Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 112: Chương 112: Cũng không sợ đầu óc nàng ngốc không nghe hiểu sao?




Phượng Thiển được phong phi, theo lý thuyết, sáng sớm hôm sau nên đi thỉnh an Thái Hậu và Hoàng Hậu.

Quân Mặc Ảnh lại nói với nàng, đều miễn, giao mọi thứ cho hắn là được rồi.

Một khắc kia, trong lòng Phượng Thiển tràn đầy ấm áp vui vẻ thoải mái. Ở hiện đại nhìn quen quan hệ mẹ chồng con dâu không tốt, nàng thường nghĩ tới, nếu người làm ông xã mình có thể cố gắng dàn xếp hai bên, có lẽ việc không như vậy, tâm cũng không nhất định như thế.

Nàng cười ha ha dựa vào trong ngực hắn: “Quên đi, ta vẫn nên đi thôi. Người ta đều đi, nếu một mình ta tạo ra nhiều tiền lệ cũng không tốt lắm!”

Kỳ thật nói đến đây, nàng vẫn cảm thấy Thái Hậu lão thái thái kia thật đáng sợ, mà bất luận là vấn đề lấy lòng hay không lấy lòng, nếu ngày đầu tiên nàng không đi thỉnh an, khẳng định ngày sau nàng chịu thiệt!

A a a, ngẫm lại liền cảm thấy cuộc sống trong tương lai ảm đạm!

“Không ý kiến nữa. Trẫm đã sớm nói qua, nếu Thiển Thiển không thích, có thể không cần miễn cưỡng mình làm chuyện gì đó.” Quân Mặc Ảnh cười khẽ, trong lòng cũng nghĩ tới, dù sao hắn để vật nhỏ tạo ra tiền lệ cũng không phải lần đầu tiên, quản người khác thấy thế nào?

Phượng Thiển bĩu môi: “Không có việc gì, chỉ là phải dậy sớm một chút mà thôi, cũng không mất khối thịt nào. Chỉ cần sáng sớm mai ngươi chuẩn bị cho ta rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon là được, coi như là thưởng ta ngoan ngoãn, được không “

“Được.” Quân Mặc Ảnh mỉm cười, thần sắc ôn nhu mà sủng nịch.

Ngày hôm sau, quả nhiên Phượng Thiển được ăn rất nhiều đồ ăn ngon, trong đó có một món, thậm chí thay thế bánh hoa mai mà nàng yêu nnhaats trong thời gian dài từ trước đến nay.

Nghe Lý Đức Thông nói, cái này gọi là bánh bột củ sen.

Lần đầu tiên Phượng Thiển ăn loại này, vốn nghĩ đến chính là bột củ sen vo viên như viên thuốc, không nghĩ tới, bên trong còn có huyền cơ, thêm một tầng nhân bánh mềm mại trơn bóng, giống như vị sữa, lại giống như vị khoai môn, hơn nữa lớp bọc bên ngoài thanh ngọt, quả thật là ngọt mà không chán, mềm dẻo mà không dính, có thể nói là tinh phẩm.

Quan trọng là, dáng vẻ của nó rất đáng yêu!

Phượng Thiển luôn cảm thấy viên này là loại đồ ăn có dáng vẻ đẹp mắt, co dãn mười phần, vừa mềm vừa béo, hiện tại sau khi thấy viên củ sen trong suốt, như là yêu thích không buông tay nhìn chằm chằm một lát, đối với điểm tâm tinh xảo này không dám đụng vào.

Dùng bữa quá sớm, đi thỉnh an Thái Hậu trước.

Trong cung Phượng Minh, Thái Hậu đã ngồi ở trên ghế chủ vị, nhìn thấy Phượng Thiển được Bạch Lộ nâng vào, con ngươi hơi ngưng lại. Khoát tay áo, để Liên Nhược đi qua cầm áo choàng cho Phượng Thiển.

“Nô tì thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu cát tường.”

“Con ngoan, không cần đa lễ như vậy, mau ngồi.”

Liên Tịch rót trà, đưa Thái Hậu một ly, sau đó cũng đưa qua cho Phượng Thiển một ly.

“Thiển Phi nương nương nếm thử trà này, là Miêu Cương tiến cống đến, dùng sương sớm rơi xuống đầu tiên nấu lên, uống vào tràn đầy hương thơm, dư vị vô cùng.”

Ở trong cung Phượng Thiển khó cảm nhận được ý tốt như vậy, không khỏi nhìn bà thêm vài lần, cười tủm tỉm nói: “Đa tạ Liên Tịch cô cô.”

Lần trước lúc vừa tỉnh lại đã từng đụng phải ngu dốt một lần, nay Phượng Thiển đã biết hai mỹ nhân bên người Thái Hậu đều phải gọi là “Cô cô“.

“Thiển Phi nương nương không cần khách khí với nô tỳ như thế, nô tỳ không chịu nổi.”

“Được rồi được rồi, hai người các ngươi không cần khách khí như thế.” Thái Hậu khẽ mỉm cười, vẻ mặt hiền lành hòa ái.

“Lần này Thiển phi được phong làm phi, quả thật trước đó ai gia không dự đoán được, nhưng mà ngẫm lại, cũng coi như hợp tình hợp lý. Dù sao Thiển phi vì cứu Hoàng Thượng, không tiếc lấy thân mạo hiểm, ở trên giường nằm lâu như vậy, suýt nữa không tỉnh lại được. Chút bồi thường nho nhỏ này, đều là phải làm.”

Phượng Thiển cười nhạt làm ra dáng vẻ khiêm tốn lắng nghe lời dạy dỗ, trong lòng cũng đã bắt đầu bất đắc dĩ trợn trắng mắt.

Không phải là muốn nói, Quân Mặc Ảnh đối xử với nàng tốt, đều là vì bồi thường lúc trước nàng xả thân hộ giá sao?

Hai câu nói đơn giản như vậy, sao phải nói thâm ảo như thế, cũng không sợ đầu óc nàng ngốc không nghe hiểu sao?

Phượng Thiển khẽ thở dài, nói thật, nàng có hiểu, cũng không tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.