Quân Mặc Ảnh uống một ngụm, nếu không phải hắn giỏi chịu đựng, kiểu gì cũng phải phun ra.
Sắc đẹp thay cơm, dùng để hình dung hắn sao? Vật nhỏ này, thật sự là càng ngày càng hồ ngôn loạn ngữ. Thế nhưng còn học mấy cái ăn chơi trác táng trên đường, nhà giàu lưu manh làm ra động tác đáng khinh hạ lưu như vậy.
“Vật nhỏ, làm sao nhận một chút giáo huấn cũng không nhớ hả?” Quân Mặc Ảnh tà tứ cười: “Bệnh vừa mới khỏi, mới xuống được giường, lại muốn nằm lại rồi hả?”
“Phốc... Khụ, khụ khụ khụ khụ...” Rốt cuộc Phượng Thiển biết cái gì gọi là tự tạo nghiệt không thể sống. Một ngụm cháo tắc ở trong cổ họng, bị nghẹn hốc mắt nàng ứa nước mắt, sắc mặt đỏ bừng.
Đây gọi là chuyện gì!
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Quân Mặc Ảnh nhíu mi liếc nàng một cái, buông bát trong tay xuống. Vốn ngồi ở đối diện nàng, liền chuyển qua bên cạnh nàng, vỗ nhẹ lưng nàng một chút: “Làm gì vậy? Ăn cái này cũng có thể ăn thành như vậy?”
Phượng Thiển mất nửa ngày mới hoãn lại, quệt miệng trừng mắt nhìn hắn: “Kia còn không phải đều tại ngươi? Ai cho ngươi...”
“Ai bảo trẫm như thế nào?” Quân Mặc Ảnh nắm cằm của nàng: “Chẳng lẽ không phải Thiển Thiển thấy cháo này khó ăn, cho nên mới nhớ tới trẫm bảo đến ăn cùng?”
Phượng Thiển vừa thẹn vừa giận: “Quân Mặc Ảnh, đồ hỗn đản!”
“Còn có càng hỗn đản hơn.”
Quân Mặc Ảnh ôm nàng vào trong ngực, cắn bên tai nàng, cúi đầu cười nói: “Nhưng mà xem bệnh Thiển Thiển vừa mới khỏi, trẫm bỏ qua cho nàng lần này. Chờ Thiển Thiển khỏe lại, trẫm sẽ đòi lại hết.”
Phượng Thiển rơi lệ đầy mặt.
Bà nội nó, muốn so lưu manh với lưu manh, quả nhiên nàng vẫn còn phải đốt lửa chạy theo sau!
Cung Thi Họa.
Thân phi đi tới đi lui ở trong điện, giờ phút này đôi mi thanh tú hẹp dài mê người nhíu chặt, tỏ rõ tâm nàng không bình tĩnh.
Linh Lung vừa lo lắng vừa sợ hãi nhìn nàng, cũng không dám mở miệng.
Tính tình của nương nương nàng biết, nếu tùy tiện nói sai, bị mắng thậm chí bị đánh!
Nhưng dù nàng đã cố gắng thu mình lại, nhưng vẫn bị lửa giận của Thân phi làm liên lụy đến: “Nha đầu chết tiệt kia, đứng đó làm gì? Không thấy bản cung đang phiền à!”
Linh Lung thật không biết trong lòng Thân phi phiền cái gì, nhưng nàng không dám nói, cuối cùng lại sẽ thành nàng sai. Đành phải vừa sợ vừa e ngại mở miệng: “Nương nương, có phải ngài lo lắng chuyện Thiển phi không?”
Thân phi trừng mắt nhìn nàng một cái, không nói gì.
Linh Lung cảm thấy hẳn là mình đoán đúng rồi, nếu không dựa theo tính tình của nương nương, kiểu gì cũng phải một cước đá văng nàng.
Liền châm chước nói: “Nương nương không cần quá mức lo lắng, hiện tại Hoàng Thượng chính là nhất thời mới mẻ với Thiển phi, chờ qua đợt này, khẳng định vẫn sẽ trở lại bên người nương nương. Ngài xem, dáng vẻ Thiển phi, sao có thể so với nương nương ngài?”
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi làm như bản cung thông minh như ngươi?” Thân phi cười lạnh: “Đừng tưởng rằng bản cung không biết trong lòng ngươi có chủ ý quỷ gì, vuốt mông bản cung như vậy, bản cung liền không trách tội ngươi?”
Linh Lung oan uổng. Rõ ràng nàng chưa làm chuyện gì, sao lại bị trách tội?
Rõ ràng chính là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!
“Nương nương, những lời nô tỳ nói đều từ ruột gan, tuyệt đối không phải vuốt mông ngựa! Cầu nương nương minh giám!”
“Lăn! Lăn xuống đi, đừng để bản cung thấy ngươi!” Thân phi chỉ vào cửa cả giận nói.
“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Linh Lung hoảng hốt chạy ra ngoài.
Thân phi thở hổn hển, hiển nhiên là dáng vẻ cơn giận còn sót lại, gắt gao nắm chặt tay, mặt trắng bệch.
Nửa ngày, nàng căm giận vung tay, như là đánh vào cái gì đó.
Mà đó, rõ ràng là một tờ giấy đã nhăn lại.