“Nữ nhân đều nói dối.” Quân Mặc Ảnh nhíu mày, vì câu nói kinh thế hãi tục của nàng khiến buồn cười không thôi.
“Coi như Thiển Thiển nói đúng, nhưng nàng giống như không phải nữ nhân.” Hắn cố ý khuynh hạ người, ghé sát tai Phượng Thiển, hơi thở ấm áp vào ban đêm mùa đông càng thêm mê người, mang theo ý tứ trêu chọc khiêu khích.
“Hay là nói, kỳ thật Thiển Thiển ám chỉ trẫm.”
“Quân Mặc Ảnh” Phượng Thiển nổi trận lôi đình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ám chỉ em gái ngươi
Bà nội nó, nam nhân này một ngày không đùa giỡn nàng sẽ chết sao.
Quân Mặc Ảnh sung sướng cúi đầu cười: “Tốt lắm tốt lắm, trẫm cũng không đói, nếu Thiển Thiển không muốn ăn, chúng ta sẽ không đi.”
Phượng Thiển mếu máo, hừ một tiếng.
Lôi kéo Quân Mặc Ảnh đi đến sạp bán bánh hoa quế, chọn mấy miếng bánh có vẻ ngon nhất, trong tay cầm túi giấy gói to, hai tay chà xát nhau cho ấm.
Quân Mặc Ảnh nghĩ cầm giúp nàng, nàng lại không chịu.
“Đợi lát nữa lại cho ngươi cầm.” Nói chưa xong, nàng liền ăn một miếng, cười tươi như hoa.
“Ta ăn thử xem có độc không đã, loại quán ven đường này, ta cũng không thể để ngươi ăn bậy. Vạn nhất xảy ra vấn đề này, ta không thể chịu nổi trách nhiệm.”
Khóe miệng nàng còn dính một ít vụn bánh hoa quế, thoạt nhìn như vậy, liền giống đứa nhỏ ngây ngốc, nhưng thần thái trong ánh mắt nàng lại làm cho Quân Mặc Ảnh hoảng thần một lát.
Trước khi hắn phản ứng lại, đã theo bản năng lau sạch vụn bánh hoa quế, trong ánh mắt mang theo hàm xúc ngay cả hắn cũng không nhận thấy được.
Phượng Thiển sững sờ, khó hiểu nhìn hắn.
Nàng rất ít thấy dáng vẻ này của hắn, ngày xưa cho dù nàng cả gan làm loạn nói cái gì, làm cái gì, hắn cũng sẽ không tức giận, nhiều nhất là bất đắc dĩ cười mắng một tiếng.
Cho nên dáng vẻ hiện tại của hắn, có thể nói là dọa nàng sợ.
“Nói hưu nói vượn cái gì.” Quân Mặc Ảnh cau mày, thay nàng lau khóe miệng, lực đạo nặng hơn ngày thường chút.
“Cho dù Lý Đức Thông không có ở đây, cũng không tới phiên nàng làm việc này.” Hắn trầm giọng răn dạy: “Về sau không được làm như vậy nữa.”
Ngày thường không quy củ còn chưa tính, loại việc này có thể nói lung tung sao?
Còn thử độc.
Cho dù bánh hoa quế này không có khả năng xảy ra vấn đề, hắn cũng không thể nghe nàng nói như vậy. Lúc đó phản ứng đầu tiên chính là không thể để nàng ăn, thứ hai chính là tức giận.
Hắn là một đại nam nhân, đụng tới nguy hiểm còn muốn nàng chắn ở phía trước.
Mắt Phượng Thiển run rẩy, kinh ngạc nhìn hắn, hơn nửa ngày, mới chậm rãi vươn tay ra, lôi kéo tay áo hắn.
Động tác rất nhỏ, như là sợ hắn mất hứng.
“Ngươi không cần tức giận, ta sai rồi.” Chính là thuận miệng nói.
Nàng không dám nhìn thẳng mắt hắn, đầu cúi xuống, dáng vẻ như là đứa nhỏ làm chuyện xấu chờ cha mẹ trừng phạt.
Thật lâu sau, Quân Mặc Ảnh nặng nề thở dài, vốn định thừa dịp giáo dục vật nhỏ, nhưng xem nàng này ủy khuất, thật sự là….
Bất đắc dĩ ôm người vào lòng, vuốt gáy nàng, giọng nói trầm thấp: “Không cần nàng thử độc, hiện tại không cần, về sau cũng không cần. Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, Thiển Thiển bảo vệ mình là đủ rồi, không cần quan tâm việc khác.”
Hắn cũng không cần vật nhỏ làm cái gì, chỉ cần nàng tốt là đủ.