Coi như không có hài tử trong bụng, tình huống không đã trải qua như vậy sao?
Huống chi hiện tại xuất hiện bào thai nhỏ.
Quân Mặc Ảnh có lúc không khỏi cảm thấy, hắn làm hoàng đế cũng rất thất bại, thế nào lúc nhìn vật nhỏ, sửng sốt nửa câu nói nặng cũng nói không ra được đây?
Tuyệt đối là tới đòi nợ.
“Cũng không còn gì nữa.”
Phượng Thiển hừ một tiếng, khóe miệng không thể kìm nén cong lên, cười ha hả nằm ở đầu vai hắn không ngừng lộn xộn.
Chiêu này thật đúng là hoàn mỹ, chẳng những né được đề tài đáng chết kia, còn đánh dấu lại tất cả chủ quyền lãnh thổ của mình… toàn thắng!
“Vật nhỏ, nàng không mệt sao?” Trong giọng nam nhân bị nàng ôm lộ ra mười phần bất đắc dĩ, cắn một cái trên lỗ tai nàng, trằn trọc cọ sát lẫn nhau, hơi thở nóng bỏng cùng mùi Long Tiên Hương phả vào giữa lỗ tai và cổ nàng.
Phượng Thiển rụt cổ một cái, ngứa muốn chết, nhưng mà trên mặt lại cười xấu xa: “Thật ra thì ngươi tương đối mệt mỏi đúng không?”
Nếu như so sánh, nàng nằm ở trên giường tốt hơn hắn khom lưng cúi người chứ?
“Trẫm cũng không phiền hà.” Có thể ôm nàng như vậy, vô cùng tốt.
Phượng Thiển rầm rì hai tiếng, cuối cùng vẫn kệ hắn, ôm như vậy không mệt mới là chuyện lạ.
“Cánh tay ta hơi mỏi, vẫn không nên ra ngoài.” Nàng giang hai cánh tay sang hai bên, tay phải vỗ giường một cái: “Đến đây đi, nhìn ngươi ngoan ngoãn như vậy, ta chia ngươi một nửa giường.”
Quân Mặc Ảnh nhíu mày: “Đây là đang muốn mời trẫm?”
Khuôn mặt nhỏ của Phượng Thiển đỏ lên, bản năng muốn phủ nhận.
Chỉ là đột nhiên giống như là lại nghĩ tới cái gì, mắt nàng thoáng qua một tia sáng rỡ.
Hắng giọng một cái, lấy một loại giọng nói mềm mại đáng yêu đến mềm yếu nói: “Đúng vậy, hoàng đế bệ hạ, nô tì chính là muốn mời ngài.”
Nàng khẽ cắn môi dưới, cứ như vậy giương mắt nhìn hắn, đối mắt ươn ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như nụ hoa xấu hổ chờ nở, mị hoặc như muốn chảy ra nước.
Lần đầu tiên Quân Mặc Ảnh biết, thì ra là cùng một người, có thể có cả thanh thuần hết sức và mị hoặc mê người, thậm chí là đồng thời sinh ra.
Yêu tinh!
Một cỗ lửa nóng vọt tới óc.
Trong mắt phượng đen tuyền của nam nhân lộ ra ánh sáng khác thường, lộ ra mấy phần diêm dúa lẳng lơ, mấy phần mị hoặc, môi mỏng ẩn chứa nụ cười nhiếp tâm phách, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn nàng.
Rõ ràng hắn không làm gì, lại khiến Phượng Thiển có cảm giác nam nhân này hoàn toàn buộc chặt nàng.
Lam nhan họa thủy!
Hai người cứ như vậy đặt tên cho đối phương ở trong lòng.
Phượng Thiển cảm thấy, may mà bây giờ nàng đang giả dạng tiểu tức phụ, ánh mắt lóe lên hai cái. Nếu không lúc làm người ta ngượng ngùng như vậy, đối mặt với một nam nhân không biết xấu hổ, nàng phải làm sao mới có thể chống lại thực lực phi phàm như thế?
Bỗng nhiên, trong mắt Phượng Thiển chứa đầy kinh ngạc, nam nhân quả như theo lời nàng nhào tới trên người nàng.
Không, chuẩn xác hơn là nằm xuống cạnh nàng, sau đó rất “Tự giác” lấy cách không đè người nàng phủ lên nàng.
“Ngươi muốn làm gì?”
Phượng Thiển nuốt nước miếng một cái, sắc mặt lập tức ửng hồng.
“Muốn làm gì? Những lời này phải do trẫm hỏi mới đúng?”
Quân Mặc Ảnh nói chuyện rất chậm, rất chậm, cũng chính bởi vì như vậy, mỗi câu mỗi chữ, đều như đánh vào ngực Phượng Thiển, khiến cả người nàng tê dại.