Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 103: Chương 103: Cho dù nàng muốn đi với ngươi, cũng không đi được




Nam Cung Triệt cũng có chút kinh ngạc, tay dừng ở giữa không trung chậm chạp không buông xuống.

“Vì sao không cần?”

“Ngươi thật là kỳ quái, ta không biết ngươi, vì sao muốn đi ngươi.”

Phượng Thiển quệt cái miệng nhỏ nhắn, than thở nói: “Chẳng lẽ đơn giản là chỉ có ta phù hợp với yêu cầu của ngươi, ta nên đi theo ngươi sao, bất luận là vị trí Thái Tử phi trong miệng người, hay là Hoàng Hậu tương lai, đều không có chút hấp dẫn nào với ta, vậy ngươi cũng nên biết, trong mắt ta ngươi không khác gì nhiều người xa lạ khác.”

Tuy rằng đây là cổ đại, nhưng nàng cũng không tin, chỉ có một mình Nam Cung Triệt có thể cả đời chỉ có một người.

Nếu không chỉ có mình hắn, vì sao nàng phải đi với hắn, chẳng lẽ còn tham vị trí Hoàng Hậu tương lai của hắn sao.

Phượng Thiển buồn bực trừng mắt nhìn, ai, tuy rằng nàng chỉ muốn làm mỹ nữ im lặng, nhưng nàng cũng không phải người tùy tiện, sao có thể khinh địch như vậy bị người bắt cóc đâu.

Muốn cho nàng chuyển từ hoàng cung này đến một hoàng cung khác, vậy sao nàng không đợi ở bên cạnh Quân Mặc Ảnh.

Đi theo Quân Mặc Ảnh là người quen, ít nhất hết ăn lại uống cũng dễ dàng chút.

“Tiểu Thiển, ngươi sẽ không hối hận chứ?” Nam Cung Triệt cười giống hệt hồ ly, chậm rãi tiến đến bên tai nàng nói: “Ngươi ở Đông Lan chỉ là Tiệp dư, cho dù ngày sau có thể trở thành phi tử, Quý phi, thậm chí Hoàng Hậu, cũng chỉ là người đáng thương mà thôi, không phải sao!”

Ba chữ “Người đáng thương” này khiến tim Phượng Thiển run lên.

Nhớ tới đêm hội hoa đăng hôm đó, nàng nói Thái tổ Hoàng Hậu cũng chỉ là người đáng thương, hiện tại nam nhân này liền trực tiếp tặng ba chữ này lại cho nàng.

A a a, nam nhân này thật xấu.

Quả thực chính là chuyên gia đục khoét nền tảng.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, mà giờ phút này Nam Cung Triệt lại cố ý nói nhỏ, cho nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy hắn và Phượng Thiển đang nói chuyện, lại không nghe được hắn nói cái gì.

Quân Mặc Ảnh nắm chặt hai tay, trên mu bàn tay ẩn ẩn có gân xanh, đột nhiên đứng dậy từ trên long ỷ.

Mọi người lại kinh ngạc.

“Thái tử, Phượng Thiển nàng nói không muốn đi theo ngươi.” Hắn nhíu mi tâm, đôi môi mím chặt thành một đường. Cuối cùng, lại lạnh lùng bổ sung một câu: “Cho dù nàng muốn đi với ngươi, cũng không đi được.”

Hắn giơ tay lên, Lý Đức Thông hiểu ý, lập tức tiến lên, từ trong tay áo lấy ra một đạo thánh chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: “ Phượng tiệp dư cung Dao Hoa ôn chính cung lương, hành hoàng có tắc, lễ giáo túc nhàn, thâm trẫm tâm, ngay hôm nay khởi sắc phong vì Thiển phi, cư Phượng Ương Cung chủ vị.” (edit: chịu chả biết dịch thế nào nữa)

Một đạo thánh chỉ, lại khiến mọi người nhấc lên kinh hãi trong lòng.

Cứ như vậy sắc phong một phi tử.

Từ khi nữ tử này hộ giá hôn mê, đến khi nàng tỉnh lại sắc phong tài nhân, tiệp dư, cho tới bây giờ là phi vị, cũng chỉ trong ba tháng ngắn ngủi. Trừ bỏ các lão nhân đã đi theo nhập hậu cung từ Đông cung, còn chưa có nữ nhân nào phá bỏ tiền lệ như vậy. Kể cả Thân Phi nương nương được độc sủng trước kia cũng không thăng vị nhanh chóng như nàng vậy.

Biểu tình Quân Mặc Ảnh uy nghiêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, xoay người nhìn về phía Thái Hậu, thần sắc mới hạ vài phần: “Sự việc đột ngột, còn chưa kịp báo cho mẫu hậu biết. Đạo thánh chỉ này nhi thần đã sớm viết xuống, cho nên hôm nay dù Phượng Thiển đồng ý đi cũng không đi được. Căn cứ tổ chế, chỉ có dưới tần vị mới có thể gả ra cung, còn về Phượng Thiển không có khả năng.”

Không biết vì sao, mọi người có cảm giác từng chữ từng chữ mà hắn nói xuống tràn đầy lửa giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.