Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 273: Chương 273: Một bước cũng không nhường




Hoàng hậu vốn định lên tiếng khiển trách, những người này thật là càng ngày càng kỳ cục, vừa mới nói Hoa phi xong, họ liền bắt đầu líu ríu?

Không thấy Thái hậu vẫn còn nghỉ ngơi sao!

Nhưng vừa mới quay đầu sang, liền nhìn thấy Thái hậu không rõ ý gì nhìn nàng một cái, ánh mắt kia......

Nhất thời trong lòng Hoàng hậu kinh ngạc.

Khi nàng muốn cẩn thận phân biệt ý tứ trong đôi mắt kia thì Thái hậu đã nhàn nhạt dời tầm mắt.

Hoàng hậu nắm chặc lòng bàn tay, sắc mặt hơi biến.

Cũng may, hoàn hảo nàng không có nói gì.

Xem ra Thái hậu đối với cục diện hiện tại—— tương đối hài lòng.

Hồi lâu, Thái hậu mới sâu kín thở dài, nhỏ giọng nói: “Các ngươi những đứa bé này, chớ nói. Ai gia biết các ngươi có một mảnh hiếu tâm, chỉ là ai gia như vậy, đều là do thân thể ai gia không tốt, không có quan hệ gì với Thiển phi, các ngươi chớ nói bậy. Nếu bị hoàng thượng nghe được, lại không vui, quay đầu lại gặp họa lại là các ngươi?”

Từ đầu đến cuối Khinh phi lạnh lùng nhìn một màn này, nghe Thái hậu nói, khóe miệng không thể ức chế nhếch lên thanh hình cung.

Lời nói này, nhìn như là khuyên, kì thực chỉ là đang giả bộ người tốt thôi?

Nếu không, mới vừa rồi lúc họ làm cho không thể tách rời ra sao lại không thấy lão thái bà mở miệng?

Huống chi, câu cuối cùng kia —— bị hoàng thượng nghe được lại không vui, cái này không phải rõ ràng là dẫn hỏa lực lên người Phượng Thiển sao?

“Thái hậu, ngài giúp đỡ nàng như vậy, nàng cũng sẽ không cảm kích ngài! Đối với loại người không có nửa điểm lương tâm, cũng không nên cho nàng sắc mặt tốt!”

“Chớ nói...... Khụ khụ......” Thái hậu che môi ho khan hai tiếng, Hoa phi vội vàng đi qua vỗ lưng cho bà thuận khí, hồi lâu mới trở lại bình thường, tiếp tục nói: “Nghe ai gia một câu, những lời này về sau đừng nói......”

Hoa phi oán hận nói: “Thái hậu, Thiển phi nàng đối với ngài như vậy rồi, thậm chí không đến thăm ngài một cái, ngài đáp lại như nào đây......”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên từ chỗ cửa truyền đến tiếng cười nhạt.

“Ngược lại ta rất muốn hiểu, ta đối với Thái hậu như thế nào rồi hả?”

Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy chỗ cửa, một cô gái mặc bộ trang phục màu vàng nhạt sải bước đến, đuôi lông mày chau lên, khóe miệng chứa nụ cười lạnh nhạt lại lạnh lẽo.

Phượng Thiển rất ít lấy hình tượng này xuất hiện ở trước mặt mọi người, xưa nay đều là cười mỉm không rõ. Cho nên giờ khắc này, cũng không biết là bị nàng thình lình xảy ra thay đổi làm sợ, hay là bị khí thế của nàng làm cho chấn nhiếp, nhất thời không có ai mở miệng nói chuyện, tất cả đều không nói tiếng nào nhìn nàng chằm chằm.

Rốt cuộc, lúc nàng đi tới mép giường Thái hậu, Hoa phi kịp phản ứng, tức giận từ trên mép giường đứng lên: “Sao ngươi lại tới đây!”

Phượng Thiển khẽ nheo mắt lại.

“Thế nào, ta không đến ngươi cũng nói, ta tới ngươi cũng nói. Vậy ta lại muốn hỏi một chút, đến tột cùng Hoa phi nương nương muốn ta làm sao… mới, có thể, thỏa, mãn?”

Nàng mấp máy môi, lúc nói bốn chữ cuối cùng, là dằn từng chữ một.

Rồi sau đó không nhìn mọi người hoặc ghen tỵ hoặc coi là kẻ thù, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Hoa phi, một bước cũng không nhường.

Nếu họ một hai đều muốn bới móc, nếu Thái hậu tính toán dùng dáng vẻ ôn lương hiền lành không đếm xỉa đến, nàng không dạy dỗ những người này một chút, thật xin lỗi một phen khổ tâm của Thái hậu!

Hoa phi lập tức cứng lại.

Nàng không ngờ Phượng Thiển có thể nói như vậy.

Bây giờ còn ở trước mặt của mọi người, Phượng Thiển phải “Phạm sai lầm” chứ, tại sao dám lấy lý lẽ thẳng thừng nói với nàng?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.