuyện gì, thì là nàng không có trách nhiệm.
Cho nên hắn phải cam đoan Phượng Thiển có thể không tổn thương một sợi tóc trở về cung Phượng Ương.
Có lời đế vương nói, dù là mọi người tức giận, ghen tị với Phượng Thiển, cũng không dám tùy tiện trêu chọc nàng.
Ngay cả Thái Hậu cũng thay đổi suy nghĩ ban đầu, dùng ánh mắt ngăn cản Hoa phi khiêu khích.
“Thiển phi đã khỏe hơn chưa, còn có chỗ nào không thoải mái, khó chịu không? Nếu có nhanh chóng triệu Thái y nhìn một cái, biết không?” Thái Hậu tươi cười ôn hòa, giọng điệu thản nhiên, như lão thái thái hiền lành dặn dò đứa nhỏ của mình.
Nhưng mà Phượng Thiển cảm thấy, lão thái thái cũng không có lòng tốt như vậy, khẳng định còn có câu tiếp theo.
“Đa tạ Thái Hậu quan tâm, nô tì hiểu được, tất cả đều rất cẩn thận.” Nàng cười tủm tỉm đáp, như là trở lại lần đầu tiên gặp Thái Hậu, tươi cười hồn nhiên, khắp nơi lộ ra cỗ hơi thở trong suốt sạch sẽ.
Nhưng nàng càng như thế, Thái Hậu lại càng hoài nghi, càng cảm thấy nàng không thích hợp.
Nếu nàng thật sự giống bên ngoài không có tâm cơ như vậy, sao có khả năng thịnh sủng không suy?!
Thái Hậu uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Hoàng Hậu. Hôm nay trên yến hội, khẳng định Hoàng Thượng uống không ít rượu, chốc lát ngươi trở về chuẩn bị chút canh tỉnh rượu. Ban đêm Hoàng Thượng đi tới chỗ ngươi, đừng để Hoàng Thượng say khướt.”
Hoàng Hậu không để ý đột nhiên bị điểm danh, ngẩn người, khẽ liếc Phượng Thiển một cái, mới cung kính nói: “Vâng, nô tì ghi nhớ Thái Hậu dạy bảo.”
Phượng Thiển nhíu mi, đây là đặc biệt nói cho nàng nghe tính châm ngòi ly gián sao?
Không sao cả.
Câu chuyện không rới đến trước mặt nàng, nàng sẽ không nhận, kệ các nàng nháo đến như thế nào. Dù sao trước khi xảy ra chuyện, nàng tuyệt đối tin tưởng Quân Mặc Ảnh.
Cho nên nếu muốn để nàng bởi vì Thái Hậu nói câu này mà khó chịu thì nằm mơ đi!