“Tiểu hoàng tẩu, ngươi không biết đâu?” Quân Hàn Tiêu thở dài, dùng loại khẩu khí của người từng trải ân cần dạy: “Hoàng huynh là huynh trưởng của thất đề, chính là bá bá của hai đứa nhỏ. Mà ngươi là hoàng tẩu của chúng ta, vậy đương nhiên để bọn nhỏ gọi một tiếng thẩm thẩm không đúng sao?”
“...”
Phượng Thiển nhíu mày, kiên quyết lắc đầu.
Không cần, nàng không làm thẩm thẩm!
Thẩm thẩm già như vậy, ở hiện đại nàng cũng chưa thử nghiệm, đến cổ đại còn nhỏ hơn vài tuổi, dựa vào cái gì bị gọi thành như vậy?
“Sao khắp nơi đều là người có bối phận nhỏ hơn ngươi?” Phượng Thiển quay đầu nhìn về phía Quân Mặc Ảnh, quyết miệng bất mãn oán giận: “Vài đệ đệ còn chưa tính, hiện tại còn hai đứa cháu? Ngươi cũng quá già đi!”
Dưới chân Lý Đức Thông mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ.
Mặt Quân Mặc Ảnh đen lại: “Ngại trẫm già?” Hắn phát ra một tiếng hừ thật mạnh: “Vậy cũng không có cách nào khác thay đổi chuyện ngươi thành thẩm thẩm!”
Vật nhỏ, lá gan càng lúc càng lớn, bây giờ ngay cả hắn cũng dám ghét bỏ?
Tề vương lập tức ho nhẹ một tiếng, phe phẩy tay giải vây nói: “Tiểu hoàng tẩu không biết, tuy bối phận hoàng huynh lớn, nhưng tuổi không lớn, năm nay cũng mới hai mươi bảy thôi. Không già, thật sự không già.”
Gì?
Nhỏ như vậy?
Phượng Thiển sờ cằm, nhìn chằm chằm Quân Mặc Ảnh xem xét.
Làn da nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng, quả thực so với tiểu cô nương hơn mười tuổi như nàng còn trơn bóng mê người hơn.
Ừm, thoạt nhìn quả thật trẻ tuổi!
Chính là anh chàng này nhiều đệ đệ, thế này mới khiến nàng nghĩ hắn già thôi...
Tục ngữ nói đúng, nam nhân bốn mươi mốt vẫn còn tráng niên! Cho nên nói, 27 tuổi, vậy trong thời kỳ phát triển!
Đối với suy nghĩ này, Phượng Thiển tỏ vẻ rất vừa lòng, chỉ là hiện tại không biết lão hoàng đế đã đầu thai ở nhaf nào đó có thể đẻ con muộn hay không?
Nếu Quân Mặc Ảnh là nhị ca mới 27 tuổi, vậy con của lão hoàng đế đại khái đều sinh vào thời gian nào...
Quân Mặc Ảnh bị nàng nhìn chằm chằm không được tự nhiên, lập tức vừa tức giận vừa buồn cười, sắc mặt tối đen không duy trì được. Bất chấp còn ở trước mặt mọi người, liền nắm khuôn mặt nhỏ của nàng, nói một tiếng: “Nhìn cái gì vậy?”
Vật nhỏ, không quy củ.
Không nghe qua thánh nhan là không thể tùy tiện nhìn trộm sao?
“Nhìn ngươi.” Phượng Thiển thẳng thắn, ngay cả chút mặt đỏ ngượng ngùng cũng không có: “Hóa ra ngươi vẫn trẻ như vậy.”
Rốt cục Quân Mặc Ảnh không nhịn được bật cười, mắng: “Lại hồ ngôn loạn ngữ!”
Tề vương kinh ngạc nhìn bọn họ, thật sự là bị hình thức ở chung của hai người hù dọa.
Xưng hô ngươi ta, làm sao có chút cảm giác là Hoàng Thượng và phi tử?
Nhắc tới “Tiểu hoàng tẩu” này ngay cả nghe nói hắn cũng chưa nghe nói qua, đánh giá cũng là gần hai năm mới được sủng đi? So sánh với người khác, Hi phi nương nương kia, là một người quy củ, ngược lại là giống như bị coi như không nhìn thấy.
Xem ra hoàng huynh đối với vị tiểu hoàng tẩu này, quả thật là người để quân vương vứt bỏ quy củ bên ngoài, cho dù không yêu, ít nhất cũng thịnh sủng.
Huống chi quân vương kia lại là hoàng huynh lạnh lùng của hắn.
“Hoàng bá bá, hoàng bá bá, ngài còn chưa trả lời vấn đề của ta?”
Bị một giọng nói mềm mại đánh gãy, lúc này Phượng Thiển mới nhớ tới mình rối rắm đến tuổi của Quân Mặc Ảnh rồi, rõ ràng nàng muốn rối rắm về xưng hô “Thẩm thẩm” kia có được không!
“Hoàng bá bá ngươi lừa gạt ngươi.” Tay Phượng Thiển chọc chọc khuôn mặt núng nính, cười tươi như hoa: “Ta là tỷ tỷ, không phải thẩm thẩm.”
Mọi người đều bị dọa.
Quân không nói đùa!
Tiểu cô nãi nãi, sao dám hồ ngôn loạn ngữ?!