Chuyện nhà ấm trồng hoa rất nhanh liền rơi vào tai cung Phượng Minh, lần này Thái Hậu không nói cái gì, chỉ thản nhiên lắc đầu.
Hi phi tốt xấu gì cũng là một phi tử, thời gian ở trong cung cũng không ngắn, còn không phải đơn giản như vậy đã bị ném đi làm quân kỹ, so sánh với chuyện này thì mấy chậu hoa cũng là gì.
Nhìn tình hình hiện tại, nha đầu Phượng Thiển kia sợ còn thịnh sủng trong một thời gian. Trong khoảng thời gian này, không có khả năng Hoàng Thượng để người ta động đến nàng.
Đương nhiên mình cũng không có khả năng bởi vì cái nha đầu lừa đảo này mà nháo với Hoàng Thượng, quan hệ mẹ con nhiều năm, sao có thể bởi vì một người ngoài mà bị phá vỡ.
Vẫn nên chậm rãi chờ, chờ ngày nào đó túm được bím tóc nha đầu kia.
Chỉ cần nha đầu kia thật sự là mật thám Tây Khuyết, bà tin tưởng, cho dù Hoàng Thượng có tốt với nha đầu kia đến thế nào, cũng không thể bao che lần nữa.
Dù sao, so sánh với giang sơn, một nữ nhân có đáng gì.
“Thái Hậu, Đoan vương phi ở bên ngoài cầu kiến.” Thái Hậu nghĩ đến nhập thần, bên ngoài có nô tài tiến vào bẩm báo.
Thái Hậu híp mâu, liền để người ta tuyên vào.
Diệp Lăng là ngoại sinh nữ, tuy rằng không chịu thua kém, tính tình cũng rất nhu thuận, xưa nay tuân theo khuôn phép cũ, cũng là người biết săn sóc.
“Tham kiến Thái Hậu.” Quả thật Đoan vương phi rất quy củ, cũng không có nửa câu làm nũng với người dì làm Thái Hậu này, còn không gần gũi bằng người ngoài.
“Lăng nhi đến đây.” Thái Hậu khoát tay áo, ý bảo nàng ngồi ở cái ghế ngay dưới mình.
“Nhiều ngày không thấy, ai gia có chút nhớ nhung ngươi.” Thái Hậu hiền lành cười: “Tuy ngày thường Hàn Tiêu thiên sủng trắc phi, nhưng cũng không phải người không nói lí lẽ. Ngươi nói với ai gia, sao lúc này hắn nóng nảy như vậy, cấm chừng ngươi trong phủ?”
“Bẩm Thái Hậu, việc này quả thật là Diệp Lăng sai, không trách được Vương gia.”
“Hả?” Trên mặt Thái Hậu hiện lên một tia kinh ngạc.
“Tính tình nha đầu ngươi ai gia còn không biết sao, ôn nhu lương thiện cung kính tiết kiệm, mọi chuyện dều cẩn thận, còn có thể làm sai chuyện lớn gì sao!!”
Đoan vương phi xấu hổ: “Thái Hậu đừng nói như vậy, quả thật là Diệp Lăng không tốt.”
“Có phải Phán Tư lại khi dễ ngươi không, nếu vậy không phải ai gia không thể chủ trì công đạo cho ngươi.”
Dù sao Quý gia đã ngã, Quý Phán Tư cũng không có khả năng lắc lư trước mắt nàng, loại thời điểm này giúp đỡ đứa cháu ngoại gái duy nhất là Diệp Lăng, cũng không phải không thể.
“Thái Hậu, không phải như thế.” Đoan vương phi quýnh lên từ đầu tới đuôi, chuyện xảy ra ngày đó ở trong hoàng cung kể lại cho Thái Hậu một lần, bao gồm nữ tử gọi là Phượng Thiển giúp đỡ nàng, bao gồm chính nàng phạm tội khi quân, đương nhiên, cũng bao gồm Hoàng Thượng đặc biệt sủng ái Phượng Thiển.
Đoan vương phi càng nói, ánh mắt Thái Hậu lại càng đen lại, ý cười trên mặt cũng dần rút đi.
Bà biết Hoàng Thượng đối xử không bình thường với nha đầu Phượng Thiển kia, lại không biết đã đặc biệt đến nước này.
Cái gì gọi là nha đầu kia “Vừa đánh vừa mắng” Hoàng Thượng.
Cái gì gọi là nếu Hoàng Thượng không trách tội, còn lược bớt nói, nói là “Ngay cả trẫm đều luyến tiếc động nửa ngón tay của nàng.”
Thái Hậu âm thầm kinh hãi, Hoàng Thượng đây là thật muốn đi theo con đường của tiên đế sao?
“Chuyện này quả thật là ngươi không đúng, tìm một cơ hội đi cung Phượng Ương một chuyến, nói lời xin lỗi Thiển phi đi. Nay nàng được sủng ái, ngươi đừng đắc tội nàng, đến lúc đó nàng trách phạt, ai gia cũng không giúp được ngươi.”
“Vâng, Diệp Lăng đã biết.” Đoan vương phi nghe được nữ tử kia lại nhảy thành phi tử, không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ Hoàng Thượng đối xử với nàng rất đặc biệt, mới trong thời gian ngắn như vậy…
Gật đầu, ngẫm lại cảm thấy không tốt, lại bổ sung một câu: “Nhưng Diệp Lăng cảm thấy, Thiển phi nương nương không là người như vậy.”
Thái Hậu nhíu lông mày, cười như không liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Như thế nào, hiện tại ngay cả lời ai gia nói Lăng nhi cũng không tin hả?”