Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 281: Chương 281: Là nguyên nhân gì để ngươi bỏ lại mình ta




Khinh phi rất nhanh tiến vào dưới sự dẫn đường của tiểu thái giám.

Lần thứ hai tới nơi này, cảm giác trong lòng Khinh phi có thể nói khác nhau rất lớn.

Nói ngắn một chút —— khi đó Phượng Thiển còn có thể tươi cười chào đón nàng, mà bây giờ, lại chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, nhíu mày nói: “Khinh phi nương nương, sao ta không nhớ rõ lần trước chúng ta còn có lời gì chưa nói xong?”

Khinh phi cười nhạt: “Đã như vậy, vì sao cho ta đi vào?”

Sắc mặt Phượng Thiển đổi một cái.

Khinh phi cười sâu hơn mấy phần, khóe mắt tràn đầy mị hoặc tư thái: “Phượng Thiển, không cần lừa mình dối người nữa. Thật ra thì ngươi cũng đã nhận ra, ta với ngươi nhất định là có quan hệ, đúng không?”

“Ngươi nói dối!” Phượng Thiển chợt bật dậy từ trên ghế.

Lúc này Đông Dương bưng nước trà đi tới, thấy thế, lập tức sải bước đi vào: “Nương nương, ngài thế nào rồi?”

Cùng lúc đó, nàng cau mày nhìn Khinh phi một cái.

Phượng Thiển lấy tay day day trán, thở ra: “Không có việc gì, chuyện Khinh phi nói với ta nghe rợn cả người, ta lập tức không thể tiếp nhận, không nhịn được bật dậy.”

“Nương nương......”

Phượng Thiển không cho nàng bất kỳ cơ hội mở miệng, miễn cường nặn ra nụ cười: “Đông Dương ngươi đi ra ngoài đi, đóng cửa lại. Nơi này là cung Phượng Ương, ta có thể có chuyện gì? Chớ lo lắng vớ vẩn.”

Đông Dương không thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài.

Khinh phi vươn tay, làm như muốn đụng vào mặt Phượng Thiển, Phượng Thiển vội vàng lắc mình tránh qua, giữa hai lông mày thoáng qua chán ghét.

Khinh phi cũng không tức giận, chỉ cười.

“Phượng Thiển, nói thật, ngươi thay đổi rất nhiều. Từ trước, dù là ngươi có chán ghét, cũng sẽ không biểu hiện ra.”

“Ngươi nói vớ vẩn đủ rồi!” Trong ngực Phượng Thiển dâng lên cỗ tức giận: “Không phải có lời nói với ta sao, còn nói bậy làm gì nữa?” Nàng ác ý bổ sung thêm một câu: “Hay là nói, ngươi còn chưa nghĩ ra một lời nói dối đủ để ta tin tưởng?”

Khinh phi liền cười, che môi cười ha ha ha không ngừng.

“Đến bây giừo, ngươi còn muốn lừa mình dối người sao?”

“Chỉ sợ người lừa mình dối người là ngươi đi?”

“Tốt!” Khinh phi nhíu mày, giống như là hạ quyết tâm, nói: “Ngươi muốn nghe nói thật sao? Ta cho ngươi biết!”

Phượng Thiển đau ấn đường.

Khinh phi liếc mắt nhìn cửa, xác nhận không có người nào, mới chậm rãi mở miệng: “Mặc dù ngươi mất trí nhớ, nhưng mà đối với tình thế của Đông Lan và Tây Khuyết trước mắt, ngươi rất rõ ràng chứ?”

Phượng Thiển nhìn nàng, không lên tiếng.

Khinh phi biết rõ nàng đã hiểu, tiếp tục nói: “Tây khuyết chiến bại, phần lớn người trong triều không cam lòng phải thần phục Đông Lan. Muốn thay đổi càn khôn, nhất định phải có tình báo. Nhanh nhất, cũng là phương pháp hữu hiệu nhất, chính là trực tiếp đưa người vào hoàng cung Đông Lan. Ngươi là người thông minh, một điểm này, cũng không cần ta giải thích chứ?”

Phượng Thiển không chút cử động, thậm chí cười như không cười đùa cợt nói: “Kế tiếp sẽ không phải ngươi muốn nói với ta, ta và ngươi, đều là mật thám Tây Khuyết phái tới chứ?”

Khinh phi nhíu mày: “Không tệ, đúng là như thế!”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?” Phượng Thiển híp mắt, lành lạnh cong khóe môi: “Nếu như thực giống như ngươi nói, trước tiên ngươi giải thích vấn đề hôm đó ta hỏi một chút…. Đều là mật thám, nguyên nhân gì để cho ngươi bỏ lại một mình ta, lúc ta vất vả nghèo túng thì làm như không thấy, độc hưởng đế vương hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.