Phượng Thiển biết vậy nên mạc danh kỳ diệu, đánh ngực hắn một cái, nâng cằm lên: “Quân Mặc Ảnh, hôm nay ngươi ăn cái gì?”
Kỳ thật nàng càng muốn nói, ngươi uống sai thuốc sao?
Chẳng qua, trước mắt nam nhân này đang tâm tình không ổn, nàng cũng không muốn châm thêm mồi lửa, trong chốc lát trực tiếp khiến hắn phát hỏa, không hay ho còn không phải chính nàng sao?
Phượng Thiển nhịn thật lâu, mới nhịn xuống xúc động muốn nâng tay sờ trán hắn.
“Trẫm rất thanh tỉnh!” Quân Mặc Ảnh buồn bực nhíu mày.
Rốt cuộc muốn hắn nói bao nhiêu thứ, vật nhỏ mới tin tưởng hiện tại hắn bị vây trong trạng thái bình thường đến không thể bình thường hơn?
“Được rồi được rồi, ngươi rất thanh tỉnh, rất rất thanh tỉnh!” Phượng Thiển ra vẻ trịnh trọng gật đầu, lại khiến người ta cảm thấy vạn phần có lệ.
“Ta không nói tới chuyện này, đều trôi qua. Hiện tại ngươi vẽ tranh cho ta được không, Quân đại hoạ sĩ?”
Thật sự trôi qua.
Cho dù vốn có tức giận, có buồn bực, sáng sớm kia sau khi hắn nói xong tất cả đều biến mất.
Rất kỳ quái, không cần giải thích nhiều, chỉ cần hắn nói một câu không chạm qua Thân phi, về sau cũng sẽ không có người khác, cũng đủ để nàng tin tưởng nam nhân này.
Nàng rất rõ ràng, lấy tính cách nam nhân này, là khinh thường nói dối. Huống chi, hắn cũng không cần nói dối.
“Quân đại hoạ sĩ?” Khóe mắt Quân Mặc Ảnh run rẩy.
Phượng Thiển cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, có phải rất vừa lòng với cách gọi này đúng khôn? Không cần cảm tạ ta, ta sẽ tự kiêu.”
Quân Mặc Ảnh đỡ trán, yên lặng xoay người sang chỗ khác.
Đi tới án thư, hắn cẩn thận gấp tờ giấy kia, tiện đà cầm lên lần nữa, nhét vào trong tay áo mình.
Phượng Thiển trừng to mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Nam nhân này sẽ không tính... Cất giữ bức “Heo” kia chứ?
Đờ mờ! Chẳng lẽ bởi vì hắn là nhân vật chính, cho nên ngay cả giống cái gì cũng không quản?
Đầu Phượng Thiển run lên.
Quân Mặc Ảnh cầm bút lên, dừng một chút, mới nói: “Thiển Thiển muốn trẫm vẽ cái gì?”
Phượng Thiển suy nghĩ trong chốc lát: “Tùy tiện cái gì cũng được. Lúc trước vẽ trang sức rất đẹp, đồ trang trí cũng rất xinh đẹp! Nhưng mà vài thứ kia cũng không cần, nếu không ngươi vẽ cái gì khác trước, như là chim bay cá nhảy, cỏ cây hoa lá linh tinh?”
“Chim, bay, cá, nhảy?” Quân Mặc Ảnh nhíu chặt lông mày, kỳ quái nói bốn chữ này, bỗng chốc thông suốt, thần sắc có chút vi diệu.
Trầm ngâm một lát, đột nhiên nhêhcs khóe môi, cười nói: “Ừ, chủ ý này không sai.”
Vẻ mặt Phượng Thiển mờ mịt.
Quân Mặc Ảnh chỉ vào cái ghế cách đó không xa: “Thiển Thiển ngoan, đi ngồi ở đố đi, vẽ xong thì gọi nàng.”
“Được.” Phượng Thiển ngơ ngác gật đầu, chỉ nghĩ hắn là loại họa sĩ cấp đại thần khi vẽ tranh không thể bị người quấy rầy, không phản bác liền làm theo.
Nàng dùng một tay chống đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân cao lớn vững chãi kia.
Nhắc tới nam nhân này cũng thật sự là đủ may mắn.
Nhìn gương mặt dáng vẻ kia, mi kia, mắt kia, không một chỗ nào không phải tác phẩm nghệ thuật?
Hơn nữa hắn là người tay cầm hoàng quyền, đế vương trên vạn người, quả thực chính là... Máy bay chiến đấu trong cao phú soái!
Phượng Thiển nhanh thu hồi suy nghĩ, không nên không nên, không thể còn muốn, còn muốn sẽ chảy máu mũi!
Vội vàng hết sức chuyên chú nhìn hắn vẽ tranh.
Chỉ thấy nam nhân hạ mi mắt, thần sắc thản nhiên, trong mắt phượng hẹp dài lại lóe một tia sáng liễm diễm, óng ánh lấp lánh.
Theo động tác dưới ngòi bút của hắn, tay áo dài màu vàng không ngừng bay trên tờ giấy trắng như tuyết, hai màu làm kích thích thị giác, khiến người xem sôi máu.