Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 350: Chương 350: Nếu như ngươi không xa không rời, ta liền sống chết gắn bó




Phượng Thiển bị hắn ôm không nhúc nhích được, muốn mở miệng an ủi, lại phát hiện tất cả lời nói đặt trước những điều hắn thừa nhận, cũng có vẻ yếu ớt như vậy, hoàn toàn không đủ để đánh đồng với đau đớn của hắn.

“Quân Mặc Ảnh…...” Phượng Thiển bị hắn ôm trong ngực, lầm bầm lên tiếng.

Nam nhân lại hít sâu một hơi, đôi môi nóng bỏng gần như dán trên cổ nàng: “Trẫm không có việc gì.”

“Được, ngươi không có việc gì.”

Phượng Thiển biết đó là lòng tự ái, có thể nói với nàng vài lời này đã không dễ dàng, còn không phải là bày trần trụi vết sẹo ở đấy lòng lộ ra trước mặt nàng, cũng là ném hình tượng cao cao tại thượng hắn duy trì những năm gần đây xuống đất.

Một nam nhân như vậy, lật tay làm mây úp tay làm mưa, tựa như có lẽ đã nắm giữ tất cả trong tay, nhưng quay đầu lại, tại nơi người khác không thấy được, hắn cũng sẽ đau, sẽ mệt mỏi, có lòng chua xót, có bàng hoàng.

Hắn cũng chỉ là một người bình thường, mà không phải thần.

Từ giọng điệu của hắn nàng cũng biết, hắn cũng không phải coi thân phận này là hổ thẹn, hắn khổ sở chỉ là không thể hầu ở bên cạnh mẫu thân, thậm chí ngay cả mặt mẫu thân cũng không gặp qua.

“Không có chuyện gì, đều đi qua. Mẫu thân vẫn luôn sống ở trong lòng của ngươi, không cần mượn tranh nhớ lại, phải không?”

Phượng Thiển cũng không biết mình đang nói cái gì, nói xằng nói bậy học theo hắn dụ dỗ nàng như vậy, thao thao bất tuyệt.

“Tối thiểu lúc còn sống, ngươi còn có thể biết mẫu thân mình là người nào, mà không phải vĩnh viễn bị lừa mà chẳng hay biết gì. Mộ của mẫu thân đang ở trong cấm địa, chỉ cần ngươi muốn, tùy thời đều có thể đi bồi mẫu thân.”

Nói tới chỗ này, nàng thừa dịp nam nhân không chú ý, đột nhiên thoát khỏi ngực của hắn, cơ hồ là đồng thời, liền bỗng dưng bị hắn ôm ngược lại.

Nàng có thể cho an ủi, vẻn vẹn chỉ là một ôm.

“Quân Mặc Ảnh, đừng sợ, ta ở nơi này.” Hai tay của nàng ôm người hắn, vỗ lưng của hắn: “Mặc kệ như thế nào, ta sẽ một mực bên cạnh ngươi.”

Sẽ.

Giờ khắc này, trong đầu Phượng Thiển đột nhiên thoáng qua một câu nói, nếu như ngươi không xa không rời, ta liền sống chết gắn bó.

Nàng này không biết câu này dùng giữa nàng và Quân Mặc Ảnh có thích hợp không, nàng chỉ biết, bây giờ nàng rất đau lòng nam nhân này, muốn canh giữ ở bên cạnh hắn.

Về sau như thế nào nàng không biết, nhưng tối thiểu giờ khắc này, nàng nghĩ như vậy.

“Ừm.” Quân Mặc Ảnh buồn buồn đáp một tiếng.

Hai người rất lâu cũng không mở miệng nữa, trước bữa tối vẫn luôn nằm như vậy, ôm lẫn nhau, hấp thu ấm áp trên người đối phương.

******

Mấy ngày sau một buổi trưa, bên ngoài thời tiết đẹp trời, ánh nắng tươi sáng, nhiều đóa mây trắng noãn ở trên trời từ từ phiêu đãng.

Cung Thi Họa.

Khinh phi đứng ở cửa tẩm điện, thân thể tựa vào khung cửa, ánh mắt sâu kín, không biết đang nghĩ cái gì.

Cung nữ hầu cận thấy Khinh phi vẫn nhìn mặt trời bên ngoài, chỉ coi nàng muốn đi ra ngoài rồi lại do dự, không khỏi đề nghị: “Nương nương, ngài cũng đã lâu không có ra ngoài dạo rồi, không bằng thừa dịp hôm nay thời tiết đẹp trời, ra ngoài đi xem một chút đi?”

Khinh phi quay đầu liếc nàng một cái, khó có khi không phát giận, ngược lại ý vị không rõ mà cười một tiếng.

“Không tệ, đúng là nên đi ra một chút rồi.” Nàng gật đầu một cái, nói.

Nói qua liền từ từ đi ra ngoài, ở nơi kín đáo, tay phải đặt trên bụng mình buông một chút, nhếch miệng lên nụ cười quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.