Nhìn dáng vẻ bọn họ cùng đi, mọi người không khỏi thổn thức cảm khái, đế vương đối xử với Thiển phi không bình thường.
Thử hỏi, ngay cả bọn họ đều có thể nhìn ra câu chuyện, sao đế vương không nhìn ra chứ?
Rất rõ ràng, đế vương thiên vị, cố ý giả bộ không hiểu mà thôi.
Nam Cung Triệt thản nhiên thu tầm mắt từ trên người Phượng Thiển lại, hạ mi mắt, không hề nhìn một màn chói mắt này.
Dọc đường đi, sắc mặt Quân Mặc Ảnh không tốt lắm, tuy nắm tay Phượng Thiển không buông ra, nhưng không nói với nàng nửa câu.
Nhịn một đường, nhìn bên cạnh có Lý Đức Thông, Phượng Thiển cũng không nói chuyện, liền đi theo hắn vội vàng trở lại cung Càn Long.
Nhưng mà sau khi trở về, Phượng Thiển nhịn không được, rút tay từ trong tay hắn ra, nổi giận đùng đùng nói: “Này, ngươi không muốn giúp ta cứ việc nói thẳng, hiện tại đã giúp rồi, bày ra sắc mặt….” lạnh lẽo như người chết làm gì.
Phượng Thiển trợn to mắt, không có cốt khí nuốt vài lời cuối cùng trở vào.
Không thể nói, không thể nói.
Nói ra là chết người.
“Vật nhỏ không lương tâm, nàng cũng biết trẫm giúp nàng!” Quân Mặc Ảnh đen mặt, một tay ôm nàng vào trong lòng, chọc khuôn mặt nhỏ của nàng trách mắng: “Nàng dám ở trước mặt mọi người nhục nhã Hi phi, nếu trẫm không giúp nàng, vậy nàng tính như thế nào để giải quyết việc.”
Vật nhỏ này, không giáo dục thật tốt thật đúng là muốn ngồi lên trời.
“Ai nha, không phải ta biết lão nhân gia người sẽ giúp đỡ ta sao?” Phượng Thiển chuyển tròng mắt, vẻ mặt chân chó lấy lòng tươi cười: “Ngài nói xem, ngài đại nghĩa như vậy, trí tuệ rộng lớn, văn thao vũ lược là minh quân thiên cổ, sao trơ mắt nhìn ta một đóa hoa tươi mới bị mụ la sát khi dễ đâu, đúng không?”
“…..”
Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhảy lên, lại nhảy tiếp, cuối cùng nhịn không được, khuôn mặt đen lại, tức giận vò đầu nàng, bật cười.
“Ngu ngốc, nói ai già hả?”
“Ta đương nhiên là ta.” Phượng Thiển trừng lớn hai mắt, thay đổi lời nói: “Hoàng Thượng ngài tuổi còn trẻ, phong nhã hào hoa, sao sẽ già chứ.”
“Nàng đó miệng nói lời mê sảng rốt cuộc học được ai?” Quân Mặc Ảnh nhìn nàng, bất đắc dĩ cười mắng, trong con ngươi hiện lên một tia sáng đen không dễ phát hiện.
“Theo lý thuyết, không phải sau khi mất trí nhớ quên hết tất cả, sao nàng còn nhớ không ít đó.”
“Đó à!” Phượng Thiển bĩu môi, tự nhiên nói: “Đại khái gọi là mất trí nhớ có lựa chọn.”
Quân Mặc Ảnh cũng không so đo với nàng nữ, ôm nàng đi đến sập ngồi xuống, ôm người ngồi trên đùi, nắm cằm của nàng hỏi: “Nói, rốt cuộc nàng dùng cái gì để đối phó với Hi phi?”
Nói đến đây, Phượng Thiển liền kiêu ngạo nhe răng trợn mắt, mắt lộ ra tia sáng: “Hừ, kia là sảm phẩm công nghệ cao của thế kỷ hai mươi mốt, chuyên môn dùng để bắt ruồi bọ công dụng đặc biệt cao, keo dính ruồi.”
Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhíu chặt.
Bỗng dưng Phượng Thiển hoàn hồn, lập tức cười gượng vài tiếng: “Ha ha, kỳ thật cái đó do ta tự mình nghĩ tên, dễ nghe không bởi vì ta cảm thấy Hi phi chán ghét giống ruồi bọ, cho nên liền đặt tên như vậy, ha ha.”
Cười đáp lại, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Keo dính ruồi cái gì, bất quá chỉ là bôi ít hồ lên ghế của Hi phi kia mà thôi. Chỉ là vì không bị mụ la sát phát hiện, nàng cố ý ở bên trong bỏ thêm một vài nguyên liệu chính là đồ chuyên dùng để giữ ruồi bọ ở hiện đại, nhưng này công dụng không mạnh như vậy, mà hôm nay nàng cố ý dặn tiểu thái giám ba chữ “Công dụng mạnh nhất“. (ba chữ là tối cường điệu)