“Còn gì nữa không?”
Đang sợ sệt, tầm mắt sắc bén của đế vương lại một lần nữa quét tới nàng.
Đông Dương suy nghĩ một chút, lại nói: “Sau đó nương nương lại nhất thời muốn câu cá, nhưng không nghĩ câu được cá Cẩm Lý của Vân Quý phi, vừa vặn khi đó, Vân Quý phi cùng nha hoàn đi tới. Thấy nương nương cầm cá Cẩm Lý trong tay, liền nổi lên xung đột với nương nương.”
“Vân Quý phi cũng không nói cái gì, chỉ là nha hoàn Nguyệt nhi bên người nàng thật sự đáng ghét, luôn dùng loại giọng điệu trên cao nhìn xuống nói trong mắt nương nương không có người khác, không phân biệt được tôn ti. Sau Vân Quý phi bảo là muốn đưa cá Cẩm Lý cho nương nương, nương nương không muốn, nha đầu kia lại bắt đầu.....”
Nói tới chỗ này, trên mặt Đông Dương lại thoáng qua một tia phẫn hận, có chút uất ức.
“Nói gì Vân Quý phi là quý phi, mà nương nương chỉ là một phi tần bình thường, sao có thể từ chối quý phi nương nương ban thưởng, nàng..... Nàng thật sự là quá đáng.....”
Sắc mặt Quân Mặc Ảnh vẫn âm trầm trước sau như một, bất kể là ai đều có thể nhìn ra giờ phút này hắn không vui, nhưng hắn không nói cái gì nữa.
“Ngươi lui ra đi.” Hắn trầm giọng nói.
Đông Dương hành lễ, lui ra.
Khi đó nàng còn đang suy nghĩ, chuyện trước có lẽ đế vương có thể thay chủ tử trút ra cơn giận, vậy chuyện sau đó, đế vương không khả năng bởi vì Nguyệt nhi nói mấy câu cũng chém người chứ?
Dù sao cũng là đại cung nữ cạnh Vân Quý phi, nhiều nhất cũng chỉ là hình phạt nho nhỏ.
Nếu không không phải đanh vào mặt Vân Quý phi sao?
Tuy nói phụ thân Vân Quý phi đã qua đời, nhưng ca ca nàng, cũng thừa kế tước vị Vân đại tướng quân.....
Vậy mà ngoài Đông Dương dự liệu, đối với Nguyệt nhi, đế vương không có bất kỳ động tác gì, thậm chí chưa từng phái người cảnh cáo mấy câu.
Nhưng lúc này, đế vương lại làm một chuyện kinh hãi cả hoàng cung.
Một đạo thánh chỉ, cung Phượng Ương Thiển phi nhu gia thục thuận, phong thái thanh tao, đoan trang thục huệ, khắc cương khắc nhu, cũng mang long tự.....
Từ đó, trong cung không còn Thiển phi, mà nhiều hơn một vị Thiển quý phi cung Phượng Ương.
Phượng Thiển vẫn còn ở trên giường mơ màng ngủ, lại không biết bên ngoài đã sớm bởi vì một đạo thánh chỉ mà thay đổi.
Trong cung Phượng Tê, lúc Vân Quý phi nghe thấy tin tức, trừ lúc ban đầu nhíu mày ra, trên mặt vẫn không lộ ra vẻ gì khác, hình như chuyện không có quan hệ gì với nàng.
Nguyệt nhi lại không rõ, tại sao tính nương nương có thể tốt như vậy, đụng phải loại chuyện bực bội này cũng không tức giận!
Mặc dù những người khác không hiểu ý của đế vương là gì, nhưng sao nàng có thể không hiểu?
Này rõ ràng chính là đánh lên mặt cung Phượng Tê các nàng!
Cũng bởi vì hôm nay nàng…. cũng bởi vì nàng nói chủ tử nhà mình là quý phi, mà Thiển phi chỉ là một phi tần bình thường, cho nên đế vương dùng hành động thực tế nói cho các nàng biết, Thiển phi cũng không phải là một phi tần nho nhỏ, mà là một người được cưng chiều khắp lục cung, không người nào có thể địch sao?
Không khỏi khinh người quá đáng!
“Nương nương, hoàng thượng như vậy, thật sự là quá đáng!” Nguyệt nhi nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng lại.
“Chờ đại tướng quân trở về, nương nương nhất định phải nói việc này cho ngài, để ngài nói với hoàng thượng một chút, tấn vị cho ngài thành Hoàng quý phi!”
Nói tới chỗ này, trên mặt nàng vặn vẹo dữ tợn còn biểu lộ không cam lòng, tức giận dậm chân.
“Tại sao hoàng thượng có thể khi dễ người như vậy!”
“Chớ có nói hươu nói vượn.” Vân Quý phi nhàn nhạt nhìn nàng một cái.
Một giây kế tiếp, khóe miệng lại nở nụ cười như không: “Hoàng thượng đối với Phượng Thiển, quả thật rất tốt.”