Nếu như hắn đối với Phượng Thiển là vô tâm, làm tất cả đều là cố ý để ở bên người quan sát, vậy cử chỉ hôm nay, là vì sao?
Trước mặt nhiều người như vậy, hắn thậm chí không tiếc làm mặt lạnh với người mẫu hậu này, còn đủ loại biểu hiện lúc thấy dấu tay trên mặt Phượng Thiển, cũng nói rõ trong lòng của hắn chứa nữ nhân này, không phải sao?
Như vậy, Hàn Tiêu nói những lời đó cũng rất có thể chính là hắn hướng vào.
Nhưng cố tình sau khi sắp đặt mưu kế, hắn lại không cố kỵ chút nào bà thử dò xét, trước mặt nhiều người như vậy hắn ra vẻ sủng ái và che chở Phượng Thiển, không sợ bà không tin lời Hàn Tiêu nói sao?
Hay là nói, chuyện hôm nay, giống nhau chỉ là một tuồng vui diễn cho người khác nhìn?
Thật như giả. Giả lại như thật. Thật thật giả giả, Thái hậu mờ mịt.
“Không cần.” Bà mệt mỏi khoát tay.
“Ai gia đã làm hỏng quy củ của hoàng thượng, sao có thể mắc thêm lỗi lầm nữa? Nếu hoàng thượng nói tới chuyện cấm túc Hoa phi trước mặt ai gia, coi như ai gia thích đứa nhỏ này đi nữa, cũng không dám làm trái với thánh chỉ của hoàng thượng!”
Thái hậu nhìn như là lui một bước, kì thực không phải vậy.
Nói ra những lời này, rõ ràng bà cho thấy lấy lui làm tiến, trong giọng nói thậm chí hàm chứa một tia tự giễu và tức giận.
Nếu không phải người biết tình huống nghe, chỉ biết nhi tử của bà bất hiếu.
Quân Mặc Ảnh khẽ híp mắt một cái, hắn không có nghĩ đến, một ngày kia, mẫu hậu lại dùng những chiêu số trong cung trên người của hắn.
“Đã như vậy, nhi thần cũng không miễn cưỡng mẫu hậu nữa.”
Ngoài dự đoán mọi người, hắn không có nói một lời xin lỗi, ngược lại lạnh lùng liếc Hoa phi một cái: “Thái hậu nói ngươi đều nghe được? Trong vòng ba tháng, nếu còn dám bước ra khỏi cửa cung của ngươi nửa bước, chính là kháng chỉ bất tuân. Đến lúc đó, cẩn thận đầu ngươi!”
“Nô tì biết! Đa tạ hoàng thượng khai ân, nô tì cũng không dám nữa!”
“Khai ân?” Quân Mặc Ảnh không rõ ý tứ híp mắt: “Nếu trẫm không nhớ lầm, trẫm mới vừa nói chính là, trả lại gấp mười lần, ngươi nên nghe được chứ?”
Hoa phi sửng sốt một chút, vẻ mặt mờ mịt.
“Ý Hoàng thượng là, trước khi Hoa phi nương nương ngươi trở về cấm túc, nhớ đến chỗ cung nhân chấp hình nhận mười bạt tai.”
Đột nhiên Phượng Thiển mở miệng, giọng nói rất thong thả, như là nói ra sự thật, chỉ là trong ánh mắt nàng liếc nhìn Hoa phi lại tràn đầy hả hê.
Hoa phi giận đến suýt nữa ngất đi.
Phượng Thiển lại kịp thời bổ sung thêm một câu: “Ai nha, thật xin lỗi, ta nhớ lầm rồi. Mới vừa hoàng thượng đã tát một cái, chỉ còn chín cái thôi, Hoa, phi, nương, nương.”
Hoa phi nhìn nàng chỉ kém không nói ra hai chữ “Chúc mừng”, đầu như muốn rách ra.
Tiện nhân này! Tiện nhân!
Ỷ vào hoàng thượng cưng chiều, nàng liền dám vũ nhục mình như vậy, đáng chết, tiểu tiện nhân!
Phượng Thiển thấy nàng hồi lâu không có lên tiếng, trong đôi mắt còn có ngọn lửa tức giận rõ ràng, không khỏi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Hoa phi nương nương, ngươi không tạ ơn sao?”
Dưới chân Hoa phi mềm nhũn, hồi lâu, mới khàn khàn ép lời nói ra ngoài: “Nô tì...... Tạ hoàng thượng khai ân!”
Mặt đế vương trầm như nước liếc nàng một cái, ý bảo nàng cút.
Rồi sau đó mới xoay người: “Mẫu hậu không cần phải lo lắng thân thể của mình, chỉ để ý nghỉ ngơi cho khỏe là được. Nhi thần sẽ đích thân đốc thúc thái y. Nếu bọn họ không có cách nào trong vòng nửa tháng khiến mẫu hậu bình phục, vậy cũng không cần thiết ở lại Thái y viện nữa.”
Sắc mặt thái hậu bỗng dưng biến đổi.