Quân Mặc Ảnh vừa giận vừa buồn cười, nhìn vật nhỏ này, nói vậy là có ý gì.
Ngẫm nghĩ lại, khi nào mình làm nang ủy khuất? Vấn đề ăn cua hai người đã sớm quyết định không cho phép ăn nhiều, nàng liền dám ỷ vào nhiều người nói năng bậy bạ.
Liếc nhìn Phượng Thiển một cái: “Nói bao nhiêu lần, cua lạnh, ngươi không thể ăn nhiều. Coi lời trẫm nói là gió thoảng bên tai đúng không?”
Phượng Thiển rụt cổ, suy nghĩ trong chốc lát, vẻ mặt thương tiếc, không cam lòng cầm cua trong bát đưa cho hắn, tay run run.
Đau lòng, quá đau lòng!
Sau đó cúi đầu, yên lặng vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lúc này Quân Mặc Ảnh mới vừa lòng, không nhìn mọi người trợn mắt há hốc mồm, dường như không có việc gì gắp miếng cá chua cho nàng.
Dáng vẻ thân mật của hai người, dù là Tề vương phi có quan hệ rất tốt với phu quân cũng phải khiếp sợ, càng miễn bàn là người bên ngoài.
Bên trong cung cấm, vẫn có ân sủng như vậy sao?
Nếu nói lúc bọn họ vừa tới, cũng đã làm cho người ta cảm thấy bọn họ có chân tình, như vậy giờ này khắc này, rõ ràng giống với đôi phu thê bình thường!
Một phu nhân tùy tiện, hoạt bát đáng yêu, một trượng phu đau lòng thê tử, suy nghĩ thân thể nàng, thật là ngọt ngào, chọc mù mắt người ngoài.
Hi phi sớm đã ăn cái gì cũng nhạt như nước ốc.
Thời gian sau đó, Quân Mặc Ảnh không ở bên cạnh Phượng Thiển, hầu như đều ở thư phòng xử lý công vụ. Tề vương ở bên trợ giúp, Quân Hàn Tiêu còn lại là một ngày chạy ra bên ngoài vài lần.
Phượng Thiển một mình nhàm chán, liền lôi kéo nha hoàn kể chuyện Tề vương phủ, nhưng mà trạch đấu nàng cảm thấy hứng thú nhất, lại không tồn tại trong phủ này.
Tuy rằng cuộc sống không thú vị như trước, Phượng Thiển lại thật tâm chơi đùa với hai đứa nhỏ và Tề vương phi.
Rất nhanh đã đến lễ hội hoa đăng.
Đây là ngày hội đặc biệt ở Đông Lan, nếu muốn nói từ khi nào bắt đầu lễ hội này, chỉ nghe đồn là ngày hội Cao tổ hoàng đế tổ chức riêng cho Hoàng hậu. Hàng năm vào ngày này, trừ bỏ đoán đố đèn, thả hoa đăng, hoạt động quan trọng nhất, chính là các cô nương thổ lộ tâm ý với nam tử mình thích.
Ở thời đại này, nữ tử nhiều bảo thủ, lúc bình thường, không ai dám làm ra chuyện lớn mật như vậy, chỉ có một ngày này, chuyện “Lớn mật” được mọi người cho phép.
Chỉ vì năm đó chính là vào ngày này Hoàng Hậu thổ lộ tình cảm với Cao tổ hoàng đế.
Tới gần hoàng hôn, trời còn chưa tối, Phượng Thiển cùng Quân Mặc Ảnh, Quân Hàn Tiêu, Ảnh Nguyệt bốn người ngồi ở trong quán trà, nghe tiên sinh kể chuyện kể chuyện tình yêu tuyệt mỹ ngày xưa.
Quân Mặc Ảnh vốn tưởng rằng cho dù vật nhỏ không thích nghe kể chuyện, cũng nên hưng trí bừng bừng mới đúng.
Dù sao “Tiểu thư khuê các” giống nàng, cho dù trước khi tiến cung, cũng là dưỡng ở khuê phòng không thể tùy tiện ra ngoài. Huống chi nàng còn mất trí nhớ, đối với chuyện lạ gì đó ít nhất sẽ biểu hiện ra một chút tò mò.
Không nghĩ tới nàng liên tiếp nhìn chằm chằm đĩa lạc trước mặt, ngược lại không thấy hứng thú với nghe kể chuyện.
“Chị dâu cảm thấy không thú vị?” Nghi hoặc trong lòng Quân Mặc Ảnh bị Quân Hàn Tiêu trực tiếp hỏi ra.
Hôm nay Phượng Thiển cũng không cố ý mặc nam trang, thật ra nàng nghĩ, Quân Mặc Ảnh chắc chắn không cho nàng cải trang, nếu vài đại nam nhân đi dạo trên đường, bị người hiểu lầm là đoạn tay áo cũng không sao cả, dù sao cũng không phải lần đầu tiên. Nhưng nếu có vị cô nương nhìn trúng người nào trong số bọn họ, thế nào cũng phải đi lên thổ lộ.
Nếu như vậy thì rất phiền, vẫn là nam nữ có vẻ thích hợp.
Cho nên giờ phút này Quân Hàn Tiêu trực tiếp gọi nàng là “Chị dâu“.
Phượng Thiển cũng đã quen hai ngày này hắn gọi là “Chị dâu”, ném một hạt lạc lên cao, cổ hướng lên trời, tiếp được.
Dùng động tác bất nhã như thế ăn xong mấy viên, mới nói: “Quả thật không thú vị!”