Cách một bức tường, Quân Mặc Ảnh không nhìn thấy biểu tình của nàng lúc nói lời này, nhưng dù không nhìn thấy, hắn cũng có thể nhận ra ý cười điềm đạm từ trong giọng nói của nàng.
Trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Khi Lý Đức Thông nghe xong những lời này, cũng không khỏi âm thầm bội phục tiểu cô nãi nãi bên trong kia.
Khó trách đế vương che chở như vậy, nhìn lời này xem, làm cho người ta nghe xong thật thư sướng.
Cho dù là đế vương, vậy cũng là con người, là con người thì thích cảm giác được tín nhiệm, được dựa vào.
Ngẫm lại nhiều năm như thế, đế vương chưa từng hao tâm vì người nào.
Trừ bỏ Đoan vương gia, còn chưa từng thấy đế vương vì ai quá mức như vậy. Lần này vì chủ tử bên trong kia, lại thực lao lực tâm tư.
Lúc đế vương vẫn là Thái tử, Lý Đức Thông đã hầu hạ trước mặt, một đường đi tới nay, xưa nay ở trong mắt hắn đế vương là người lãnh tình.
Cũng là loại người, một khi đưa ra chân tâm, chỉ sợ không thu lại được.
Đêm nay, lúc Quân Mặc Ảnh phê tấu chương, Phượng Thiển ngồi cạnh hắn xem thoại bản.
Nàng cũng thành thật, biết nam nhân này không thích nàng xem loạn thất bát tao gì đó, tất cả thanh lâu ký sự cùng hoa gian gì đó đều thành thật cất lại, mở truyện hàng ma đọc.
Trong nôi điện không một tiếng động, hai người đều vội vàng làm chuyện trong tay mình, không ai nói gì.
Lại không biết có phải bị đốt trong ấm lô hay không, trong mùi hoa lê thơm ngát tràn đầy nhu hòa.
Quân Mặc Ảnh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phượng Thiển uể oải bắt chéo chân, nửa nằm nửa ngồi đọc sách trên tháp.
Nhớ tới lúc trước nàng thích nằm đọc sách, đáy lòng không khỏi bất đắc dĩ.
Muốn nàng đừng nằm, không tốt cho mắt, nhưng như bây giờ, cũng không biết có gì khác biệt so với nằm.
Lắc đầu, Quân Mặc Ảnh thản nhiên nói: “Ngày mai sẽ đi ra ngoài, sai cung nhân thu thập tốt mọi thứ chưa? Tuy nói thời tiết bắt đầu ấm lại, nhưng xuất môn bên ngoài, y phục giữ ấm vẫn mang nhiều thì tốt hơn. Nhất là thân mình nàng, cả ngày đều lạnh.”
“Ừ.” Phượng Thiển đang muốn ngừng mà không được, nghe vậy, mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Ta không biết, Đông Dương giống như thu thập tốt lắm. Hẳn là không kém bao nhiêu, nha đầu Đông Dương kia thận trọng như thần, sẽ không sơ sẩy đâu.”
“Nàng làm chủ tử cũng thật mơ hồ.” Quân Mặc Ảnh buông tiếng thở dài.
“May gặp người như Đông Dương vậy, nếu vận khí không tốt gặp phải ác nô, cẩn thận bị người cưỡi lên đầu rồi.”
“Điều này sao có thể, ta là cái loại người nén giận sao?” Phượng Thiển bĩu môi, biết nam nhân này đang hù dọa nàng. Tuy nói đọc trong tiểu thuyết thấy không ít chuyện ác nô khi dễ chủ, nhưng cung nhân cung Phượng Ương còn không có lá gan lớn như vậy, dám không coi hoàng đế vào đâu mà phạm thượng.
“Hơn nữa, có ngươi ở đây, ai dám khi dễ ta, đúng không?” Nàng cười tủm tỉm bổ sung một câu.
Quân Mặc Ảnh không khỏi nhếch khóe môi, vật nhỏ này thật đúng là, khi nào cũng không quên vuốt mông ngựa.
“Đến đây.” Quân Mặc Ảnh buông bút, vẫy tay về phía nàng.
“Làm gì?” Phượng Thiển hạ chân xuống, cười hiện lên lúm đồng tiền, vỗ mông đi đến chỗ hắn, trong tay còn cầm quyển sách.
Dáng vẻ kia, mười phần chính là tê côn đồ cầm thư giả trang văn nghệ phố phường.
Quân Mặc Ảnh vuốt mi tâm, không hiểu rõ ràng là cùng một người, sao tính tình có thể thay đổi trong nháy mắt như vậy.
“Thứ này phải cất thật kỹ, có khả năng sẽ dùng.”
Tầm mắt Phượng Thiển dừng ở trong lòng bàn tay hắn, là một lệnh bài màu vàng, có khắc chữ “Miễn“.